Một loạt việc vặt bận rộn xong xuôi thì cũng đã gần giữa trưa, hai người lại đến phòng riêng ăn cơm, Văn Du sáng sớm tiêu hao quá nhiều thể lực, Giang Dịch gắp cho cậu cái gì thì cậu ăn cái đấy, lúc phục hồi tinh thần bụng cũng đã phình to, vì thế cậu lại nằm trên người Giang Dịch mặc cho anh xoa bóp bụng cho mình.
Văn Du tựa vào bả vai Giang Dịch ngủ gật một lát, tay Giang Dịch thoáng cái đặt lên bụng cậu khẽ vuốt ve, cúi đầu nhìn chăm chú vào bộ dáng lười biếng của Văn Du.
Cậu giống như một con mèo, lúc chưa tới gần thì nhát gan cẩn thận, sau khi quen thuộc hận không thể bụng cũng dán lên người, Giang Dịch đột nhiên nghĩ đến bản thân còn chưa có phương thức liên lạc với Văn Du, lấy điện thoại di động ra dò hỏi.
Văn Du chần chờ một hồi, mới lấy điện thoại di động ra khỏi túi ra, là mẫu điện thoại di động cũ đã bị đào thải, trên màn hình còn có rất nhiều vết nứt vỡ, hiển nhiên đã sử dụng nhiều năm.
Giang Dịch nhìn điện thoại di động đầy vết trắng, lại nghĩ đến lần đầu tiên thấy cậu ở hành lang một mình tụt lại phía sau đoàn đội, cực kỳ giống con chim cô đơn xa đàn, trong mắt tràn đầy thương xót.
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Giang Dịch vùi đầu vào hõm cổ cậu, hơi thở ấm áp phả vào làn da nhẵn nhụi của cậu: "Bảo bối có muốn đổi điện thoại di động hay không, gần đây anh vừa hay đặt vài cái mới. ”
Nếu là bản thân Văn Du chắc hẳn sẽ nhận lấy, dù sao bản thân cũng nhìn chiếc điện thoại cũ vừa cồng kềnh này vừa không vừa mắt đã lâu, thế nhưng hệ thống nhiều lần nhấn mạnh nghiêm cấm ooc, tuy rằng trình độ occ của phó bản cấp D có thể lớn hơn một chút, thế nhưng vấn đề nguyên tắc không thể thay đổi.
Vì vậy, cậu nói một cách nghiêm túc: "Tại sao phải đổi cơ chứ, em nghĩ rằng điện thoại di động này là đã rất tốt rồi, đây là điện thoại di động đầu tiên em kiếm tiền để mua đấy."
Lại cảm thấy những lời này lực sát thương còn chưa đủ, cậu thêm vào cuối cùng cường điệu phát ngôn: "Tất cả mọi thứ trên người em đều là em tự mình kiếm tiền mua, không giống bọn họ, chỉ dựa vào cha mẹ, không có cha mẹ bọn họ cái gì cũng không có! ”
Hệ thống vỗ tay khen ngợi, chỉ cảm thấy Văn Du diễn xuất rất đáng khen, những lời này ngay cả nó cũng cảm thấy thiếu đánh.
Nhưng mà Giang Dịch đang ở trong giai đoạn mới yêu đương hiển nhiên không cảm thấy những lời này có cái gì không đúng, thương xót hôn lên khóe miệng Văn Du, giọng điệu ôn hòa nói: "Tiểu Du nói rất đúng, em đã rất tuyệt rồi. ”
Văn Du nghiện diễn kịch, ỷ vào Giang Dịch yêu chiều cậu, tiếp tục miệng chạy đầy tàu hỏa, từ khi cậu còn bé ăn cơm trăm nhà lớn lên, cả một ngày trời làm mười mấy phần công việc, thời điểm gian nan nhất chỉ có thể vẽ ba cây nhang hoài niệm phụ lão hương thân ở đại sơn xa xôi.
Cốt truyện càng ngày càng thái quá, Giang Dịch có thể cảm giác được trong lời nói của Văn Du có thêm mắm thêm muối, thế nhưng anh cũng biết đây đều là những trải nghiệm cá nhân của bảo bối ở trong lòng anh.
Văn Du kể tiếp thì bị Giang Dịch ôm vào trong ngực hôn môi, đang lúc không khí giữa hai người trở nên nóng bỏng, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột phá vỡ không khí ấm áp ấy.
"Phó xã trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì sao."
Đầu dây bên kia là Diệp Bạch không kiên nhẫn chất vấn: "Cậu và Lưu Hi ở chung một chỗ không? ”
Văn Du nhíu mày nói: "Buổi sáng cậu ấy không còn ở đây nữa. ”
Sáng sớm khi cậu bị bé quỷ đè lên, Lưu Hi đã không thấy bóng dáng, thế nhưng quần áo đặt ở đầu giường không có dấu vết động đến, cậu cho rằng Lưu Hi không muốn ngủ chung với cậu nên nửa đêm đã lẻn đến chỗ bạn bè, chỉ để lại một mình Văn Du, kích hoạt điều kiện tử vong.
Diệp Bạch đoán cậu không dám nói dối, biết được sáng sớm Lưu Hi đã không biết đi đâu liền trực tiếp cúp điện thoại, Văn Du bĩu môi, ném điện thoại di động xuống sô pha, một lần nữa nhào lên trên người Giang Dịch, nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu quỷ không lễ phép. ”
Giang Dịch bật cười nói: "Em mới bao nhiêu tuổi. ”
Văn Du và những người khác trong xã đoàn lúc đầu đều cho rằng Lưu Hi chỉ đi đâu đó chơi, dù sao khách sạn suối nước nóng ở trong núi sâu, diện tích có thể so sánh với một trang viên, ngoại trừ suối nước nóng còn có các loại tiện nghi giải trí, cậu ta còn là một người rất biết cách chơi nổi danh đại học, nửa đêm đi tìm ai làʍ t̠ìиɦ thế nên ngay cả quần áo cũng không mặc cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng cho đến buổi tối, các thành viên trong câu lạc bộ hẹn nhau chơi trò chơi, Lưu Hi vẫn không có tin tức.
Hành tung của Giang Dịch thần bí, đưa cậu đến cửa liền vội vàng rời đi, đẩy cửa ra đối mặt với hơn mười ánh mắt không có ý tốt, Văn Du vẫn kiên trì đi vào, tham gia cái gọi là trò chơi vua.
Ngay từ lúc đầu cậu chỉ ngồi bên cạnh làm người trong suốt, dù sao cậu cũng không được người ta chào đón, thế nhưng có lẽ là có người muốn đùa giỡn với cậu, Văn Du chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đã bị một chàng trai cao lớn kéo gia nhập trò chơi.
"Ngồi một mình rất nhàm chán đấy, Văn Du cậu cũng tới chơi đi." Nam sinh nói chuyện có vẻ ngoài đoan chính, cười rộ lên giống như ánh mặt trời cũng rất đẹp trai, chỉ là ánh mắt cũng không có thiện ý.
Nhìn thấy người xung quanh liếc ngang liếc dọc, vẻ mặt thực hiện được mưu đồ, Văn Du liền biết tiếp theo sợ là không dễ chịu.