Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 36

Một tuần sau đó, lịch trình của Kỷ Tinh dày đặc.

Mỗi ngày đến tham quan một công ty xí nghiệp, trình tự nơi nào cũng y như đúc: Tiếp đón, tham quan, thảo luận, họp mặt, dùng bữa, chụp ảnh…

Ngoài những hoạt động đó, còn có tập huấn nội bộ nhóm nghiên cứu, nghe giảng và trao đổi…

Học sinh của nhóm nghiên cứu đều tầm 30, 40 tuổi, lớn hơn Kỷ Tinh khá nhiều, hơn nữa đều đi cùng nhóm, thường tụm năm tụm ba với nhau.

Kỷ Tinh cũng không ngại sinh hoạt một mình, ngược lại, điều đó khiến cô có nhiều thời gian chăm chú nghe hơn. Cô ghi nhớ những lời Hàn Đình nói với cô trên xe.

Buổi sáng hôm đó đến thăm quan công ty Teabe, chính là công ty Hàn Đình nói chỉ gắn mác công nghệ sản xuất của Đức để bịt mắt người Trung Quốc. Lúc đến nơi, việc tiếp đón, bắt tay, nói chuyện phải mất đến nửa ngày, thời gian còn lại chủ yếu tham quan căn phòng trưng bày toàn những giải thưởng, bằng khen tiếng Đức, mỗi giải thưởng đều được giới thiệu hùng hồn, mấy người Trung Quốc chẳng ai hiểu gì, trừ phiên dịch. Đến khu sản xuất, chỉ đi qua hành lang một lượt là xong, qua lớp cửa kính cũng chỉ thấy được dàn máy móc nằm trơ trơ. Lúc họp mặt cũng chỉ nói những lời to tát đại khái, phù phiếm cưỡi ngựa xem hoa.

Kỷ Tinh cảm thấy vô cùng khó chịu, không biết trong mắt những người Đức đó người Trung Quốc ngốc đến mức nào để họ bịp bợm.

Hôm đó, Kỷ Tinh ghi chép lại trong số rất nhiều những cụm từ như “Người thật việc thật”, “Không cờ dong trống mở”, “Không buôn bán niềm tin”, “Không buôn gian bán lận”. Sau mỗi cụm đều có viết ba dấu chấm than, thể hiện tâm trạng bất bình của cô.

Đến lúc về khách sạn họp bàn chia sẻ cảm nghĩ kinh nghiệm, những người khác đều như trúng bùa mê thuốc lú, cứ hết lời khen ngợi vị lãnh đạo của công ty đó.

Kỷ Tinh nổi hết da gà, nghĩ bụng, cùng là giám đốc ngoài 30 tuổi, kiểu người như Hàn Đình vẫn khiến cho cô tin tưởng khâm phục hơn.

Hàn Đình sẽ không phải là người rảnh rỗi đăng ký tham gia những đoàn nghiên cứu thế này. Quả nhiên, anh nói đúng, nếu cô không chăm chỉ học tập, sau này cũng sẽ chỉ như mấy người này mà thôi.

Mọi điều Hàn Đình nói đều chính xác.

Ba công ty Deman, Brawel và Công nghệ AJ mà anh nói sẽ khiến người xem có cảm giác bừng sáng đó, Kỷ Tinh đã chăm chú quan sát suốt cả hành trình.

Trong ba công ty đó, đặc biệt hơn cả là Deman, công ty cung cấp số liệu có tiếng của Munich và cả nước Đức. Trong phòng truyền thống của họ bày rất nhiều huy chương bằng khen, nhưng người giới thiệu chỉ lướt qua một, hai cái rồi đưa họ rời đi, lúc ra khỏi cửa còn nói một câu: “Những thứ trong căn phòng đó đều đã là quá khứ. Hiện tại và tương lai của chúng tôi ở đằng kia”, nói rồi, người phụ trách chỉ về phía trung tâm nghiên cứu và xưởng sản xuất.

Chi tiết đó, khiến Kỷ Tinh rất cảm động.

Trải qua nhiều ngày đi khảo sát, Kỷ Tinh thu hoạch được nhiều điều.

