[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 4

Một ngày phải xem hơn bảy mươi người thử vai, tổ đạo diễn và biên kịch đều đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Loại chuyện như thử vai trong niên đại này, bất quá chính là xem khả năng mô phỏng của các diễn viên trên nền tảng kịch bản AI. Dù sao, trừ phi có phòng làm việc phi thường ưu tú đứng ra chuyên môn phân tích, bằng không tất cả kịch bản AI đều không sai biệt lắm, động tác thiết kế cũng là tương tự với nhau, căn bản không có gì mới lạ.

Cho nên khi Lý Triết Thiên xuất hiện trong phòng thử vai mọi người đều đoán được, vai nam 2 lần này nhất định sẽ rơi vào tay anh ta.

Nhà Lý Triết Thiên lần này đã đầu tư năm nghìn vạn tinh tệ vào 《Huyết chiến 》, chiếm cứ một nửa tài chính của đoàn phim. Kỳ thực ngay từ đầu đạo diễn đã lưu lai nhân vật nam chính cho Lý Triết Thiên, dù sao Lý Triết Thiên gần đây cũng tương đối nổi tiếng, diễn xuất coi như còn có thể, đảm nhiệm vai nam chính cũng xem như dư dả.

Nhưng ai cũng không ngờ được, Lý Triết Thiên lại tự mình xem trong nhân vật nam 2 này.

Chỉ có thể nói, những diễn viên đến thử vai nam 2 hôm nay thực sự quá không may mắn.

—— Cái ý nghĩ này thẳng đến khi người thứ 71 bước vào thử vai mới có cải biến to lớn.

Ngay khi một thiếu niên cao lớn tuấn tú xuất hiện trong phòng thì… đạo diễn Vương Long lập tức trước mắt sáng ngời, kinh ngạc mở to đôi mắt, cẩn thận quan sát đối phương hồi lâu. Trang phục trên người thiếu niên này quả thực gần như giống hết với miêu tả về nhân vật ‘Chử Thần’, dung mạo tuấn tú, khí chất tự phụ, da trắng môi hồng, tuyệt đối là một vị đại thiếu gia bị chiều đến hư hỏng.

Đợi đến khi Sở Ngôn bắt đầu tự giới thiệu, Vương Long khó được xốc lên hăng hái, nghiêm túc hỏi một câu: “Cậu muốn biểu diễn trích đoạn nào?”

Sở Ngôn mỉm cười gật đầu, nói: “Thưa đạo diễn Vương, hôm nay em chọn diễn trích đoạn thứ tư.”

Tiếp theo chính là diễn thử.

Nghe được Sở Ngôn nói mình chọn trích đoạn thứ tư thì đạo diễn Vương hơi sửng sốt, sau đó có chút tiếc nuối thở dài. Đoạn trích thứ tư là cái có độ khó cực kỳ cao trong mười đoạn mẫu, trích đoạn này không phỉ một người diễn mà là một cảnh hai người đối diễn.

Người biểu diễn nhân vật anh trai của Chử Thần, Chử Tùng, đã được định ra từ sớm, là một nam diễn viên hạng hai danh tiếng coi như không tệ, đối phương trước đó có quay lại một clip ba chiều thể hiện đoạn đối diễn này, nếu như có người chọn diễn đoạn thứ tư liền sử dụng nó coi như hỗ trơ diễn xuất.

Trước đó cũng có người từng chọn đoạn trích thứ tư, thế nhưng kết quả của bọn họ thực sự là quá mức thảm thiết.

Không có người thật đối diễn mà là một hình chiếu ba chiều, biểu tình, động tác, tốc độ nói và trạng thái của đối phương cơ bản là hoàn toàn máy móc, không thể bị diễn xuất của người thử vai ảnh hưởng, tuyệt đối không thể tùy tiện đánh giá được. Thậm chí từng phát sinh ra tình huống, diễn viên thử vai còn đang thể hiện cảm xúc, chưa kịp đọc lời thoại thì Chử Tùng cũng đã thốt ra lời thoại tiếp theo.

