[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 13

Tuy nói chỉ là phim mạng, thế nhưng đến thế thời điểm hiện tại, trình độ của phim mạng đã là phi thường cao, không hề thua kém phim truyền hình ở nghìn năm trước, nhất là những bộ phim đứng đầu như 《Ba kẻ lừa đảo》. Bất luận là đội hình diễn viên thực lực mạnh mẽ hay là sự hào phóng bao lấy một phần ba tinh cầu bối cảnh để làm trường quay, tất cả đều có thể biểu thị thực lực đáng gờm của đoàn phim.

Ngày thứ hai gia nhập, Sở Ngôn chính thức bắt đầu quay hình.

Trong tập phim tuần này, tổng cộng có năm vai chính, ba diễn viên cố định hiển nhiên không thiếu một ai, Tần Mộ Nghiên do Sở Ngôn thủ diễn cùng với một diễn viên kỳ cựu khác diễn vai đối tượng bị lừa đảo chính là hai vai quan trọng còn lại.

Trong năm người, tiếng tăm của Sở Ngôn là thấp nhất. Diễn viên nam chính của bộ phim này đã chen đến vị trí tuyến đầu, hai diễn viên còn lại cũng đang thuộc nhóm nổi bật của tuyến hai, ngay cả vị khách diễn vai mục tiêu cũng là diễn viên lâu năm có tên tuổi. Vì vậy khi Sở Ngôn vừa gia nhập đoàn phim, La Tư Hạo, người thủ vai nam 2 không khỏi có chút khó chịu với vị đàn em ‘vừa gia nhập đoàn phim đã đóng chính’ này.

“Anh Lăng, cái đứa tên Sở Ngôn kia rốt cuộc là làm sao gia nhập vào chứ? Một chút tên tuổi cũng không có, lẽ nào bối cảnh của Thiên Thịnh thực sự dùng tốt như vậy?” Trong lúc hóa trang, La Tư Hạo không nhịn được hướng về phía nam chính Lăng Kỳ oán giận.

Bộ phim 《Ba kẻ lừa đảo》 này cũng đã phát sóng trên mạng được ba năm rồi, mấy diễn viên chính cố định lâu cũng đã sớm trở thành bạn tốt, ở trước mặt nhau cũng có thể nói ra mấy lời tương đối thân mật. Giờ khắc này bọn họ chỉ thấy được dung mạo tinh xảo đẹp mắt của Sở Ngôn, cũng từng cố lý lên mạng tra qua tư liệu của đàn em vừa gia nhập, khi nhìn đến cái tạo hình Vampire của nguyên chủ trước kia, bọn họ quả thực không có chút hơi sức nào để phê bình.

—— Chỉ với cái diễn xuất kia, nếu không phải còn có bề ngoài xinh đẹp, tuyệt đối không gọi là quỷ hút máu, trực tiếp chính là quỷ nha!

Mà ở trong chuyện này, Lăng Kỳ cũng có điều khó xử: “Yêu cầu của đạo diễn Lưu rất nghiêm khắc, có lẽ Sở Ngôn cũng có chút tiến bộ về diễn xuất rồi.”

La Tư Hạo dù sao cũng còn trẻ, nghe vậy liền hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn thiếu niên cách đó không xa đang chuẩn bị quay hình, nói: “Tạo hình của cậu ta quả thực rất phù hợp, thế nhưng em không cảm thấy diễn xuất sẽ tốt được đến bao nhiêu. Chỉ dựa vào cái vai Vampire lần trước, em dám đánh cuộc cậu ta tuyệt đối diễn không được!”

Lúc này, nữ chính còn lại, Tống Xảo, cũng vừa vặn đi tới, nghe được lời này thì mỉm cười hỏi một câu: “Ai ui, bé La lại muốn đánh cược sao? Nói một chút xem lần này cậu đánh cuộc cái gì? Chị nhớ năm ngoái cậu từng thua vụ cược ăn máy truyền tin, cho đến bây giờ máy truyền tin của cậu hình như vẫn còn tốt lắm nha?”

La Tư Hạo ngẩng đầu lên nói: “Không phải chỉ là máy truyền tin sao! Nào, lần này chúng ta lại đánh cược ăn máy truyền tin!”

Những lời này vừa dứt, bên kia cũng bắt đầu mở máy.