Một tuần trôi qua thật nhanh, lịch trình chuyến đi cũng đã hoàn thành, chỉ còn lại một ngày cuối để đi tham quan danh lam thắng cảnh: Lâu Đài Neuschwanstein.

Buổi tối trước hôm tham quan, Kỷ Tinh và các bạn trong nhóm nghiên cứu đến quán pub trong khách sạn uống bia, cô định sẽ nói chuyện với mọi người về suy nghĩ của mình sau chuyến đi. Nhưng mọi người đều chỉ nói về chuyến đi ngày mai, mua đồ lưu niệm gì mang về, hoàn thuế như thế nào ở sân bay…

Còn Kỷ Tinh chỉ muốn được chia sẻ những suy nghĩ của mình, không hứng thú với mấy chuyện ăn uống vui chơi, đành ngồi uống một mình, tự tiêu hoá đống suy tư lộn xộn.

Một lúc sau, cô vô tình ngẩng đầu lên, thấy Hàn Đình và Đường Tống đi qua sảnh khách sạn về phía thang máy.

Một tuần qua, cô không hề gặp Hàn Đình. Hai người đều rất bận, tuy ở cùng một khách sạn nhưng không hề chạm mặt. Kỷ Tinh mặc kệ ly rượu dở dang, đuổi theo anh.

Cô chạy đến chỗ thang máy, mau mồm mau miệng chào hỏi: “Chào Tổng giám đốc Hàn!”

Hàn Đình có chút giật mình vì đang suy nghĩ chuyện công việc, không biết cô từ đâu nhảy bổ ra, anh nhìn cô, thái độ có chút lạnh lùng: “Có việc gì?”

Kỷ Tinh thần người, bị hỏi khó, liền cười cười trả lời: “Lịch trình tham quan của tôi kết thúc rồi. Ngày mai đi chơi một ngày rồi ngày kia về nước”.

Hàn Đình gật đầu tỏ ý đã nghe, bồi thêm một câu: “Nhanh thế à.”

“Chỉ một tuần thôi mà. Hôm nay là thứ Hai rồi.”

“Ừ.”

“Tinh”, thang máy đến, Hàn Đình bước vào thang máy, Kỷ Tinh lẽo đẽo theo sau.

Cô hỏi: “Tổng giám đốc Hàn bao giờ về nước?”

“Tuần sau”, anh trả lời ngắn gọn, do trong đầu vẫn còn chuyện khác nên không để tâm đến câu chuyện của cô.

“Ồ, Kỷ Tinh mơ hồ nhận ra, không nói tiếp nữa. Có một giây phút, cô thực sự mong muốn được báo cáo những điều mình đúc kết được sau chuyến đi cho anh, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, lại ngoan ngoãn im lặng. Hình như hôm lái xe đi chơi đó chỉ là giả vờ, anh quay lại trạng thái làm việc rồi.

Thang máy đi lên trên, cô ngước đầu lên đếm các tầng.

Hàn Đình đã dứt luồng suy nghĩ, nhìn cô hỏi: “Ngày mai đi chơi cả ngày à?”

Kỷ Tinh gật đầu: “Đúng thế.

“Muốn đi khảo sát tiếp không?”

“Hả?”, cô tròn mắt thể hiện sự khó hiểu.

Hàn Đình nói: “Nếu cô có hứng thú, tôi đưa cô đi tham quan Đông Dương”.

Kỷ Tinh bất ngờ, lập tức trả lời: “Có hứng thú! Quá thích đi chứ!”, lâu đài Neuschwanstein sau này có thời gian đi cũng được, chuyến đi lần này là để học tập kinh nghiệm giải quyết khó khăn, được đi tham quan Đông Dương là chuyện tốt.

Đang nói dở thì thang máy dừng lại ở tầng của cô, cô vừa đi ra vừa nói: “Thời gian…”.

Hàn Đình: “Sáng mai 7 giờ, trước cổng khách sạn”.

“Được ạ. Tạm biệt Tổng giám đốc Hàn!”, qua khe cửa than máy, cô nghiêng đầu, cười híp mắt như chú mèo thần tài vẫy anh.

Anh cười nhẹ một cái, gật đầu với cô, cửa đóng lại.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tinh chuẩn bị xong xuôi chạy xuống dưới cửa chờ. Cô đến sớm 5 phút, đợi một lúc thì Hàn Đình tới đúng 7 giờ.

