Tiểu Thiên Sứ

Chương 4.2

Sau vụ này, Sở Uyên không dám trêu chọc cậu nữa, sợ chọc cho cậu giận, nhìn mấy “món ăn có vỏ cứng nguy hiểm" trên bàn này, lỡ như cậu không ăn ớt sống nữa mà lại chuyển sang nuốt vỏ cua. Vậy là thành ra đây không còn là trò đùa nữa, đã thế lại khiến cổ họng bị cào đến thương.

Không bị bên ngoài quấy nhiễu, Từ Dạng nhanh chóng điều chỉnh lại tốc độ của mình, một lúc sau khôi phục lại bình thường rồi tiếp tục ăn.

Cách cậu ăn rất nhẹ nhàng, chậm rãi nhai. Động tác và biểu cảm của cậu có chút dễ thương, hình tượng cực kỳ như đang thưởng thức.

Cậu có vẻ rất thích ăn hải sản, tôm hùm đất và cua đều ăn rất ngon. Nhưng xem ra cậu có vẻ không giỏi bóc vỏ cho lắm, Sở Uyên phải bóc ba con thì cậu mới ăn được một con, vẫn còn không đủ, có chút không được hoàn chỉnh cho lắm.

Vốn dĩ khi ăn mấy thứ này, vứt còn nhiều hơn ăn, nhưng cậu chỉ ăn được một chút phần còn lại không tránh khỏi có chút đáng thương, vẻ mặt có vẻ ủy khuất, so với con tôm hoàn chỉnh trong tay Sở Uyên và trong tay cậu, ánh mắt lộ rõ sự bơ phờ.

Cậu quan sát cách bóc vỏ của Sở Uyên và làm theo, nhưng có vẻ như kiến thức lý thuyết không thể áp dụng vào thực tế nhanh như vậy, cuối cùng thành phẩm bóc ra còn đầy vết sưng tấy, giống như mặt trăng bị giẫm lên nhiều lần, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Từ Dạng có chút bực bội nhăn mũi, dứt khoát không đυ.ng vào hai món này nữa, lại không ngờ Sở Uyên đưa số tôm đã bóc sạch đến trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu: “Anh?”

Sở Uyên rất hài lòng với tiếng gọi này, vẻ mặt tự nhiên nói: “Anh không thích ăn cay cho lắm.”

Lời này là đúng hay sai, hắn quả thực không thể ăn cay, bởi vì làm việc lâu ngày gây ra bệnh dạ dày, không thể ăn đồ cay. Độ cay nhẹ cũng tạm, nhưng vị cay ở chỗ này theo lời hắn mà nói là vừa đủ, không đến mức gây hại cho dạ dày của hắn. Bình thường hắn cũng thích đến chỗ này dùng bữa.

Hắn chỉ là muốn đứa trẻ yên tâm ăn.

Từ Dạng không biết, lại nghĩ hắn lại nói dối trắng trợ như vậy, liền vui vẻ nhận lấy, lớn tiếng nói: “Cám ơn anh trai.”

Đứa trẻ dẻo miệng có tôm hùm đất để ăn.

Sở Uyên bị cậu gọi cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, liền bóc một đĩa tôm đầy chất thành đống trong bát của Từ Dạng, nhìn Từ Dạng ăn từng miếng một như con chuột đồng nhỏ, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác đầy thành tựu.

Hắn bận bóc vỏ như vậy, cũng không ăn được bao nhiêu, giống như chỉ cần nhìn Từ Dạng ăn là sẽ no bụng. Thế nhưng Từ Dạng cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này, vốn dĩ đang thoải mái ăn lại đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, tốc độ ăn cũng chậm lại.

Từ Dang nuốt con tôm trong miệng xuống, nhìn nửa bát tôm đã bóc vỏ trước mặt, sau đó lại nhìn cái đĩa trống không liền cắn môi, ngượng ngùng nói: “Anh trai, anh cũng ăn đi.”

Vừa nói, cậu vừa đẩy chiếc bát nhỏ của mình qua.

Sau khi bóc vỏ xong, Sở Uyên lấy khăn ăn ra và lau tay, hắn lắc đầu cười nói: “Em ăn đi, đừng lo cho anh, không phải ban nãy anh đã nói rồi sao, anh không ăn cay được.”

Hắn đẩy bát ngược lại, giọng điệu tuy rằng bình tĩnh nhưng lại lộ ra có chút không thể từ chối: “Hôm nay mời em ăn cơm, nếu em thích, anh sẽ rất vui.”

Từ Dạng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục ăn. Trong lúc ăn, cậu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hắn, giống như chú chuột Hamster nhỏ đang tích trữ thức ăn và quan sát chủ vựa lúa, cảm thấy có chút đáng thương. Nhìn Sở Uyên dường như sắp biến thành ông chú xa lạ.

Sở Uyên đột nhiên đổi ý và hỏi Từ Dạng: “Có ngon không?”

Từ Dạng ra sức gật đầu: “Ừ! Rất ngon.”

“Thật không?” Sơ Uyên cười nói: “Em nói như vậy, anh cũng có chút thèm…”

Ánh mắt Từ Dạng sáng lên, nhanh chóng đẩy bát qua: “Của anh đây.”

Sở Uyên lắc đầu, khoé miệgn nhếch lên, chỉ tay vào miệng mình: “Đút cho anh một cái.”

Từ Dạng: “Hả?”

Sở Uyên luôn giỏi bày trò, lập tức cau mày, khóe miệng rũ xuống: “Nếu không được thì thôi vậy, chỉ là vừa nãy anh bóc tôm nên tay có chút đau, không thể cầm đũa, đợi một lát là ổn, không sao.”

Từ Dạng lập tức nói: “Không phải, không phải, em không có ý không được.”

Sở Uyên nhướng mày: “Vậy thì?”

Từ Dạng vội vàng gắp một con tôm đưa đến bên miệng Sở Uyên, hào phóng nói: “Đây.”

Sở Uyên cười rồi cắn lấy, ăn vài miếng, nhìn vào vẻ mặt đang chờ đợi của Từ Dạng và nói: “Cảm ơn, nó rất ngon.”

Từ Dạng híp mắt cười, hùng hổ nói: “Không có chi!”