Lưu Chinh mặc dù đối với tạo hình của Sở Ngôn phi thường hài lòng, thế nhưng dù sao cũng không quá tin diễn xuất của thiếu niên này, vậy nên cảnh đầu tiên bố trí cho cậu chính là diễn xuất cá nhân. Tần Mộ Nghiên mỹ lệ xinh đẹp cầm một ly rượu ngồi bên cạnh quầy bar, nhàn nhã phẩm thưởng chờ đợi nam chính đến.

Mà trong trường quay, ngay khi đạo diễn hô ‘action’, chỉ thấy Sở Ngôn bất chợt ngước mắt, cả người trong thoáng chốc giống như tiến nhập một trạng thái nào đó.

Thân thể của cậu dùng một loại tư thế phi thường mềm mại nửa ngồi, tay trái hơi tỳ vào quầy bar, cánh tay hướng thẳng lên, một đoạn tay áo theo đó chậm rãi trượt xuống để lộ cổ tay xinh đẹp trắng mịn. Làn da non mềm dưới sự ánh xạ của ngọn đèn lờ mờ nơi quán bar chói mắt như một khối bạch ngọc, bàn tay còn lại khẽ cong xuống chống ở xương hàm dưới.

Những ngón tay còn lại bày ra tư thế tùy tiện, lại nhẹ nhàng đặt ở độ cong vừa đúng, giống như một nụ hoa lan đang thì nở rộ.

Giữa ánh đèn đủ màu trong quán bar, một nữ thần xinh đẹp khêu gợi cứ thế ngồi trong góc, nàng rất trầm mặc nhưng ánh mắt của mọi người từ lâu đều đã tập trung lên người nàng, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười nhẹ của nàng đều có thể khiến toàn bộ nam giới có mặt ở nơi này đều ngừng thở. Mà đến khi, không biết lần thứ bao nhiêu nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, bất chợt hết thảy đều thay đổi.

Sở Ngôn hơi cong khóe môi, độ cong rất nhỏ này lại làm cả gương mặt đều nhu hòa đi vài phần. Ngũ quan diễm lệ lóa mắt dưới ánh đèn lại tăng thêm mấy phần xinh đẹp mị hoặc, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, thong dong lên tiếng, đôi môi đỏ rực mở ra rồi khép lại, khẩu hình chính là đang nói: “Rốt cục cũng đã đến.”

Chính vào lúc này, màn diễn đầu tiên kết thúc!

Không có một lần NG nào, đợi khi màn diễn kết thúc, ngay cả đạo diễn Lưu cũng có hơi sửng sốt mà chớp mắt, may mà ông cũng đúng lúc phản ứng lại hô ‘cut’, bằng không nhất định sẽ bị người chế giễu. Mà ngay khi tiếng ‘cut’ kia vang lên, Sở Ngôn cũng thoáng cái thoát khỏi bộ dáng vừa rồi.

Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp hoàn toàn không khác gì nữ thần gợi cảm vừa rồi, thế nhưng không biết có phải là cố ý, Sở Ngôn lúc này lại biểu hiện ra một mặt nam tính, không để bất luận người nào hiểu lầm mình là một cô gái xinh đẹp, nhờ vậy cũng tránh được không ít xấu hổ.

Mà thấy thế, vừa rồi thậm chí có vài diễn viên quần chúng hơi chút quá nhập diễn đều đồng loạt dời mắt, lúng túng mỉm cười.

Xem lại hình ảnh một lần trên máy quay, đạo diễn Lưu lại bước đến giữa sân nói với thiếu niên xinh đẹp nọ: “Cảnh vừa rồi rất tốt! Sở Ngôn, cậu có thể dùng loại cảm giác vừa rồi tiếp tục quay, cảnh tiếp theo là cậu đối mặt với nam chính, cảm thấy có vấn đề gì không?”

Sở Ngôn nghe vậy hơi mở to đôi mắt, hỏi: “Đạo diễn Lưu, vừa rồi không phải chú nói muốn cháu quay cảnh đơn thêm vài lần để cảm thụ trạng thái của Tần Mộ Nghiên sao?”

Đạo diễn Lưu vung tay: “Ôi chao, chuyện này cần gì cảm thụ nữa, chúng ta cũng không cần lại lãng phí thời gian, hiện tại bắt đầu chính thức quay hình thôi.”

