Trung tâm nghiên cứu quốc tế của Đông Dương toạ lạc trên một con đường yên tĩnh trong khu công nghiệp, phiến đá lớn trước cửa khắc hai chữ “Đông Dương”, thêm một dòng tiếng Đức ở dưới, chắc là tên dịch.
Xe ô tô tiến vào khu vực bên trong. Giờ là cuối hạ đầu thu, cây cối um tùm. Hai bên đường là những bãi cỏ mênh mông xanh rì, nhà xưởng màu xanh da trời nằm ở giữa, ngay ngắn sạch sẽ.
Xe dừng lại trước một toà nhà vô cùng rộng lớn, cao khoảng hai, ba tầng, trước cửa có biển hiệu R&D CENTER (Trung tâm Nghiên cứu).
Vừa bước vào trong, không gian bừng sáng.
Bên trong toà nhà rộng thênh thang, không chia tầng, thiết kế phân chia bằng những tấm hình lưới có thể nhìn xuyên qua các khu. Cây xanh, bãi cỏ, hoa tươi được sử dụng làm mốc ngăn cách, mỗi khu một kiểu khác nhau. Cũng không có bàn ghế văn phòng theo quy cách, các kỹ sư, nhà nghiên cứu khoa học tự do đi lại, lúc thì đứng tụm lại theo nhóm để thảo luận, lúc lại ngồi một mình làm việc.
Bốn bên tường cứ cách một mét là lại có một cửa kính cao rộng, bên ngoài cửa kính phong cảnh hữu tình, chan hòa ánh sáng.
Kỷ Tinh đang nhìn khắp bốn phía, Hàn Đình nói: “Đằng này”.
Anh đứng dưới chân cầu thang, quay đầu lại nhìn cô, có chút thích thú với bộ dạng ngạc nhiên thán phục của cô.
Kỷ Tinh vội vàng bước theo Hàn Đình đi lên cầu thang đến tầng lửng.
Hàn Đình có một cuộc họp ngắn ở đây, nói: “Cô cứ tự nhiên tham quan, đừng đi xa”.
Kỷ Tinh gật đầu: “Vâng”.
Lúc chuẩn bị đi anh quay đầu lại nhìn cô như muốn cảnh cáo, ai mà tin cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời chứ.
Kỷ Tinh đứng nghiêm như chào cờ, đáp lại bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Hàn Đình không đi xa. Gọi là họp, nhưng không ở trong phòng họp truyền thống. Chỉ là một nhóm người ngồi trên băng ghế dài xung quanh khu trưng bày mô hình thôi.
Mọi người nói chuyện bằng tiếng Đức, Kỷ Tinh không hiểu nên đi thăm thú xung quanh.
Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống, phát hiện cảnh tượng rất thú vị: Các vị trí trong tòa nhà, kệ hoa, trên bàn nhỏ, cạnh sô pha, giá treo tranh, khu hoa cỏ… có để những chiếc cúp đủ hình hài chất liệu bằng vàng, thuỷ tinh, bạc, kỳ lạ nhất là chiếc nào cũng được trưng bày rất hoà hợp với không gian xung quanh.
Đem những vinh quang đã đạt được làm đồ trang trí bày biện tuỳ thích trong khu làm việc, các kỹ sư cũng cảm thấy không có gì xa lạ.
Thiết kế đó thật tuyệt.
Cô bước đến khu vực trước cầu thang, phát hiện ra một chú robot đồ chơi bé nhỏ có đôi mắt to tròn được đặt trên tường, nó đang nháy mắt với cô.
Cô sáp lại gần nhìn, đang định sờ thử, chú robot híp mắt lại cười, ngô nghê nói: “Thân nhiệt của bạn là 36.9 độ.”
“Cậu biết khám bệnh à?”, Kỷ Tinh bất ngờ, khua khua tay trước mặt nó, “Cậu là bác sĩ người máy à? Biết khám bệnh không?”
“Nó chỉ là máy đo nhiệt độ thôi”, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười của Hàn Đình vọng tới.
Kỷ Tinh quay đầu lại, Hàn Đình tay đút túi quần đứng cách cô vài bước, đôi mắt như có điều gì vui vẻ, muốn cười, nhưng lại kìm chế vì lịch sự.
