Mỹ Nhân Pháo Hôi Sinh Tồn Ở Vô Hạn Lưu

Quyển 1 - Chương 2-1: Bị hành hạ cả đêm đến bất tỉnh (H)

Trong căn phòng tối tăm không có ánh sáng, trên ga trải giường tối màu bỗng nhiên xuất hiện một thân thể trắng nõn, cả người Văn Du quỳ xuống giường, đầu vùi vào trong ga trải giường không ngừng phát ra tiếng ứ nghẹn, giống như con vật nhỏ giãy dụa trước khi sắp chết.

Người đàn ông một tay ấn lưng Văn Du lại, một tay giày vò vỗ lên mông Văn Du, dưới háng ngang tàng xông thẳng tới, khi va chạm phát ra tiếng dớp dính giống như để che đậy tiếng rêи ɾỉ của Văn Du, cậu chỉ cảm thấy phần mông của mình đã tê dại, thậm chí còn hơi ngứa ngáy, ngày mai phỏng chừng sẽ sưng lên.

"Ưm … Anh chậm lại, nhanh quá đi.”

Ngay từ đầu Văn Du còn theo kịp tiết tấu của Tần Văn Trạch, về sau Tần Văn Trạch hoàn toàn vứt bỏ lớp khoác của người thân sĩ, ở trên giường bất ngờ thô bạo, dùng răng gặm cắn da thịt còn nguyên vẹn của Văn Du, côn ŧᏂịŧ chôn ở hậu huyệt mềm mại liều mình triền miên, chỉ cần Văn Du chống đỡ không nổi mà xụi lơ thì sẽ bị Tần Văn Trạch vươn tay kéo bụng đè xuống, tiến vào chỗ sâu hơn.

Cậu cũng không biết đã bắn mấy lần, cuối cùng còn bị người đàn ông dùng ngón tay chặn lại, khiến cậu khổ không thể tả, lúc này điện thoại di động của Tần Văn Trạch lại vang lên, đây đã là lần thứ ba chuông vang rồi.

"Chậc."

Tần Văn Trạch đỡ Văn Du từ trên giường lên, để lưng cậu tựa vào l*иg ngực mình, khiến cậu hoàn toàn ngồi trên côn ŧᏂịŧ của mình, chậm rãi đùa nghịch, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động nhấn nút kết nối.

"Có việc gì?" Giọng nói của hắn còn mang theo sự gợi cảm khi làʍ t̠ìиɦ, khi thở dốc dục ý nồng đậm xuyên qua điện thoại truyền đến lỗ tai Diệp Bạch, khiến hai chân cậu nhũn ra hận không thể trực tiếp xông tới cầu xin.

Vừa trải qua một cuộc làʍ t̠ìиɦ thoải mái, lúc này đầu óc Văn Du vẫn choáng váng còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy bản thân thoát khỏi sự trói buộc của Tần Văn Trạch, liền muốn nâng mông rời đi, thế nhưng lại bị Tần Văn Trạch ấn xuống, vừa ngồi xuống đã bị tiến vào chỗ sâu nhất.

"A …"

"Lại không ngoan."

Diệp Bạch ở trong điện thoại nghe được tiếng rêи ɾỉ mềm mại cùng với giọng điệu cưng chiều của người đàn ông, đây là giọng nói mà Tần Văn Trạch chưa bao giờ bày ra trước mặt cậu ta. Rõ ràng cậu ta đã hỏi thăm sở thích của Tần Văn Trạch, vẫn luôn đóng vai một người anh trai tri tâm ôn nhu, ở chung với Tần Văn Trạch hai năm cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cậu ta không cam lòng nói: "Bên cạnh em có người sao? ”

Văn Du lúc này đã tỉnh táo, biết hắn đang gọi điện thoại, tiếng hít thở cũng theo bản năng trở nên khẽ hơn, chỉ là hậu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không dễ dàng gì mới trấn an lại bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, Tần Văn Trạch hít mạnh một tiếng, mở chế độ im lặng hôn lên miệng Văn Du một cái: "Bảo bối em muốn kẹp chết tôi sao? ”

"Điện thoại, anh … Đừng nói chuyện với tôi. " Văn Du giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, cậu từ khi sinh ra đã có một đôi mắt lưỡi liềm tuyệt đẹp, cho dù tức giận đuôi mắt cũng nhếch lên tựa như chiếc móc câu, khiến cho Tần Văn Trạch ngứa ngáy, thấy bản thân mình vẫn ở trong cơ thể Văn Du, hắn lật người cậu lại, khoảng cách hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở dây dưa lẫn nhau.

