Đầu óc Văn Du không xoay chuyển, vẻ mặt mơ hồ, chỉ thấy Giang Dịch vừa xoa xoa bầu sữa lớn của mình, vừa liếʍ vành tai mẫn cảm thấp giọng nói: "Côn ŧᏂịŧ của anh trai rất cứng rất khó chịu, cần nước của bảo bối Tiểu Du chữa trị. ”
"Biếи ŧɦái."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Du trong nháy mắt đỏ bừng, chửi rủa một tiếng, thế nhưng cậu cơ hồ cùng Giang Dịch mặt đối mặt kề sát vào nhau, tràn ngập hơi thở nội tiết tố nam bao phủ cậu, bàn tay bất kể đặt ở đâu cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng ở dưới cơ bắp của người đàn ông, côn ŧᏂịŧ của anh vừa lớn vừa dài, còn hơi cong cong, nhất định có thể đâm cậu lên đến độ sảng khoái muốn chết, vừa nghĩ đến những chuyện này, Văn Du liền đầu hàng, bị tìиɧ ɖu͙© nuốt đi lý trí.
Lúc phục hồi tinh thần, cậu đã được Giang Dịch ôm lơ lửng trên không trung lêи đỉиɦ, mỗi một lần đùa giỡn cũng có thể theo trọng lực đạt tới chỗ sâu nhất, dươиɠ ѵậŧ không còn chỗ dựa, xóc nảy run rẩy chung quanh, chỉ ở tư thế này, tốc độ của Giang Dịch càng ngày càng nhanh, liên tục đâm hơn trăm lần, xương hông bị va chạm đến tê dại, dưới thân tất cả đều là bọt trắng, Văn Du vô lực chống đỡ, một mực a um kêu loạn.
"Quá nhanh anh ơi, ừm … Thật sâu, thật thoải mái, phải ra ngoài … Đừng, nhanh quá rồi …"
"Tiểu Du kêu rất dâʍ đãиɠ, bảo bối kêu thêm một lần, anh trai liền cho em."
Văn Du thả lỏng cổ họng rêи ɾỉ, giọng nói vừa ngọt vừa mềm, giống như kẹo mềm có thể vắt ra nước trái cây, ánh mắt Giang Dịch cũng đỏ lên, đặt Văn Du xuống xoay người, khiến cậu áp mặt lên tường, để mông hướng về phía mình, dùng sức đâm về phía trước, mông dày thịt đầy bị chính mình đè ép biến dạng, nổi lên tầng tầng sóng thịt.
"Thật muốn cứ như vậy gϊếŧ chết em ở chỗ này."
Giang Dịch thở hổn hển, gắt gao ôm lấy Văn Du tiến vào mạnh mẽ, Văn Du sảng khoái đến nước mắt cũng chảy xuống vài giọt, hồ ngôn loạn ngữ nói: "À, anh trai làm chết em … A a a …, làm chết Tiểu Du đi. ”
Lại cắm rút thêm mấy trăm cái, Văn Du đã đạt đến cao trào, dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt nhỏ bé phía trước bắn ra nước ép màu trắng mỏng manh, Giang Dịch thương tiếc cậu, rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn lên mông Văn Du.
Hệ thống vẫn im lặng lúc này mới mở miệng: "Quên nhắc nhở cậu, Giang Dịch cũng là nhân vật cần công lược, cậu phải để anh ta đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể mới có thể cho cậu một ngàn điểm tích lũy. ”
"Vì sao bây giờ cậu mới nói." Văn Du oán giận nói, biểu cảm mắt thường có thể thấy rõ được ủy khuất.
Giang Dịch đang tắm rửa cho Văn Du, cẩn thận rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức của Văn Du, anh không thể thấy Văn Du nhíu mày, tiến lên hôn mi tâm cậu, giọng điệu dịu dàng: "Làm sao bảo bối, làm em lâu lắm sao, lần sau anh sẽ chú ý chút thời gian. ”
Văn Du vừa nghĩ đến mình bị cᏂị©Ꮒ đến cơ hồ không tự chủ được, một ngàn điểm tích lũy lại cứ như vậy cùng cậu lướt qua, lại đùa giỡn tính tình trẻ con, đoạt lấy vòi hoa sen trên tay Giang Dịch, quay lưng lại: "Anh đi ra ngoài đi, tôi tự mình tắm. ”
"Bảo bối sao lại không vui?"
Tay Văn Du cầm vòi hoa sen vẫn còn run rẩy, mặt trống rỗng tức giận giống như chuột đồng, Giang Dịch làm sao có thể yên tâm để cậu ở một mình trong phòng tắm.
Con chuột đồng nhỏ tức giận phàn nàn, "Tại sao anh không bắn vào trong."
"Cái gì?" Giang Dịch chớp mắt mấy cái, cho rằng bản thân nghe lầm.
Văn Du lại không nói lời nào nữa.
Giang Dịch đành phải bất đắc dĩ giải thích: "Anh sợ em mệt mỏi, đến lúc đó tẩy rửa em nhất định sẽ trách tôi. ”
Chuột đồng nhỏ tức giận một chút, trả lại vòi hoa sen cho Giang Dịch, hết sức tự nhiên ngẩng đầu lên để cho anh giúp mình dọn dẹp phía trước, nhỏ giọng nói: "Lần sau bắn bên trong em có được không, em thích anh bắn bên trong em. ”
Giọng điệu mang theo chút làm nũng nghe được điều đó khiến Giang Dịch thiếu chút nữa lại không làm người, tốt xấu gì cũng khống chế được mình, nhịn đến gân xanh cũng nổi lên, thấy Văn Du vô tâm vô phế hết sức thuần thục tùy ý để mình giúp cậu tắm rửa, thở dài, anh đây là tìm cho mình một tiểu tổ tông mà.