Kỷ Tinh rụt tay lại, cười cười đáp: “Tôi cứ tưởng nó là robot chữa bệnh… Anh họp xong rồi à?”
“Ừ”, Hàn Đình đi xuống cầu thang, nói, “Qua đây”.
“Vâng”, Kỷ Tinh cun cút đi theo, nói, “Toà nhà này đẹp thật. Cách bày trí các giải thưởng quá sáng tạo. Dùng cúp làm vật trang trí, khiến người ta có một cảm giác rất mạnh mẽ, phóng khoáng, tự do tự tại”.
Hàn Đình nói: “Khu này tôi thiết kế. Trưng bày cúp cũng là ý của tôi”.
“…”, Kỷ Tinh bỗng cảm thấy vừa rồi nếu bớt vài từ tâng bốc, thì chắc cũng giảm được đến 50% độ ngượng ngập bây giờ.
Khoé môi Hàn Đình lại như nở nụ cười, không phải vì những lời khen, mà vì cảm thấy hài hước.
Kỷ Tinh nói: “Ồ. Tôi mới nhớ ra là anh từng ở Đức năm năm.”
“Mô hình quản lý ở đây có thể coi như một trong những ý tưởng thử nghiệm của tôi”, anh nói.
“Quản lý tự do sao?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy. Nhưng người châu Âu thích như thế. Nhập gia tuỳ tục thôi.”
Kỷ Tinh ngẫm nghĩ rồi mơ hồ nhận ra: Trong công việc quản lý, anh không để một chút tình cảm nào xen vào, cho dù trong một số hoàn cảnh có vẻ như bên ngoài là tình cảm nhưng thực chất chỉ là kỹ thuật điêu luyện của anh thôi.
Còn cô chỉ là một chú chim non, chưa phân biệt nổi thị phi, hoặc chỉ là vơ đũa cả nắm.
Cô đi theo Hàn Đình xuyên qua khu văn phòng, tiến vào khu vực thí nghiệm. Không khí trong này nghiêm túc hơn ngoài kia, sạch sẽ không một hạt bụi, các kỹ sư tập trung bên các bàn thí nghiệm thỏa luận về các vấn đề tính năng của máy móc.
Ở giữa khu vực có một bộ máy tính khổ lớn, trên màn hình có những con số tính toán đang thay đổi như bay.
Kỷ Tinh đoán đây chắc là một phần thí nghiệm của người máy khám chữa bệnh AI của Đông Dương.
“Từ đó đến đây, Hàn Đình đưa tay lên vừa chỉ vừa nói, “Tất cả đều là phần cốt lõi”.
Kỷ Tinh hiểu ý anh muốn nói đến “con người”.
Còn Tinh Thần của cô đến giờ tổng có hai mươi người.
“Tổng giám đốc Hàn, Đông Dương đã từng thất bại trong nghiên cứu sản phẩm chưa?”
“Đương nhiên.”
Cô hỏi tiếp: “Vì nguyên nhân gì?”
“Có lúc là vì khúc mắc trong kỹ thuật, nhưng chủ yếu vẫn là do phân tích nhu cầu thị trường không chính xác”, Hàn Đình nói, “Cho ra sản phẩm mới thực ra cũng giống cá cược, có người tìm được quy luật và cách tính toán chính xác, nhưng dù vậy vẫn không có ai trăm trận trăm thắng”.
“… À.”
Hàn Đình thấy bộ dạng lo âu của cô gái bé nhỏ liền hỏi. “Sao thế?”.
“Khó quá”, cô thở dài, “Tập đoàn lớn vốn nhiều, còn có thể thử đi sai. Công ty nhỏ không có nhiều cơ hội, sai một ly là đi một dặm”.
Hàn Đình nhướng mày: “Bây giờ mới biết lo lắng à?”
“Tôi biết từ trước rồi được chưa?”, Kỷ Tinh rầu rĩ nguýt anh một cái, sau đó mới giật mình phát hiện ra mình cư xử chưa phải phép.
Với người ta thì cái nhìn đó cũng chỉ giống như là bạn bè thân thiết trách móc nhau một chút.