Kỷ Tinh nghĩ bụng, quan niệm về thời gian của anh đúng là giống hệt người Đức.

Cô ngồi cùng anh ở hàng ghế sau, xe vừa đi một đoạn, Hàn Đình hỏi han: “Ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi”, Kỷ Tinh trả lời “Còn anh?”

Anh khẽ gật đầu, nói: “Lịch trình cũ là đi chơi đâu?”

“Lâu Đài Neuschwanstein.”

“Chỗ đó đẹp lắm. Không đi có tiếc không?”, anh hỏi nhẹ nhàng, trạng thái bớt nghiêm nghị và cũng thân thiện hơn tối qua.

“Để sau đi cũng không muộn”, Kỷ Tinh trả lời không lấy gì làm tiếc nuối, lại hỏi thêm, “Nhưng tôi nghe nói lâu đài Neuschwanstein rất đẹp, chắc Tổng giám đốc Hàn từng đến đó rồi chứ?”

Hàn Đình lắc đầu, trả lời: “Chưa đi”, nói xong, chính bản thân anh cũng cảm thấy khó tin, bèn bổ sung thêm, “Tôi ở Munich năm năm, chưa đi lần nào”.

“Cũng bình thường. Giống tôi”, Kỷ Tinh nói, “Tôi học ở Bắc Kinh lâu như thế, chưa bao giờ đến Trường Thành”.

Hàn Đình im lặng một lúc rồi cất lời: “Tôi cũng chưa đến đó”.

“…”, Kỷ Tinh không biết nói gì, “Anh không phải người Bắc Kinh à?”

Anh cười khẽ, thản nhiên trả lời: “Ai rỗi hơi chạy tới chỗ đó làm gì, toàn người chen chúc”.

Kỷ Tinh nghĩ trong đầu cảnh tượng Hàn Đình mặt lạnh lùng chen chúc trong đám người leo Trường Thành… đúng là không phù hợp chút nào.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Hàn Đình tiện thể hỏi: “Mấy ngày vừa rồi đi khảo sát thế nào?”

“Thu hoạch được rất nhiều. Có thể nói là đầy một rổ”, Kỷ Tinh hào hứng lắm, câu hỏi của anh cô đã chờ đợi từ lúc lên xe đến bây giờ, “Thật đấy Tổng giám đốc Hàn, chuyện này đi bõ công lắm. Mang về một sọt”.

Hàn Đình đã quen với cách nói chuyện thêm mắm thêm muối của cô. Cô nói 100 điểm thì phải giảm bớt ba, bốn mươi phần trăm.

“Ồ?”

“Thật đấy”, Kỷ Tinh nói, “Cảm giác khi đi tham quan ba công ty mà anh nói Deman, Brawel và Công nghệ AJ cực kỳ tốt. Bây giờ tôi đã phát hiện ra, lý do thành công của các công ty tương đối giống nhau, chính là những gì lần trước anh phát biểu ở Thâm Quyến, nắm bắt thời cơ, làm từ những việc nhỏ, thuận theo những nhu cầu thị trường. Ví dụ như Deman, họ là đơn vị sản xuất sản phẩm in 3D đầu tiên, khi đó chưa có ai thực hiện nhưng họ vẫn kiên trì với định hướng đó, nắm lấy cơ hội tiên phong”.

Hàn Đình ung dung nói: “Thế cô nghĩ những gì tôi nói chỉ là khoác lác thôi à”.

“…”, con người này sao cứ bắt lỗi cô thế nhỉ…

Kỷ Tinh cười nói: “Anh hiểu nhầm rồi. Ý tôi là, tự mình trải nghiệm, cảm nhận sâu sắc hơn thôi. Hơn nữa, nếu không phải vì đã nghe bài thuyết trình của anh, trong đầu cũng có chút khái niệm rồi, thì sao tôi có thể đúc kết rút ra kinh nghiệm được? Cho nên vẫn là công anh chỉ dạy đúng hướng”.

Hàn Đình bị những câu nói đó chọc tức không biết nói gì. Anh nhận ra cô nhóc này càng ngày càng giỏi nịnh hót, mấy lời tâng bốc điêu ngoa như vậy mà nói không chớp mắt.