Sở Ngôn nghe lời này cũng cười đến mắt cong cong, xoay người nhìn về phía đám người Lăng Kỳ cách đó không xa. Lăng Kỳ cũng còn coi như bình thường, chỉ thỉnh thoảng len lén liếc nhìn về phía bên này, nhưng loại hành vi lén lúc này sau khi bị đương sự phát hiện, Lăng Kỳ cũng rất thoải mái gật đầu chào hỏi.

Mà ở bên cạnh Lăng Kỳ, nam 2 La Tư Hạo đã đỏ bừng cả mặt.

Tống Xảo lại cười híp mắt nói: “Thực sự là Trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát mà! Không ngờ cậu em Sở Ngôn này có thể diễn vai nữ tốt đến như vậy, hiện tại ngay cả tôi cũng cảm thấy mình không đẹp băng cậu ta đâu.” Dừng một chút, Tống Xảo lại nhìn La Tư Hạo: “Bé La, máy truyền tin của cậu đâu, cậu còn nhớ máy truyền tin ở ven hồ Đại Minh năm đó sao[1], bé ngoan La Tư Hạo?”

Bất quá, càng khiến Tống Xảo không thể tưởng tượng được chính là, sau khi cô nói xong những lời này La Tư Hạo một là không uể oải nổi giận, hai cũng không tan vỡ chịu thua, trái lại hai mắt bất chợt lấp lánh như đèn pha nhìn về phía thiếu niên bên kia, sắc mặt xấu hổ… Ôi chao?! Lại còn đỏ bừng!

“Tần Mộ Nghiên đúng kiểu mình thích rồi…”

La Tư Hạo nhỏ giọng lầm bầm một câu, ngay cả Lăng Kỳ và Tống Xảo ở ngay bên cạnh cũng không nghe rõ, đợi khi bọn họ hỏi lại lần nữa liền thấy La Tư Hạo lập tức siết chặt nắm tay, kích động hưng phấn mà nói: “Thật xinh đẹp thật xinh đẹp thật xinh đẹp! Làm sao có thể gợi cảm như vậy chứ! Thật sự quá đẹp rồi! anh Lăng, chị Tống, em chính là thích nhất kiều người như Sở Ngôn vậy, quả là rất đẹp mà!! Vừa rồi hai người có nhìn thấy nụ cười của cậu ta sao? Trái tim em cũng sắp hòa tan rồi điiiii! Thật sự quá tuyệt vời!!!”

Khóe miệng Tống Xảo giật nhẹ một cái, mà Lăng Kỳ lại vừa cười vừa nói: “Tiểu La, đây cũng chỉ là diễn xuất mà thôi…”

“Không được! Em không nói với hai người nữa, Sở Ngôn vừa vào đoàn phim, em phải đi xem có giúp được chút nào không. Hai người thực sự quá thiếu nhiệt tình rồi, người ta là diễn viên mới lại vừa gia nhập đoàn phim, thế nào không chiếu cố một chút chứ, em phải đi bây giờ đây!”

Lời còn chư a nói xong, La Tư Hạo vẫn giữ vẻ mặt thẹn thùng, nhanh chóng như hỏa tiễn vèo một cái phóng vụt ra ngoài.

Mà ở phía sau cậu, Lăng Kỳ mặt không biểu tình, Tống Xảo giận đến hết hơi, mắng: “Cái thằng nhóc này, quả là không có chút tâm tư nào, may là chúng ta đã kết bạn nhiều năm, không thèm để ý loại chuyện nhỏ này. Nếu đổi thành một người khác, nhất định sẽ hận chết cậu ta!”

La Tư Hạo đã chạy xa hiển nhiên không nghe được lời oán trách của Tống Xảo, cậu chỉ bằng nhất thời hưng phấn xông vào giữa trường quay, đứng ở trước mặt Sở Ngôn chào hỏi. Nhưng khi đối phương hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi “Anh La, có chuyện gì không?”, cậu cư nhiên…

Luống cuống rồi!

Không sai, chính là luống cuống!!

Luống cuống đến một chút mặt mũi cũng không giữ được!!!

Biểu tình xấu hổ của La Tư Hạo toàn độ đều bị Sở Ngôn thu vào mắt, y hơi chút tự hỏi liền nghĩ đến một loại khả năng, bất quá lại cảm thấy qua hoang đường, vậy nên cũng không để trong lòng.