Hàn Đình đưa lưỡi đảo lên răng hàm, không nói gì, đút tay vào túi đi về phía trước.
Không khí có chút kỳ lạ. Kỷ Tinh quay đầu nhìn những bức ảnh treo trên hành lang cho đỡ ngại.
“Không có gì phải căng thẳng, cứ bình thường thôi”, đi được nửa đường, Hàn Đình chủ động nói chuyện, không biết có phải để an ủi cô hay không, “Đừng nói là nghiên cứu sản phẩm, đến mở rộng lĩnh vực mới cho tập đoàn còn có thể đưa ra quyết định sai.”
Cô đang nhìn những khung hình treo trên tường, không phản ứng kịp: “Hả?”
Hàn Đình kiên nhẫn giải thích: “Những tập đoàn lớn sẽ không ngừng tìm kiếm lĩnh vực mới, một bước sai, thì sẽ không đơn giản như chọn sai sản phẩm. Cô chẳng phải đang học MBA sao? Thầy giáo chắc cũng đã nói đến.”
“Ừm, có giảng rồi. Giống như Đông Dương, công nghệ, y tế, thương mại, bất động sản đều có thị phần. Nếu có một cái sập, vẫn còn những cái khác đỡ. Thầy giáo chúng tôi nói, những tập đoàn lớn như thế này có đủ khả năng kinh tế để chấp nhận rủi ro, nắm bắt cơ hội trong mỗi lựa chọn sai. Chính vì vậy chí tiến thủ và tinh thần trách nhiệm của đội ngũ lãnh đạo những tập đoàn tầm cỡ quốc gia sẽ quyết định sự tiến bộ của khoa học và xã hội của đất nước đó.”
Hàn Đình nghe thế, cười khẩy nói: “Giáo viên của cô đúng là thích nói đạo lý, giống hệt cô”.
Kỷ Tinh: “…”
Hay lắm, đì cô nhiều quá thành nghiện rồi, lôi cả thầy giáo của cô ra đì luôn thể. Dĩ nhiên là cô không phục, lèm bèm: “Mỗi chuyện đó mà anh định nói đến bao giờ?”
Hàn Đình nghe cô líu ríu, đảo mắt nhìn qua: “Hả?”
Kỷ Tinh ngẩng đầu lên, cười: “À, tôi đang nói là, thầy giáo tôi muốn nói đến những doanh nhân như giám đốc Hàn đây phải có trách nhiệm tích cực với xã hội, quan tâm đến sự tiến bộ của công nghệ nước nhà”.
“…”, Hàn Đình nghe thế mà thấy sởn da gà, nheo mắt lườm cô.
Câu nói đó của cô vừa có vài phần xu nịnh vừa có vài phần châm chọc, nhưng anh không để tâm phân tích, chỉ thấy lạ rằng cô càng ngày càng to gan. Tăng Địch nói không ngoa, cô nhóc mồm mép ngày càng sắc sảo. Trước đây chỉ dám càu nhàu sau lưng, bây giờ các kiểu bị bai đá xoáy đều nói ra trước mặt.
Xem ra đúng là Tinh Thần vào guồng rồi, giám đốc cũng phải cứng cỏi hơn.
Anh không thèm chấp nhặt với một cô nhóc, tha cho cô lần này, tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Tinh đi theo, cạnh khóe được mấy câu mà trong lòng sướиɠ rơn.
Đi đến trước cánh cửa có mật mã, Hàn Đình dừng lại, đang giơ tay lên thì Kỷ Tinh đằng sau đang ngơ ngác ngắm mấy bức ảnh lùi lại chẳng may va vào lưng anh.
Cô thấp hơn anh một cái đầu, cả khuôn mặt áp vào lưng anh! Lưng người đàn ông rộng dài, mềm mại ấm áp, chiếc áo sơ mi của anh thoang thoảng mùi trầm hương, khiến cô ngượng đỏ mặt!
Hàn Đình nhẹ nhàng nhích người về phía trước, đứng vững rồi mới quay đầu lại.
Mặt Kỷ Tinh đỏ ửng, mắt mở to, tay chỉ ra hướng kia: “Tôi vừa nhìn, nhìn tranh, không để ý…”
Hàn Đình không nói gì, quay đầu lại, ngón tay nhập mật mã, ấn dấu vân tay mở cửa.