Dưới khoảng cách gần như này, Tần Văn Trạch giơ tay bao lấy mông Văn Du, hung hăng ấn về phía mình, còn bản thân cũng chuyên chú đến điểm mẫn cảm hơi lồi nào đó trong ruột thịt của Văn Du, chỉ cần là hơi ưỡn thắt lưng cũng có thể làm cho Văn Du muốn sống muốn chết nhịn không được phát ra tiếng kêu vụn vặt, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhận tiếp cuộc điện thoại: "Không có chuyện gì khác thì cúp máy. ”

"Chờ đã, tối nay cậu không đến xem Mưa Sao Băng sao, cậu đã đồng ý với tôi mà." Diệp Bạch cuối cùng bổ sung những lời này, cậu ta biết Tần Văn Trạch tuy rằng thích chơi đùa tình yêu thế nhưng cực kỳ đáng tin cậy, tiếng rêи ɾỉ ở đầu dây bên kia vẫn chưa dừng lại, giống như làm nũng lại giống như sợ hãi, nghe qua bộ dáng rất dễ bắt nạt, trái tim cậu ta cũng chậm rãi chìm xuống, quả nhiên Tần Văn Trạch cũng không có ý định đến, chỉ để lại một câu có việc rồi cúp điện thoại.

Văn Du khổ sở bị buộc phải tiếp tục một vòng kịch chiến mới, sáng hôm sau khi từ từ tỉnh dậy, xương cốt cả người giống như tan rã, da thịt mềm mại phủ đầy dấu vết xanh tím cùng với vết cắn, mông vẫn tê dại.

"Bảo bối tỉnh rồi sao?"

Tần Văn Trạch từ phòng tắm đi ra, tự nhiên cúi người dây dưa vơiz đôi môi đỏ thẫm của Văn Du hồi lâu.

Văn Du cố nén đau đớn, coi như bản thân bị chó cắn, che bụng đáng thương nói: "Đừng hôn nữa, tôi đói quá, đêm qua tôi chưa ăn cơm, anh còn làm lâu như vậy. ”

Tần Văn Trạch vốn định tắm rửa xong đi mua bữa sáng cho Văn Du, thuận tiện mua chút thuốc về, nghe bảo bối nhà hắn nói như vậy, lại càng sốt ruột, cầm lấy chìa khóa cùng điện thoại di động liền đi ra ngoài, không đến mười mấy phút đã thở hổn hển trở về, thế nhưng trên giường ngoại trừ có nhiệt độ cơ thể còn sót lại của Văn Du, quần áo tất cả đều biến mất, giống như chưa bao giờ có người này.

Khách sạn suối nước nóng của Thiên Văn Xã ở trong núi sâu thưa thớt người, núi non bao quanh, phong cảnh thanh lệ, là căn cứ dưỡng lão do một vị phú hào nào đó tự xây dựng cho bản thân, chỉ mở cửa cho người trong giới, sở dĩ bọn họ có thể tới đây, cũng là bút tích của chủ tịch xã Tần Văn Trạch, mà bản thân hắn đối với nơi này không hề có hứng thú, cũng không tham gia.

Văn Du cũng là ngày hôm qua khi báo danh thấy không có tên Tần Văn Trạch, lúc này mới có lá gan sau khi đá Tần Văn Trạch ra còn dám hoạt động trước mắt hắn.

“ … Ngày hôm qua hắn hỏi tên cậu, cậu chỉ chịu nói mình là nhóm nhạc tiếng tăm không nổi mấy, có phải cũng đã chuẩn bị xong ý định chạy trốn hay không. " Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ, trách không được khi sáng hôm nay, Tần Văn Trạch vừa rời đi, Văn Du đã vội vội vàng vàng đổi thuốc sức khỏe bỏ chạy.