Ăn cơm xong, Từ Dạng đề nghị về nhà, cậu vốn định tự đi bộ về nhưng mắt thấy đã gần chín giờ, bên ngoài trời cũng tối rồi, Sở Uyên liền ngăn cậu lại, nói:
“Là anh đón em, cho nên tốt nhất vẫn là để anh đưa em về, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh cũng không biết giải thích với bố mẹ em như thế nào.”
Từ Dạng nhéo góc áo, nói: “Không cần.”
“Cái gì mà không cần?” Sở Uyên cảm thấy ngữ khí của cậu hình như có chút không đúng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cùng người nhà xảy ra mâu thuẫn rồi sao? Nhưng cũng không thể a, ở trong mắt hắn, Từ Dạng ngoan ngoãn giống như một con mèo, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không thể, làm sao có thể cùng người nhà xảy ra cái mâu thuẫn gì được?
Nếu không chính là...cậu bạn nhỏ đang trong kỳ phản nghịch nên không muốn giao tiếp với người lớn trong nhà?
Điểm này bản thân hắn cũng hiểu sâu sắc, chuyện cũ về kỳ trung nhị của một thanh niên lớn tuổi như hắn đến bây giờ vẫn bị mẹ hắn mỗi ngày lôi ra để kể trước mặt mọi người, cái gì mà nửa đêm dẫn bạn bè đi đua xe, động một tí là lại trốn học đi bao hết quán game để chơi, thường thường gặp gỡ học sinh trường bên cạnh để thu phí bảo vệ gọi là tiến hành công tác gì mà “thân thiện mà lại ấm áp”. Cuối cùng là mang theo một thân mồ hôi đầy bụi đất trở về nhà cùng bố nhảy nhót lung tung mà cãi nhau.
Sống sờ sờ mà khiến bố hắn tức giận lấy chổi lông gà thiếu chút nữa thì đánh hắn đến nỗi nằm trên giường không dậy nổi.
—— Không nhờ lần kia thì hắn còn không biết trong nhà của mình còn có một vật tràn ngập sắc thái cổ xưa thần bí như chổi lông gà.
Xét về tuổi tác, hắn khi đó cùng Từ Dạng hiện tại cũng không khác lắm, nếu như nói Từ Dạng bởi vì kỳ nổi loạn mới không muốn cùng bố mẹ giao tiếp, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng dáng vẻ này của Từ Dạng cũng không giống kỳ trung nhị a.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuỳ tiện can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác cũng không hay lắm, Sở Uyên châm chước mở miệng: “Có khó khăn gì sao?”
Từ Dạng lắc đầu: “Không phải.”
“Cái đó…”
“Em không có bố mẹ.” Không chờ hắn nói xong, Từ Dạng đã nói: “Em ở cùng ông nội, không có bố mẹ.”
Huyệt Thái dương của Sở Uyên nhảy thình thịch. Từ Dạng lặp lại hai lần, hắn nghe được rõ ràng rành mạch, ngay cả cơ hội nghi ngờ thính giác của mình xuất hiện sai lầm cũng không có.
Câu nói này đã lật đổ tất cả những suy đoán phía trước của hắn, hơn nữa sự thật còn khiến người kinh ngạc hơn nhiều so với những suy đoán đó.
Không có bố mẹ?
Sau lưng bốn chữ này đại biểu chính là cái gì?
Là đã mất hay là bị vứt bỏ, một trong hai khả năng này cũng đủ để hủy hoại một người.
Mà cậu vẫn còn nhỏ như vậy. Ở lứa tuổi mười mấy này, trong lòng nghĩ như thế nào mà có thể nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng như vậy? Có phải rất khổ sở hay không? Cái này có tính là vạch trần một vết sẹo không? Khẳng định rất đau đớn.
Sở Uyên nhất thời lỡ lời, gần như muốn quay lại vài phút trước để bóp chết chính mình khi đã nhắc tới đề tài này.
Hắn ảo não và đau lòng, trái tim vô cùng tê mỏi, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Từ Dạng, hắn lập tức tưởng tượng ra bộ dạng đứa trẻ nửa đêm ôm chăn lén khóc gọi mẹ, ở trong lòng lại đấm mình một cái, sau đó trịnh trọng xin lỗi Từ Dạng: “Xin lỗi, anh không nên nhắc tới điều này, thực xin lỗi.”
Từ Dạng vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, không cần xin lỗi, em không sao.”
Dáng vẻ Từ Dạng rộng lượng không để trong lòng, tựa như tiểu thiên sứ, nói: “Em chưa từng gặp qua bố mẹ, em được ông nội nhận nuôi, ông nội đối với em rất tốt, em rất vui vẻ. Không có bọn họ cũng không vấn đề gì, em không khổ sở.”
Sở Uyên trên bàn đàm phán có thể đại sát tứ phương, đánh cho đối thủ của mình đến tơi bời, tự nhận bản thân mình có kỹ năng giao tiếp rất mạnh, chỉ cần hắn muốn thì khi nói chuyện với người nào đó đều sẽ không tẻ ngắt. Nhưng lúc này, hắn lại không nói được lời nào.
Được nhận nuôi đồng nghĩa với việc phải trải qua cảm giác bị vứt bỏ, thậm chí còn chưa từng gặp bố mẹ mình, mười mấy năm này chỉ dựa vào một ông già nuôi nấng, có thể tưởng tượng cuộc sống sẽ khó khăn như thế nào.
Nhưng cậu lại nói chính mình rất vui vẻ.
Sở Uyên nghĩ đến vài lần hai người gặp nhau trước đây, Từ Dạng không phải là đang ở nơi làm việc thì cũng là ở trên đường làm việc, giống như không ngừng thêm một phần công việc. Cuộc sống khó khăn như vậy mà cậu không có một chút oán giận nào.
Cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, tại sao lại có người nỡ vứt bỏ cậu?
Sở Uyên cố nén cơn giận, đứng dậy, cong lưng trước mặt Từ Dạng, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của Từ Dạng, trong đó có ảnh ngược của ánh đèn ghế lô và bóng dáng hắn, hắn đặt tay lên lưng ghế của Từ Dạng, nghiêm túc dò hỏi: “Anh có thể ôm em một cái được không?”