Tim Kỷ Tinh đập thình thịch, cô cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh.
Cửa mở, Hàn Đình bước vào, Kỷ Tinh vội theo sau đi vào khu sản xuất.
Bên trong là một không gian hoàn toàn khác.
Những linh kiện to nhỏ như những chiến binh xếp thành hàng ngay ngắn được chuyển đi trên dây truyền sáng bóng, cứ đến một phân khúc là mỗi chiến binh lại được lắp thêm bộ phận; một số công nhân đứng bên bảng điều khiển để kiểm tra và ghi chép.
Kỷ Tinh bước đến gần dây chuyền sản xuất, hỏi: “Khu vực này có lịch sử bao nhiêu năm rồi?”
“39 năm.”
“Anh đến đây từ sớm rồi phải không?”
“7,8 tuổi.”
Kỷ Tinh tưởng tượng, lúc Hàn Đình 8 tuổi mặc bộ vest thắt cà vạt đến tham quan xưởng sản xuất, cô vẫn còn đóng bỉm miệng hôi mùi sữa tập bò.
Cô ngắm nhìn không gian sản xuất trong phòng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trước mặt cô là một người máy khổng lồ đang đưa tay di chuyển trong không trung, cô thốt lên: “Bao giờ Tinh Thần mới có được khu sản xuất rộng lớn như thế này?”
Hàn Đình nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy cô đang ngoác miệng cười, nhìn chằm chằm vào những dây truyền sản xuất đang hoạt động tất bật, đôi mắt cô như phát sáng, không giấu nổi xúc động và khát vọng.
Hàn Đình hỏi: “Sản phẩm tiếp theo của Tinh Thần cô đã nghĩ ra chưa?”
“… Vẫn chưa”, thái độ hào hứng của cô bị giảm đi một nửa, cô phân trần, “Tôi rất sợ lựa chọn sai sản phẩm, lãng phí nhiều thời gian, Tinh Thần vẫn chưa đủ khả năng để có thể bước sai”.
Hàn Đình thấy cô có vẻ u sầu, nhất thời muốn chỉ đường vạch lối cho cô, nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua. Nếu chuyện đó anh cũng phải nhúng tay vào, thì không còn gì thú vị nữa. Lãnh đạo như vậy cũng không cần thiết.
“Tổng giám đốc Hàn, còn một chuyện nữa, chỉ sợ nói ra bị anh mắng.”
“Chuyện gì?”, Hàn Đình hỏi, cô gan to như vậy mà còn sợ bị mắng sao.
“Chuyên Hạn Hải, hội chợ lần trước, anh bảo tôi đừng quan tâm đến người ta. Nhưng tôi không thể không quan tâm, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh… Tôi ngấm ngầm nghiên cứu tất cả sản phẩm của họ, còn nghĩ đến việc cạnh tranh trực tiếp với họ, nhưng lại sợ bị đè bẹp”, cô coi như không còn gì để mất, bị cười nhạo cũng được.
Không ngờ lần này Hàn Đình không hề đả kích cô, anh nói rất bình tĩnh: “Có suy nghĩ cạnh tranh là tốt, nhưng không được để đối thủ làm cho rối chân rối tay, xỏ mũi mình dắt đi. Đứng trước ngưỡng cửa lựa chọn sản phẩm, cô phải cân nhắc từ khả năng thực lực của Tinh Thần. Nhớ kỹ, công ty phải có phong cách và đặc điểm riêng mới có được năng lực cạnh tranh.
Anh nói rất chậm, giống như muốn cô khắc ghi từng chữ. Lúc đó, bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô như người chìm trong cơn mê đã lâu bị gọi dậy, lờ mờ nhìn ra phương hướng. Có điều cụ thể thế nào chưa rõ, không thể nghĩ ra phương án thực hiện trong giây lát.
Hàn Đình cũng không giục cô, suốt đường đi chỉ im lặng, tránh làm phiền, để cô có không gian suy nghĩ của riêng mình.
Lúc ăn trưa, Hàn Đình đưa Kỷ Tinh đi thăm văn phòng của anh ở tầng cao nhất trên toà nhà hành chính.
