Ngay lúc Tần Sở sắp cãi nhau với người khác, Nhan Như Tinh duỗi tay kéo anh lại, sau đó giọng điều xa cách nói với Lê Sơ: “Thật xin lỗi, chỉ là bạn trai tôi quá quan tâm tôi, sợ tôi đau lòng nên mới rất nhạy cảm với vấn đề mà cô hỏi.”
“Nhưng mà chân tôi đúng thật là không đứng lên nổi, không biết Lê tiểu thư còn có vấn đề gì không?”
“Vậy tại sao em lại đeo kính râm.” Lê Sơ buột miệng thốt ra.
Tần Sở sắc mặt tối sầm lại.
Nhưng mà anh biết, người phụ nữ này cùng một đám với đám người kia, nhìn ánh mắt giám thị chung quanh, anh chỉ có thể nén giận nắm chặt tay.
“Không được đeo à?” Nhan Như Tinh tháo kính râm xuống, đáng thương nhỏ yếu lại bất lực nhìn những người khác, lại nhìn về phía Tần Sở: “Tôi vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt hơi khó chịu, tôi không biết là không được đeo. Vậy sau này tôi sẽ không đeo nữa.”
Này khiến Tần Sở đau lòng rồi, anh lập tức mặc kệ tất cả đứng ra trước mặt cô bảo vệ, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: “Các người đủ rồi đấy, có chuyện gì tìm tôi này!”
Những lời này của anh khiến Nhan Như Tinh suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt.
Cũng may cô kịp thời điều chỉnh, cảm động lã chã chực khóc bắt lấy cánh tay Tần Sở, chứa đầy thâm tình gọi: “A Sở ca ca.”
Tần Sở nắm lấy tay Nhan Như Tinh, vô cùng kích động, giọng điệu nhu tình như nước trả lời: “Anh ở đây.”
Người chơi vây xem: … Nôn
Móe, đúng là thiểu năng trí tuệ, rốt cuộc là ai nghĩ ra đi dò xét vậy?
Lê Sơ cũng một lời khó nói hết.
Xem ra chỉ là trùng hợp.
Lưu Chấn Hải vẻ mặt đen đủi để những người khác rời đi, quay về lại phòng bao của mình.
Tần Sở hai mắt hưng phấn, mặt đỏ bừng đẩy Nhan Như Tinh về. Chờ đến khi vào phòng bao, anh vẫn chưa từ trong kích động nào đó thoát ra.
Nhan Như Tinh mặc kệ anh, ngồi lại xuống giường, dựa người vào tường, áp tai vào thành xe để nghe lén.
Không lâu sau, quả nhiên có động tĩnh từ phòng bên cạnh.
Đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó là một giọng nói quen tai. Hình như là đàn em thấp bé bên cạnh Lưu Chấn Hải, hình như tên là Trịnh Kỳ.
Lúc này hắn không hề vâng vâng dạ dạ như lúc bên cạnh Lưu Chấn Hải, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Tao đã nói bên cạnh là hai NPC, con đàn bà Lê Sơ thể nào cũng phải làm điều thừa.”
Sau đó là giọng nói của một người khác, Nhan Như Tinh tự hỏi một lát, thử so sánh giọng nói này có giống với giọng nói của người chơi nam đầu tiên tới thử cô hay không.
“Rốt cuộc khi nào mới có thể đuổi những NPC đó đi? Không đoán ra được lão đại giữ những NPC đó lại làm gì? Còn cho bọn chúng đồ ăn, này không phải lãng phí à?”
“Anh Lưu làm như vậy đương nhiên có lý của anh ấy. Đã thống nhất là nghe theo sắp xếp của anh Lưu rồi, trước khi mọi chuyện vẫn chưa tới bước đường cùng, nghe theo là lựa chọn tốt nhất.”
“Bên cạnh đó, NPC bây giờ còn có chút tác dụng. Nếu có nguy hiểm, bọn chúng là bàn đạp tốt nhất. Hơn nữa hiện tại đạo cụ hữu hạn, người chơi tân thủ toa xe khác và NPC mới là lớn nhất, không cần phải vì nhỏ mất lớn.”
“Rào rạt…… Tới, mỗi người một cái khẩu trang, hiện tại đeo lên đi.” Lúc này, có người vào cửa, hẳn là tới phát đồ.
“Thật đúng là cần phải đeo khẩu trang à?” Trịnh Kỳ tâm tình phức tạp nói.
“Ít nói nhảm, muốn chết thì đừng đeo làm gì.”
“Đây là thuốc đuổi côn trùng, kính bảo vệ mắt. Đủ rồi, để tôi qua phòng bao đằng sau.”
Người này đi rồi, Nhan Như Tinh ngẩng đầu, nhìn Tần Sở tiến đến trước mặt cô, vẻ mặt dấu chấm hỏi.
“Làm gì?” Cô dùng ánh mắt dò hỏi.
Bắt gặp ánh mặt của cô, Tần Sở ngượng ngùng xoắn xít, khuôn mặt hơi đen đỏ bừng.
Nhan Như Tinh đợi hồi lâu, ngay khi cô sắp không còn kiên nhẫn, Tần Sở ấp úng nói: “Tinh Tinh, em có khát không?”
“Không khát.” Nhan Như Tinh không thể hiểu được.
“Vậy em có đói bụng không?” Tần Sở vội vàng nói.
“Không đói bụng.”
“Có mệt hay không?”
“Không mệt…… Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhan Như Tinh không biét nói gì nhìn Tần Sở.
“Tinh Tinh, anh sẽ bảo vệ em.” Tần Sở đột nhiên nói với giọng điệu kiên định, thái độ nghiêm túc.
“Mặc kệ gặp được nguy hiểm gì, chỉ cần anh ở đây, anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Nhan Như Tinh ánh mắt phức tạp, cô không biết thân phận phó bản sắp xếp cho cô là của ai, nhưng có một điểm cô rất rõ ràng.
Cô không phải bạn gái Tần Sở, và Tần Sở rất yêu bạn gái của anh ấy.
Nhan Như Tinh nhíu mày lại, theo thói quen xoay hồng ngọc trên cổ tay.
Haizz, cô cũng từng có một người bạn trai rất yêu cô.
Nhớ anh ấy.
Không biết sau khi anh ấy phát hiện cô đã biến mất sẽ có phản ứng gì.
Thế giới hiện thực E043.
Nguyễn Trì, bỏ lại phó bản và quyết định đi tìm bạn gái, mới vừa bước ra khỏi bệnh viện, cuộc đối thoại của một nhóm năm người đã thu hút sự chú ý của anh.
“Anh A Từ, phó bản lần này rất nguy hiểm, anh nhất định phải cẩn thận.”
“Yo, chị Lâm của chúng ta lo lắng nhiều rồi, vẫn còn chưa vào phó bản đâu đó.”
“Em gái Vận Nhi, thực lực của anh Thẩm em còn không rõ ràng sao? Yên tâm đi, có anh chăm sóc nữa mà.”
“……”
“Anh A Từ? Anh Thẩm? Thẩm Từ? Chị Lâm, em gái Vận Nhi, Lâm Vận Nhi?” Nguyễn Trì đột nhiên quay đầu, nhìn về phía mấy người đi đến bệnh viện, đáy mặt xẹt qua tia sáng rồi biến mất.
Đột nhiên quay người lại, lần nữa quay trở về.
Căn cứ phát hiện sóng linh thực phỏ bản cách bệnh viện hơn trăm mét.
“Kỳ quái, sao lại có cảm giác như phó bản này thăng cấp vậy?”
“……”