Sở Uyên khôi phục lại tinh thần, hướng về phía Từ Dạng đang cúi đầu rũ mắt, nói: "Thật ngại quá, tôi không có thẻ hội viên."
"Vâng ạ." Từ Dạng lại tiếp tục quét mã những mặt hàng kia. Động tác của cậu bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu: "Ngài..."
Vừa khéo đối diện với khuôn mặt đang mỉm cười của Sở Uyên.
Cậu cả kinh, thiếu chút nữa đã cầm không chắc đồ vật ở trong tay, giọng nói nghiêm trang ban đầu cũng trở nên mất tự nhiên, ánh mắt không còn thái độ làm việc công trước đó nữa, mà giống như đột nhiên được rót vào một loại sức sống nào đó, cả người dường như có thêm một chút sức sống.
Cậu lắp bắp hỏi Sở Uyên: "Ngài... Sao ngài lại ở đây?"
Sở Uyên giúp cậu nhặt lại mấy thứ đồ bị rơi, cười nói: "Tôi đến đón em tan ca. Tôi đã nói rằng hôm nay sẽ mời em ăn cơm, em còn nhớ không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi ạ!" Từ Dạng gật gật đầu, tiếp tục công việc của mình, động tác chậm hơn vừa rồi một chút: "Nhưng mà... bây giờ vẫn chưa tới thời gian tan ca, em không thể rời đi được."
"Không sao đâu." Sở Uyên xin một cái túi mua sắm, tự đóng đồ: "Là tôi đến quá sớm rồi."
Sự tồn tại của khách hàng phía sau làm cho bọn họ không có bao nhiêu thời gian để tranh luận về việc này, đành phải tốc chiến tốc thắng. Từ Dạng mím môi, không rối rắm chuyện này nữa. Lúc cậu mở miệng nói chuyện, một cái răng hổ nhỏ như ẩn như hiện: "Vậy ngài chờ em một lát, em còn vài phút nữa là được tan ca rồi."
Sở Uyên gật gật đầu, lấy ra một tấm thẻ từ trong ví rồi đưa cho cậu: "Được, tôi chờ em."
Hắn ngồi ngay trên băng ghế ở bên cạnh lối ra của siêu thị để chờ Từ Dạng tan ca. Bên cạnh hắn có đặt một cái túi mua sắm đầy ắp, tất cả đều là đồ ăn vặt, làm cho cho mấy đứa nhỏ đi ngang qua đều thò đầu nghển cổ nhìn qua. Sở Uyên đều nở một nụ cười vừa hiền lành nhưng cũng lại rất ấu trĩ mà bảo tụi nó rằng: "Có ngon không? Không cho mấy đứa đâu."
Mấy đứa nhỏ ở gần đó đều "bị chọc tức đến phát khóc".
Ước chừng qua hơn hai mươi phút, người mà hắn chờ rốt cục chạy tới.
"Ngài Sở." Từ Dạng thở hổn hển vài hơi: "Em xong việc rồi ạ, chúng ta đi thôi."
Xem ra là vội vàng chạy tới, cả mặt cậu đều đỏ lên. Ở trong không gian mát mẻ như siêu thị, ấy vậy mà trên trán của cậu lại đang đổ mồ hôi, có thể thấy được rằng cậu đã sốt ruột biết bao.
Nhìn bộ dáng này của cậu, thời gian chờ đợi ngắn ngủi nhàm chán kia cũng không tính là gì. Sở Uyên đứng lên, vừa giúp cậu vỗ lưng thuận khí vừa nói: "Chậm một chút cũng không sao, chạy nhanh như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không đi mất đâu mà."
Từ Dạng cảm thấy hơi ngại, khẽ ho một tiếng: "Em... sợ ngài chờ đợi sốt ruột."
"Lần sau thì không được làm như này nữa đâu đấy." Nhìn sắc mặt của cậu dần dần khôi phục, Sở Uyên ôm lấy bả vai của cậu, tay trái xách một túi đồ ăn vặt lớn kia, dẫn theo cậu đi về phía bãi đỗ xe: "Nhớ kỹ lấy, đối với tôi mà nói, thời gian tôi chờ đợi em có dài ngắn gì đều không sao cả, chỉ cần cuối cùng em đến đây là được. Cứ từ từ thôi, không cần phải vội. Biết chưa?"
Từ Dạng ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi ạ, thưa ngài Sở."
Sở Uyên "Chậc" một tiếng: "Bây giờ vẫn còn gọi tôi là "ngài Sở" nữa sao?"
Từ Dạng nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, cho rằng mình nói sai: "Vậy nên gọi là gì ạ?"
Giọng điệu của Sở Uyên rất nhẹ nhàng: "Gọi anh Sở là được rồi."
Từ Dạng nghe lời, sửa miệng: "Anh ạ."
Âm thanh thiếu niên ngây ngô rót vào trong tai, hơi nghiêng đầu, biểu tình nhu thuận của thiếu niên được hắn thu hết vào đáy mắt. Một cái xưng hô bình thường như vậy lại làm cho Sở Uyên cảm thấy mỹ mãn, hắn cảm giác cả người mình đều có hơi nâng nâng, không chân thật. Không biết từ khi nào, trong lòng lại giống như có một sợi lông vũ lọt vào, nhẹ nhàng gãi trúng chỗ ngứa trên đầu quả tim. Bàn tay vốn đặt trên vai thiếu niên cũng có chút rục rịch, dưới sự phóng túng cố ý của đại não, thuận theo bản tâm, ôm người chặt hơn nữa, thậm chí còn dùng đầu ngón tay mình nâng cằm người trong ngực lên.
Hắn không thể kiểm soát được mà hỏi: "Gọi thêm một tiếng nữa, có được không?"
Từ Dạng không cách nào cự tuyệt được lời thỉnh cầu của hắn, chỉ đành gọi lại một tiếng: "Anh ơi."
Vừa nói xong vậy mà lại tự mình đỏ mặt lên rồi, tay cậu cứng ngắc đến nỗi không biết nên đặt ở đâu.
Sở Uyên biết dừng lại đúng lúc, đáp lại một tiếng, sau đó thì cười tủm tỉm mở cửa xe cho cậu: "Đi thôi, cậu bạn nhỏ Từ Dạng, anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa cơm thật thịnh soạn."