Ba mặt của căn phòng được bao quanh bởi kính trong suốt, giống như phòng giám sát trên cao nhìn xuống cả khu nghiên cứu.
Kỷ Tinh ngồi cạnh cửa sổ ngắm cảnh, cây phong, cây ngô đồng toả bóng mát đường đi, khu sản xuất tường trắng mái xanh lam, trung tâm nghiên cứu ngói xanh lục tươi tắn.
Bây giờ ngồi trên cao, cô mới phát hiện ra, quần thể khu trung tâm nghiên cứu giống như một khu vườn xanh mướt rộng mênh mông. Trong giờ nghỉ trưa, có mấy nhân viên trải thảm trên bãi cỏ phơi nắng ăn dã ngoại, hoặc ngồi uống cà phê đọc sách, có người lại đạp xe đi dạo trên con đường nhỏ.
“Làm việc ở đây sướиɠ thật”, Kỷ Tinh nói, vừa quay đầu lại, một cốc nước xuất hiện trước mặt cô.
Cô nhận lấy, nói cảm ơn.
Vừa uống được một ngụm, cô để ý thấy Hàn Đình cởi cúc áo vest màu đen, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ngồi xuống sô pha, cô thót tim.
Số pha rất thấp, so với ngồi trên sàn nhà cũng chẳng khác mấy.
Hàn Đình cầm cốc nước, tay vắt trên đầu gối, để lộ chiếc đồng hồ dưới tay áo sơ mi, mặt đồng hồ có màu xanh đen của bầu trời đêm sâu thẳm. Đôi chân dài của anh co lại, khiến chiếc quần tây hằn lên những nếp nhăn hẹp dài mà gợi cảm, phác họa đường nét bắp chân đầy nam tính.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu trên thân hình của họ, Kỷ Tinh cảm thấy hai má nóng bừng, cổ họng khô khốc, chắc là vì nắng gắt.
Cô cầm chiếc cốc thuỷ tinh, lén nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, uống nước ừng ực.
Cô uống nước, không nói gì, rồi lại cảm thấy nếu cứ ngồi như vậy không nói gì thì khó tránh khỏi gượng gạo, thế là cô hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, anh mệt không?”
Hàn Đình đang uống nước, quay đầu sang nhìn cô: “Sao thế?”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Kỷ Tinh có vẻ lúng túng, ngượng ngùng trước ánh mắt của anh, cứ chớp chớp mắt nhìn xung quanh, nói: “Anh dắt tôi đi tham quan cả buổi sáng, sợ anh mệt rồi”.
Hàn Đình không vội cười: “Trông thể lực tôi yếu đến thế sao?”
“Không phải. Trông anh thể lực rất tốt…”, chưa nói hết câu này… Kỷ Tinh lập tức ngậm ngay miệng lại, quay đầu đi chỗ khác uống nước.
Hàn Đình im lặng gõ gõ vào cốc thuỷ tinh, anh cũng cảm thấy ánh nắng có phần nóng gắt. Một, hai giây sau, anh mở lời: “Buổi chiều tôi đưa cô đi tham quan trung tâm nghiên cứu của Dr. Cloud”.
“Được ạ.”
Kỷ Tinh ngạc nhiên nhưng vô cùng hào hứng, như cô đã biết, chi nhánh này chủ yếu nghiên cứu mảng chẩn đoán và chữa trị ung thư vυ' và xây dựng kết cấu mạng lưới thông tin bệnh án của Dr. Cloud.
Hiện nay ngoài các tập đoàn lớn, không có đơn vị cá nhân nào tiến vào mảng trí tuệ nhân tạo trong y tế, do đây là khoản đầu tư trường kỳ cho tương lai, trong thời gian ngắn không tạo ra sản phẩm, chỉ có đầu tư vào, thậm chí không có chút lợi nhuận nào trong suốt một thời gian dài.
Kỷ Tinh hỏi: “Tại sao Đông Dương lại nghĩ đến việc phát triển trí tuệ nhân tạo trong y tế?”
Hàn Đình hiểu ý của cô, trả lời: “Vừa nãy ai nói, doanh nghiệp phải có trách nhiệm với xã hội”.