Ôm một loại tâm tình tiếc hận,vài người ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.

Ngay khi hai chữ ‘bắt đầu’ vang lên ra, phảng phất có gì đó va chạm ‘lách cách’ một tiếng, cả không gian theo đó xảy ra biến động, thiếu niên dùng ánh mắt kiên định, thần sắc ngoan cố hướng mặt qua một bên. Rõ ràng lúc này trang phục trên người cậu vô cùng ưu nhã, thế nhưng thiếu niên lại hơi khom lưng, hàm răng cắn chặt, bộ dạng giống như thề chết vẫn bất khuất.

Đúng lúc này, bóng lưng cường tráng cao lớn của Chử Tùng chợt xuất hiện trên sân khấu.

Bởi vì là clip ba chiều, thế nên bóng lưng kia cũng có chút ít mờ ảo, chỉ là thần thái và động tác của nhân vật này lại phi thường chuẩn xác. Chử Tùng sắc mặt tái xanh, chau mày, tựa hồ đang đè nén lửa giận ngùn ngụt, bất mãn nhìn thiếu niên trước mặt, gằn từng chữ một: “Thằng quỷ phá hoại này, mày còn mặc mũi đến gặp anh sao?! Lần trước gia pháp còn chưa chịu đủ à, lần này lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ thằng nhãi Trần gia ngay trên đường lớn, còn đánh gãy một cánh tay của Trần Nhị!”

Những lời này vừa dứt, đạo diễn Vương lập tức nhìn về phía Sở Ngôn.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, Sở Ngôn lại không hề có chút phản ứng nào, vẫn dùng một loại ánh mắt quật cường như trước chăm chú nhìn về phía hình ảnh ba chiều, một lúc lâu sau mới cắn răn trả lời: “Em không có!”

Diễn viên sắm vai Chử Tùng tự nhiên không biết tình huống phát sinh, anh ta chỉ là hình chiếu đã quay từ trước mà thôi, ngay lúc Sở Ngôn nói ra những lời này, anh ta chợt siết chặt nắm tay, dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn thiếu niên, nói: “Mày không có làm gì? Không đánh gãy tay Trần Nhị hay không có đứng giữa đường gào thét cái gì mà ‘Ta là nhị thiếu gia nhà họ Chử, ta đánh Trần Nhị ngươi thì lại làm sao’ hử? Chử Thần, Chử gia vì sao lại có một đứa bại hoại như mày!”

Lời nói vừa dứt, trong ánh mắt kinh ngạc của tổ đạo diễn, thiếu niên trên sân khấu bất chợt cả người run rẩy, bước chân lảo đảo dịch đi một chút, giống như bị người khác quất roi lên người!

Nội dung chi tiết trong tình huống này phần lớn kịch bản AI không viết ra, dù sao trong kịch bản nguyên gốc cũng chỉ viết đại khái là Chử Tùng răn dạy Chử Thần, sau đó mới có lão quản gia một bên hốc mắt ướŧ áŧ một bên cầm roi thi hành gia pháp với Nhị thiếu gia vẫn luôn được lão nuông chiều.

Chử Tùng không tự mình ra tay, mà lão quản gia cũng không thể đặc biệt vì thử vai mà quay một đoạn clip gửi đến, vì vậy chỗ này muốn biểu hiện thành cái dạng gì đều hoàn toàn nhìn vào ý đồ của diễn viên, mà những người đi trước vẫn một mực cùng Chử Tùng đọc thoại, căn bản không ai quản đến bên thứ ba không hề tồn tại kia.

Thế nhưng hiện tại, lối biểu diễn này của Sở Ngôn rõ ràng khiến tổ đạo diễn tập thể bị chấn động.

Nhất là biên kịch, khi ông ta thấy tình cảnh này lập tức sửng sốt, sau đó kích động hưng phấn nhìn chằm chằm sân khấu ——

Đây là tình cảnh được thể hiện dưới ngòi bút của ông ta!

