Tiểu Thiên Sứ

Chương 3.1

Da Từ Dạng trắng nõn, lúc đỏ mặt đặc biệt rõ ràng, từ gò má lan xuống cổ, ngay cả xương quai xanh cũng chuyển sang màu hồng, khiến bộ dáng ốm yếu hơi tái nhợt của cậu cũng thêm vài phần tức giận.

Thấy cậu như vậy, Sở Uyên cũng không trêu chọc cậu nữa, vì vậy chỉ nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn, rồi lái xe xuất phát.

Hắn đã sớm lên kế hoạch, lúc này đang lái xe đến nơi cần đến, mắt liếc nhìn người bên phải mình, cảm thấy màu đỏ trên mặt cậu bạn nhỏ dần nhạt đi, mới tranh thủ thời gian chờ đèn đỏ để trò chuyện với cậu: “Em không hỏi chúng ta đi đâu sao?”

Từ Dạng ngẩng đầu, không còn xấu hổ như vừa nãy nữa, khi nghe hắn hỏi vậy, cậu hỏi: “Thế thì, chúng ta đi đâu vậy?”

Sở Uyên cười nói: “Đoán xem?”

Từ Dạng: “...’

“Em không sợ anh đưa em đến chỗ không tốt sao?” Sở Uyên nghiêng đầu đánh giá cậu: “Nhỡ đâu anh là kẻ lừa đảo thì sao?”

Từ Dạng kiên quyết lắc đầu: “Sẽ không.”

Sở Uyên “Ồ” một tiếng: “Em rất tin tưởng anh sao?”

Từ Dạn gật đầu: “Vâng.”

Sở Uyên nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của cậu, tâm trạng ngay lập tức rất vui vẻ.

Sau khi đèn đỏ kéo dài hơn một phút, đèn xanh sáng lên, Sở Uyên đạp chân ga, không rời mắt đưa tay xoa đầu Từ Dạng, phát hiện xúc cảm không tệ lắm, tóc trong lòng bàn tay mềm mại, không khỏi xoa thêm mấy lần, làm rối tung mái tóc mềm mại tự nhiên xõa xuống của Từ Dạng, sau đó mới chột dạ thu tay: “Vậy được, anh đưa em đến nhà hàng của bạn anh, muốn ăn cái gì có cái đó.”

Từ Dạng không phản đối: “Được.”

Mái tóc cậu bạn nhỏ rối bù, thủ phạm Sở Uyên dường như bị ám ảnh cưỡng chế, vuốt lại tóc cậu, rồi thu tay lại, cầm tay lái, khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Nếu ăn không ngon, anh cho em dỡ bảng hiệu của anh ta.”

“A?” Từ Dạng bị chà đạp cũng không tức giận, nghe thấy vậy mở to mắt nhìn hắn: “Việc này...không tốt lắm thì phải?”

Sở Uyên thầm thở dài trong lòng, cậu bạn nhỏ này cũng quá dễ lừa, ngoài mặt vẫn cười híp mắt, nghiêm túc nói: “Không sao cả, anh sẽ dỡ, em không cần làm, anh ta sẽ không làm phiền em.”

Từ Dạng cau mày: “Nhưng mà...”

Sở Uyên không nhịn được cười: “Được, được rồi, anh nói đùa thôi.” Nói xong lại xoa nhẹ tóc Từ Dạng, giống như bị nghiện.

“...”

Từ Dạng mím môi, ánh mắt không đồng ý nhìn hắn.

Khuôn mặt tự nhận là kim cương bất hoại của hắn dưới ánh nhìn chăm chú của cậu không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ. Sở Uyên ho nhẹ một tiếng, lái xe vào một con hẻm, đậu trong sân, giấu đầu hở đuôi vội vàng nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”

Hắn nghiêng người giúp Từ Dạng tháo dây an toàn, thấy chỗ bị hắn xoa trên đầu cậu vẫn còn một nhúm tóc cứng đầu dựng lên, cùng với gương mặt khá nghiêm túc của cậu, có cảm giác tương phản manh (1).

Ít nhất thì Sở Uyên nhìn thấy cậu như vậy, không thể nhịn được nữa. Hắn giơ tay đè nhúm ngốc mao (2) đó xuống, cách một bàn tay, hỏi Từ Dạng: “Làm sao vậy? Em tức giận sao?”

Từ Dạng lắc đầu: “Không có.”

“Nếu một cậu bạn nhỏ nói dối, mũi sẽ dài ra.” Sở Uyên gõ nhẹ vào đầu mũi cậu, uốn ngón trỏ và dán vào đó, tạo ảo giác “dài ra”, giả vờ nghiêm túc nói: “Em nhìn này, nó dài ra rồi.”

Từ Dạng suy cho cùng vẫn là một cậu bạn nhỏ, bị hắn làm phiền nên không nghiêm túc được nữa, đập vào tay hắn: “Anh mới là Pinocchio.” Nói xong, cậu còn bắt chước bộ dáng của hắn, uốn ngón trỏ đặt lên chóp mũi, khi nói chuyện không nhịn được cười, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Sở Uyên: “Nhìn này, dài ra rồi.”

Sở Uyên nhìn cậu không nói lời nào, hai người nhìn nhau vài giây, không hẹn cùng nhau mỉm cười. Răng nanh của Từ Dạng cũng lộ ra, kín đáo phô trương sự hiện diện của mình.

Bầu không khí đột nhiên trở nên hài hòa, tình tiết nhỏ này đã khiến hai người xích lại gần nhau hơn. Từ Dạng hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với Sở Uyên, cười nói chân thành: “Anh thật là ngây thơ.”

Lúc nói ra, tay còn đẩy chóp mũi Sở Uyên. Cũng không biết ai mới là người ngây thơ.

Sở Uyên cũng không phản bác, nhưng mang hàm ý chỉ vào tay cậu, nhướng mày.

Từ Dạng lập tức thu tay lại.