Kỷ Tinh ngớ người.
Đang nói chuyện thì điện thoại Hàn Đình reo. Anh đặt chiếc cốc xuống sàn, cầm điện thoại lên, Kỷ Tinh nhìn thấy hai chữ “Tăng Địch” trên màn hình.
Hàn Đình đứng dậy, bước hai, ba bước ra ngoài nghe điện thoại: “Alo?”
“Hôm nay đến tìm anh mới biết anh đi Đức rồi”, đầu bên kia giọng Tăng Địch nhẹ nhàng trách móc, “Đợt trước em có nói với anh muốn đi Đức chơi, sao anh đi mà không nói với em một câu?”
“Đi làm việc”, Hàn Đình trả lời, vô tình quay đầu lại nhìn, Kỷ Tinh đứng dậy đặt cốc nước lên bàn trà, nhướng mày bĩu môi, cứ nghĩ không ai nhìn thấy thái độ xấc xược ấy của cô vậy. Thấy Hàn Đình đang nhìn mình, cô lập tức lấy lại điệu bộ bình thường.
Anh nói thêm vài câu rồi cúp máy, nửa cười nửa không nhìn Kỷ Tinh: “Cô có vẻ có nhiều hiềm khích với cô ấy nhỉ?”
Kỷ Tinh bị bắt thóp, cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Tôi vốn đã không thích cô ấy”.
Hàn Đình: “Cô ấy làm gì cô?”
“Chẳng làm gì tôi. Không thích thôi. Trực giác”.
Hàn Đình gật đầu: “Cô ấy đẹp hơn cô”.
Nhan sắc là tự trọng, Kỷ Tinh không thể nhịn được: “Cô ấy đẹp thật, nhưng tôi cũng có chút nhan sắc chứ”.
Hàn Đình đặt điện thoại lên sô pha rồi nói: “Dùng từ ‘có chút’ khá hợp đấy”.
Kỷ Tinh: “…”
Nhìn ánh mắt của cô, anh cảm giác như mình mà không phải cấp trên chắc bị xé xác lâu rồi.
Anh cứ tủm tỉm, nói: “Cô so đo chuyện gì với cô ấy? Cô không thích cô ấy, nhưng nói thật lòng, biết bao nhiêu người phụ nữ không được như cô ấy mà”.
Kỷ Tinh không nói gì, cô không có hứng thú với Tăng Địch. Một lát sau, cô tròn mắt, hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, nếu như sinh ra thời phong kiến, anh nghĩ mình sẽ là nhân vật nào?”
Hàn Đình nghe là biết cô lại bày trò suy luận loằng ngoằng, cô tò mò muốn thám thính đời sống riêng tư của anh nhưng không dám hỏi thẳng, nhưng anh không để tâm, vui vẻ đáp lại: “Cô đoán xem?”
Kỷ Tinh đoán anh là Vi Tiểu Bảo*, nhưng dù sao người ta cũng là lãnh đạo, cũng phải nể mặt vài phần, cô nói: “Sở Lưu Hương**?”
(*Tiểu Bảo: Là nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp “Lộc đỉnh ký” nổi tiếng của Kim Dung.
**Sở Lưu Hương: Là một nhân vật chính trong tác phẩm kiếm hiệp của Cổ Long.)
Hàn Đình Xuỳ một tiếng, vẻ mặt khinh khỉnh: “Tôi chẳng có thú vui đó, mệt cả đầu”.
Kỷ Tinh thích thú, hỏi: “Thế anh là gì?”
Lúc đó Hàn Đình đang đứng bên cạnh cửa sổ ngập tràn ánh nắng, đôi mắt hướng về phía khu trung tâm nghiên cứu bao la dưới chân mình, anh trầm ngâm trong giây lát, rồi trả lời khá nghiêm túc: “Nếu tôi ở thời cổ đại, kiểu gì cũng là một đấng quân vương”.
Kỷ Tinh tròn mắt: “Để được hậu cung đề huề à?”
“Nhạt nhẽo”, Hàn Đình lắc đầu, “Không bằng…”
“Không bằng gì?”
“Chinh phục giang sơn ngàn dặm.”