Mà ở trên sân khấu, không biết thiếu niên làm thế nào mà trên trán lại rịn ra một lớp mồ hôi, ai cũng không biết chuyện này làm sao có thể làm được, chỉ là tình trạng của cậu trong thời khắc này hoàn mỹ phù hợp với tình tiết trên kịch bản.

“Chịu xong mười roi, mày cút về phòng cho anh, một tháng không được ra khỏi cửa!”

“Trần Nhị sỉ nhục em, gã nói em là phế vật, là gối thêu hoa!”

“Lẽ nào mày không phải phế vât, không phải gối thêu hoa?”

“Anh… !”

“Lúc nào mày có thể thống lĩnh Chử gia quân ra chiến trường, khi ấy mày mới thực sự xứng đáng là con cháu của nhà họ Chử!”

Lời thoại này giống như một chiêu búa tạ hung hăng đánh lên ngực Chử Thần. Trong mắt của tổ đạo diễn và biên kịch, bọn họ chỉ thấy tấm lưng nguyên bản hơi cong xuống của thiếu niên lập tức thẳng lên, cậu xoay người, nghiêm túc bước từng bước rời đi, tuy rằng nhịp chân rất chậm còn có chút tập tễnh, thế nhưng lại ngoan cố cắn răng không chịu quay đầu.

Mà ở phía sau, hình chiếu Chử Tùng gắt gao nhắm chặt đôi mắt, nét mặt lại lộ ra một tia xót xa không nỡ.

Ngay lúc này, lão quản gia hẳn là tiến lên hỏi một câu “Đại thiếu gia, ngài cần gì làm như vậy chứ “, thế nên Chử Tùng lại mở mắt ra nhìn chăm chú vào bóng lưng của Chử Thân, nói: “Cháu lớn hơn thằng bé mười tám tuổi, là cháu trông nom em ấy từ nhỏ đến lớn, sớm muộn gì cháu cùng đi trước một bước, đợi khi cháu không còn… Em ấy lại phải làm sao đây?”

Ánh sáng sân khấu cực kỳ phổ thông, căn bản không tạo ra hiệu ứng nặng nề gì, thế nhưng đạo diễn Vương lại gắt gao nhíu mày, dùng một loại ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn vào thân ảnh đĩnh bạt của thiếu niên, chỉ là cuối cùng cũng không nói lời nào.

Lúc đầu thiếu niên này vì sao lại hơi khom lưng? Bởi vì cậu ta đang bị người ta đánh roi!

Vì sao cuối cùng lại đột nhiên thẳng người? Là vì cậu ta quật cường, vì cậu ta ngoan cố, bởi vì cậu ta không muốn anh trai nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, trong lòng cậu ta, bản thân chưa từng làm sai!

So sánh với thiếu niên này, đám diễn viên trước đó quả thực đều là bắt chước làm bừa.

Đương khi Chử Thần chân chính xuất hiện, đám mô phỏng vừa rồi ai cũng trở nên sứt sẹo, hoàn toàn không thể biệu hiện ra khí thế của vị thiếu gia ngang ngược nhà họ Chử, bề ngoài lêu lỏng cợt nhã, nội tâm lại kiêu ngạo kiên cường, đồng thời cũng là vị tướng quân thiết huyết của quốc gia trong tương lai!



Ánh mặt trời buổi chiều so với buổi sáng càng nóng nực hơn mấy phần, Chu Hòa Huy ở bên ngoài đợi khoảng hơn một giờ, rốt cục đợi được Sở Ngôn bước dọc theo hành lang đi ra. Anh ta liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt bình tĩnh trầm ổn của đối phương.

Chu Hòa Huy nhướn mày lên hỏi: “Không bị mắng chứ?”

Sở Ngôn kinh ngạc nhìn hắn: “Anh Chu, hóa ra anh không hề có chút tự tin nào với em?”

Chu Hòa Huy dẫn Sở Ngôn đi về phía bãi đổ xe, nói: “Nếu không bị mắng, nhân vật này nhất định là của cậu.”

Thái độ của Chu Hòa Huy khẳng định kiên quyết, không có một chút do dự, phảng phất đang trần thuật lại một việc hiển nhiên.

