“Còn có ai không tới không?” Lúc này, trong số các người chơi, một người đàn ông mặc áo da màu đen, khuôn mặt dữ tợn, thân hình cao lớn rắn chắc mở miệng.
“Anh Lưu, đều tới rồi.” Đứng sau người đàn ông, một người gầy ốm thân hình thấp bé nhìn lướt qua tất cả mọi người, tất cung tất kính nói.
Anh Lưu nghe vậy, mặt căng thẳng hơi thả lòng: “Tôi là Lưu Chấn Hải, mọi người có thể gọi tôi là anh Lưu như người vừa nãy. Hiện tại gọi mọi người tới đây, là do có một số việc muốn nói cho mọi người.”
“Tôi nhận được một tin tức, trên đoàn tàu xuất hiện một đám người bệnh bị virus cảm nhiễm. Yên tâm đi, trên toa xe của chúng ta không có, là các toa xe khác. Cho nên từ hôm nay trở đi, vì an toàn của mọi người, mọi người đều tận lực khoá chặt cửa phòng, hạn chế ra ngoài.”
“Còn về phần đồ ăn, có chuẩn bị trước thì thôi. Không chuẩn bị cũng không cần lo lắng. Ở chỗ tôi có đồ ăn, chốc lát mọi người tới đăng ký, mỗi ngày tôi sẽ cho người đưa cơm cho mọi người.”
“Không được nói dối, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“Còn có, nếu buổi tối nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, ngàn vạn lần đừng tò mò mà đi ra ngoài, nếu không…” Lưu Chấn Hải móc một khẩu súng ra, doạ tất cả NPC giật mình.
“Đừng trách súng trên tay tôi không có mắt!”
Có một số NPC không phục giọng điệu lãnh đạo của anh ta, vẫn luôn chịu đựng, lúc này rốt cuộc không nhìn nữa, tiến lên hai bước, bất mãn lớn tiếng nói: “Anh là ai, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho chúng tôi? Còn có virus gì đó mà anh nói, tại sao tôi không nghe thấy tin tức gì? Miệng toàn lời nói nhảm, có tin tôi gọi một cuộc điện thoại bắt tất cả các anh lại không?”
“Phanh……”
Tiếng la hét đình trệ một giây sau khi tiếng súng vang lên.
“Câm miệng!” Người đàn ông thấp bé bên cạnh Lưu Chấn Hải quát.
Trong phút chốc, toa xe số 7 yên tĩnh vô cùng.
Tất cả NPC đều sợ hãi che kín miệng, co ro ôm nhau đứng sang một bên vì sợ hãi.
Bởi vì hành động của NPC, làm lộ ra Nhan Như Tinh và Tần Sở không có phản ứng gì.
Nhìn hai người họ bình tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ, trong mắt Lưu Chấn loé lên vẻ dò xét, thăm dò.
Người chơi khác phía sau anh ta, cũng có một số người chú ý tới hai người họ.
Một người thậm chí còn lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Nhan Như Tinh.
“Nhân tiện, để gây ra rắc rối và hiểu lầm không cần thiết, tôi cần phải tịch thu điện thoại di động của mọi người.” Lưu Chấn Hải chỉ khẩu súng trên tay vào thi thể đang nằm trên mặt đất, nói với NPC đang bị doạ im lặng như ve sầu mùa đông.
Lần này, không cần anh ta uy hϊếp đã có người chủ động tranh nhau nộp điện thoại lên.
Tần Sở không có hành xử khác người, nhìn nhau với Nhan Như Tinh, lấy điện thoại ra đưa cho người chơi tịch thu điện thoại di động.
“Em trai, khẩu trang này cậu mua ở đâu?” Ở bên cạnh Tần Sở có một người phụ nữ mái tóc ngắn, ánh mắt rất có hứng thú nhìn chằm chằm anh, hỏi.
Cô ta cách hơi gần, gần đến mức Tần Sở có thể ngửi được mùi hương phát ra trên cơ thể cô ta. Gần như là phản xạ có điều kiện, Tần Sở đẩy xe lăn, xoay một vòng, đem Nhan Như Tinh chắn ngang giữa hai người.
Nhan Như Tinh: ???
Quay đầu lại nhìn Tần Sở mặt đã đỏ bừng, Nhan Như Tinh không so đo hành vi của anh.
Mà trực tiếp nói với người phụ nữ đang xấu hổ đứng tại chỗ: “Tìm tiếp viên tàu cao tốc mua, thân thể tôi không tốt, bị dị ứng phấn hoa.”
Nhan Như Tinh trả lời xong thì thôi, không nói thêm gì nữa.
“Ồ.” Cô cất lời, giảm bớt xẩu hổ cho người phụ nữ, cô ta buồn bực nhìn Tần Sở với vẻ khó hiểu phong tình, vén tóc bên mang tai lên, dời ánh mắt lên người Nhan Như Tinh, nặn ra một nụ cười, thân thiết nói: “Em gái, chị tên là Lê Sơ, em có thể gọi chị là chị Lê, có thể nói cho chị tên của em không?”
“Khanh Ngôn.” Nhan Như Tinh bất động thanh sắc mà đặt lại tên của mình, sau đó quay đầu lại nắm lấy tay Tần Sở, nói: “Anh ấy là bạn trai tôi, Tần Sở.”
Tần Sở mơ màng, nhưng ngay khi đối phương nhìn về phía anh, anh vẫn gật đầu.
“Thì là cậu nhóc đó là bạn trai em?” Lê Sơ nhớ lại hành vi vừa rồi của mình, cười: “Ngại quá, chị còn tưởng rằng hai em là anh em chứ.”
Nói, Lê Sơ tò mò nhìn chân Nhan Như Tinh, muốn nói lại thôi: “Tiểu Ngôn, chân của em còn có thể đứng lên không?”
“Lê tiểu thư.” Tần Sở đột nhiên đứng trước mặt Nhan Như Tinh, lạnh mặt, kìm nén lửa giận, không vui nói: “Chúng tôi hình như không thân thiết với cô như vậy nhỉ.”
Tinh Tinh vốn đã khổ sở vì bản thân không đứng dậy được rồi, người phụ nữ này còn không có mắt nhìn rải muối vào miệng vết thương của Tinh Tinh.
“Xin lỗi, chị chỉ hỏi thôi, chỉ là muốn kết bạn với em ấy.” Lê Sơ vô tội nhìn Tần Sở, nói.
“Có ai kết bạn lại trực tiếp bóc vết sẹo của người ta ra?” Tần Sở nói thẳng, hoàn toàn không cho đối phương mặt mũi.
Lê Sơ vốn là tới thử Nhan Như Tinh, hiện tại lại bị một NPC chỉ thẳng vào mũi mắng, cũng có chút tức giận: “Chị lại không phải nói chuyện với cậu. Tiểu Ngôn vẫn chưa nói gì, cậu chen miệng vào làm gì.”