Hôm qua hai bên cũng đã chào hỏi, vì vậy Sở Ngôn cũng không lại tự giới thiệu, thế nhưng nhìn thấy La Tư Hạo cũng đã do dự thấp thỏm đứng ở trước mặt mình cả phút đồng hồ lại không nói được gì, khóe môi Sở Ngôn hơi cong cong, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Anh La, cảnh sau em phải diễn chung với anh Lăng, anh là có lưu ý gì muốn nhắc nhở em sao?”

Ý tứ của nửa câu đầu chính là: Ta sắp phải quay hình rồi, không có thời gian.

Nửa câu sau lại biểu thị: Anh có chuyện gì thì mói nhanh lên đi.

Sở Ngôn tự cho rằng mình đang rất nghiêm túc nói chuyện, một chút ý tứ chòng ghẹo cũng không có, thế nhưng y không ngờ rằng mình hiện tại còn giữ tạo hình của Tần Mộ Nghiên, cái loại nụ cười xinh đẹp câu nhân này chỉ hơi lộ ra một chút đã khiến thằng nhóc mới lớn sa vào mối tình đầu kia tim đập như sấm dậy.

Đại khái là nụ cười này quá có tính cổ vũ, mặt của La Tư Hạo càng đỏ hơn, chợt lôi kéo tay của Sở Ngôn, trong sự ánh mắt ngạc nhiên của đối phương hiện tại sâu một hơi, đường hoàng trịnh trọng nói: “Sở Ngôn, chúng ta làm bạn đi!!!”

Sở Ngôn: “…”

Excuse me?!



Thủ đô tinh, Hạ gia đại trạch.

Thủ đô tinh của Hoa quốc xứng danh tấc đất tấc vàng, hầu như không có kiến trúc nào thấp hơn hai mươi tầng. Thế nhưng ai cũng không ngờ đến, ở bên cạnh Hạc sơn phong cảnh như tranh vẽ, là nơi được bầu chọn có khung cảnh đẹp nhất trên cả hành tinh lại có mấy tòa nhà lớn được cất theo lối cũ, nhiều nhất chỉ có một hai tầng.

Toàn bộ từ thiết kế bên ngoài cho đến nội thất đều phỏng theo phong cách cổ đại, loại biệt thự kiểu nghìn năm trước này mọi người thường chỉ có thể thấy được trong phim cổ trang, thế nhưng nếu so những ngôi nhà bối cảnh trong phim với tòa đại viện này, chính là cực kỳ rẻ tiền.

Gỗ lim loại tốt nhất, gỗ lê cũng là hàng thượng thừa.

Trong bối cảnh tài nguyên thực vật trở nên phi thường quý giá, rất nhiều người ở tinh hệ ngay cả giấy cũng mua không nổi, khu đại viện cực kỳ khoa trương chỉ dùng gỗ để xây cất này giống như một viên hắc bảo thạch ánh sáng liễm diễm khảm bên cạnh Hạc sơn phong cảnh như tranh.

Hạ Bách Thâm khó được về nhà một chuyến, chỉ là vừa vào cửa đã gặp một ông cụ tóc hoa râm tinh thần quắc thước.

Ông cụ tay chống quải trượng, chắn ở trước cửa lớn không cho Hạ Bách Thâm tiến thêm bước nào, sau khi thử vài lần Hạ Bách Thâm rốt cuộc cũng bỏ qua loại trò chơi buồn chán ‘Ta nhích bên trái người cũng nhích bên trái, ta tránh bên phải người lại che bên phải’ này, trái lại hơi hơi cúi đầu như có điều suy nghĩ nhìn ông cụ trước mặt.

Hai người nhìn nhau một lát, ông cụ rốt cục cũng đầu hàng trước, mắng: “Thằng nhóc thối! Vợ mày đâu! Cháu cố ta đâu! Không có cháu cố mày đừng hòng bước vào căn nhà này một bước!!!”

Nghe vậy, Hạ Bách Thâm cũng chỉ là ý tứ sâu xa ‘À’ một tiếng, lại hỏi tiếp: “Hóa ra con có vợ rồi sao?”

Hạ lão gia tử càng giận: “Mày là thằng đàn ông không có trách nhiệm, đã cưới người ta lại không phụ trách, mày không xứng làm đàn ông nhà họ Hạ!”