Sở Ngôn nghe vậy lại không chút dao động cong cong khóe môi, cậu tuy rằng đã thay bộ quân trang thuộc về Chử nhị thiếu gia ra, thế nhưng trang điểm trên mặt vẫn còn chưa tẩy, vì vậy khuôn mặt vốn dĩ phi thường xinh đẹp lại được kem phấn làm cho sắc sảo hơn vài phần, dưới ánh nắng chiều càng thêm nổi bật chói mắt.

“Anh Chu, anh biết người tên Lý Triết Thiên không?”

Lời nói của Sở Ngôn khiến bước chân Chu Hòa Huy hơi chững lại, anh ta có chút kinh ngạc: “Lý Triết Thiên, có biết, cậu ta như thế nào?”

Chỉ thấy thiếu niên tiếc nuối lắc đầu, thở dài nói: “Vậy đúng là quá đáng tiếc mà, anh Chu, trong buổi thử vai lần này có cả Lý Triết Thiên, sợ rằng niềm tin của anh đã không thể thành sự thật. Lần này nhà họ Lý đã đầu tư hơn phân nửa tài chính cho《Huyết chiến 》vai nam 2 đại khái chạy không khỏi tay Lý Triết Thiên.”

Lúc Sở Ngôn nói lời này thần sắc có hơi chùng đi, phảng phất vô cùng tiếc nuối, chỉ là trong đáy mắt đang rũ xuống lại không có chút phiền muộn nào, trái là là khẽ che giấu quang mang, giống như đang chờ đợi cái gì.

Không khiến Sở Ngôn thất vọng, chỉ là một tràng do dự ngắn ngủi Chu Hòa Huy liền dùng ngữ điệu khẳng định nói: “Chuyện này cậu cứ an tâm, cho dù diễn xuất của cậu không bằng đối phương, thế nhưng chỉ cần cậu không kém đến mức khó thể chấp nhận, nhân vật này sẽ là của cậu.”

Đợi khởi động xe xong, Chu Hòa Huy lập tức đưa Sở Ngôn về nhà, trước khi rời đi còn nhiều lần dặn dò cậu không nên suy nghĩ quá nhiều, công ty đã xác định nâng cậu thì nhất định sẽ nâng cậu, chỉ là một Lý Triết Thiên, công ty còn chưa đáng để vào mắt.

Thiên Thịnh sẽ không coi Lý Triết Thiên quá nặng, điểm này Sở Ngôn vẫn tin tưởng.

Thế nhưng nhìn bóng xe của Chu Hòa Huy nhanh chóng rời đi, ý cười bên môi Sở Ngôn lại bất chợt biến mất, y thu liễm ánh mắt, sâu thẳm dõi theo phương hướng chiếc xe kia.

Sự thật là, hôm nay Thiên Thịnh đúng là muốn vì Sở Ngôn mà tranh đoạt vai diễn với Lý Triết Thiên sao…

Điều này nói rõ, ở Thiên Thịnh, địa vị của y khẳng định không thấp, chí ít so với việc đắc tội với Lý Triết Thiên thì nâng đỡ y càng trọng yếu hơn.

Sở Ngôn chỉ híp mắt suy nghĩ một chốc liền nhẹ nhàng cười khảy, tạm thời vứt những suy nghĩ này ra sau đầu. Đợi đến khi y vào nhà, mọi chuyện diễn ra đúng như Chu Hòa Huy đã nói, tối hôm đó đoàn phim 《Huyết chiến》liền gửi tin nhắn tới, thông báo trong vòng 3 ngày sẽ tìm Sở Ngôn ký hợp đồng, cam kết cho y diễn vai Chử Thần, qua một tuần liền chính thức tiến vào đoàn phim.

Mọi việc diễn biến tương đối thuận lợi, bảy ngày sau, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy cùng đến trường quay đã được khởi động từ bốn ngày trước của 《Huyết chiến 》, mà bọn họ vừa đứng vững bước chân, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Lý Triết Thiên vênh váo tự đắc, nghêng ngang đi giữa đám người.