Nào ngờ nghe xong những lời này, gương mặt tuấn mỹ như đao khắc của Hạ Bách Thâm cũng dần dần liệm đi ý cười, anh nhíu nhíu đôi mắt đen kịt trầm mặc nhìn ông cụ trước mắt, gằn từng chữ hỏi thăm: “Ông nội, người kia là ông cưới về chứ không phải con. Nếu như ‘cưới’ mà ông nói chính là ném cho con một tờ giấy hôn thú, sau đó kêu trời trách đất mặt dày mày dạn ép con ấn xuống vân tay, như vậy người ông cưới về ông phải tự mình phụ trách, Hạ Bách Thâm con chỉ có thể hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

Vừa dứt lời, Hạ Bách Thâm lien xoay người rời đi.

Mà ở sau lưng anh, Hạ lão gia tử cũng trăm triệu lần không ngờ cháu của mình lại thực sự nổi giận, ông lo lắng trong chốc lát rồi vội nói: “Con không thích thằng bé kia, ta biết chứ! Thế nhưng nhà họ Hạ đã nhất mạch đơn truyền mấy trăm năm, con cũng nên vì con nối dòng của nhà ta mà ngẫm lại chứ, A Thâm! Ông chỉ muốn có hai đứa chắt, chắt trai hay chắt gái đều có thể!”

Hạ Bách Thâm nghe nói như vậy, bước chân phút chốc liền bị kềm hãm.

Một lát sau, khi anh quay đầu lại đã không còn dáng dấp nghiêm nghị đạm mạc như vừa rồi, trái lại đôi môi mỏng hơi cong lên, cười nói: “Ông nội, những lời này ông nói sai rồi, con không phải không thích cậu ta, mà là —— “

“Con căn bản ngay cả gặp cũng chưa gặp cậu ta.”

Khí tràng cường đại bén nhọn của người đàn ông này trong nháy mắt an tĩnh tản ra ngoài, mười mấy người hầu đứng thẳng bên cạnh cũng nhanh chóng ép đầu xuống, chỉ hận không thể đào động chui vào. Loại cảm giác áp bách này thật giống lưỡi hái của tử thần, nguy hiểm đến đáng sợ, đợi khi Hạ Bách Thâm cưỡi xe huyền phù rời đi rồi, cả đám người mới nhất tề thở phào nhẹ nhõm.

Hạ lão gia tử lại là ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng của chiếc xe huyền phù kia, một lúc sau mới cười híp mắt nói: “Chậc, quả là có vài phần phong phạm của ta lúc trẻ!”

Quản gia bên cạnh: “…”

Da mặt không cần dầy quá đâu lão gia, vừa rồi là ai bị thiếu gia chèn ép đến nói không ra lời? Còn nữa, năm đó khi còn trẻ, bộ dạng của ngài đâu có đẹp trai bằng thiếu gia…

Mà trong chiếc xe huyền phù xa dần kia, đôi mắt của Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng nhắm lại, xoa xoa thái dương. Anh lãnh đạm nhấp môi bắt đầu suy tư chuyện vừa xảy ra, chờ qua hồi lâu mới nhấc điện thoại lên.

Trên màn hình giả lập của máy truyền tinh, trợ lý Lâm cung kính hồi đáp: “Anh Hạ, theo lịch hôm nay Sở Ngôn đang quay một bộ phim mạng tên 《Ba kẻ lừa đảo》, hiện tại còn lưu lại trên tinh cầu bối cảnh A-32. Tháng sau 《Huyết chiến 》 sẽ bắt đầu phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh, danh tiếng của cậu ta sẽ nhanh chóng tăng lên, bất quá gần đây cậu ta lại gặp một vấn đề nhỏ.”

Những lời này vừa dứt, Hạ Bách Thâm cũng không có phản ứng gì, anh tự rót cho mình một ly champagne màu vàng nhạt, bên trong xe lập tức phảng phất hương rượu thơm. Ngay trong thời khắc trợ lý Lâm cho rằng mình đã nói hơi nhiều lại nghe thanh âm trầm thấp từ tính vang lên: “Vấn đề gì.”

Trợ lý Lâm nhanh chóng hồi đáp: “Bắt đầu từ sáng hôm nay, có người nói Sở Ngôn là đựa vào đầu tư gia nhập, kỹ thuật diễn của nhân vật Vampire lần trước quá tệ, cơ bản không thể đảm nhận nam 2 của 《Huyết chiến 》…”

———————-

1/ Nhại từ câu thoại kinh điển ‘Hoàng thượng, ngài còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh năm đó sao?’ trong bộ phim đình đám ‘Hoàn Châu cách cách’.