“À đúng rồi Tổng giám đốc Hàn, về công ty Hans ấy, cách ho đón tiếp khách rất lịch sự chu đáo, lịch trình sắp xếp hợp lý, những máy móc trong khu sản xuất hoạt động bình thường, người quản lý cũng rất có trách nhiệm, có thể thấy họ rất yêu công ty của mình, nhưng…”

Nói đến đây, cô cau mày, cảm thấy hơi cảm động, “Đến tôi còn cảm thấy họ đang xuống dốc, thì rất có khả năng sẽ bị loại khỏi thị trường. Nhưng nhân viên vẫn rất kiên trì, họ vẫn còn ôm hi vọng rằng tình hình sẽ thay đổi. Thật sự đáng tiếc”.

Tổng thể không khí tại Hans rất giống với Tinh Thần, nên cô có nhiều cảm xúc.

Lúc tham quan, cô thấy nhân viên của họ đều đang tập trung vào công việc của mình. Vào phòng truyền thống, cô nhìn thấy rất nhiều cúp và bằng khen, có điều chủ yếu là từ trước năm 2012. Phòng truyền thống là nơi thể hiện rõ quá trình phát triển và đi xuống của công ty.

Khuôn mặt cô đăm chiêu, còn Hàn Đình thì vẫn dửng dưng, nói: “Huyết mạch của công ty suy cho cùng chính là sản phẩm, Hans chủ yếu đánh vào sản phẩm cấy ghép phẫu thuật, nổi tiếng về máy trợ tim, đã ở rất lâu trên đỉnh vinh quang. Nhưng…”

Anh không nói, dường như không muốn bình luận thêm.

Kỷ Tinh thì ngược lại, có biết bao điều trong bụng muốn chia sẻ với anh: “Đúng vậy, họ bắt đầu rơi vào sự cố chấp, muốn níu giữ thời kỳ huy hoàng. Trong khi thị trường bắt đầu nghiên cứu sản phẩm mới, họ lại vẫn kiên quyết với lối suy nghĩ cũ, thậm chí còn tin rằng niềm tin đó sẽ mang họ vượt qua khó khăn này. Lúc đứng nghe tôi cảm thấy rất buồn, cảm thấy họ cố chấp đến mức đáng thương”, cô buồn bã nói.

Cô luyên thuyên một thôi một hồi, anh tổng kết lại bằng hai chữ: Đáng tiếc.

Anh nghĩ ngợi sang chuyện khác, nhớ lại từ lúc quen cô đến giờ, cô có một khả năng đặc biệt, đó là biến một câu nói thành một câu chuyện dài.

Cô tự lẩm bẩm một mình: “Tại sao công ty lớn như vậy lại có thể không nhận ra xu hướng chứ?”

Hàn Đình cười khẩy, anh không nghĩ vậy: “Không có gì lạ, Nokia và Blackberry chẳng phải cũng như vậy trước khi trào lưu điện thoại thông minh xuất hiện sao? Lĩnh vực nào cũng có thể như vậy, trước khi trào lưu thay đổi, sẽ có một nhóm bị tê liệt vì cố chấp”.

“Tôi hiểu. Nhưng lúc đi khảo sát, có những học viên cười nhạo sau lưng họ”, Kỷ Tinh bất bình nói, “Những người đứng ngoài chỉ giỏi chỉ trích đánh giá, chứ nếu họ là người trong cuộc, e rằng cũng chẳng thể đưa ra quyết định tỉnh táo hơn. Nói thì dễ làm thì khó, ban đầu tôi nghĩ rằng khởi nghiệp đơn giản, nghiên cứu một đống tài liệu rồi ra trận, kết quả là ngã sấp mặt. Chê người ta để làm gì? Ít nhất họ đã từng cố gắng hết sức, dựa vào đâu mà chế nhạo họ?”

Hàn Đình ngồi nghe, nhướng mày, nhưng không nói gì.

Cô vẫn làm việc bằng tình cảm, không phải vì tuổi trẻ mà vì cô là một phụ nữ. Anh thì khác, không quan tâm để ý đến kẻ thất bại.

Thắng làm vua thua làm giặc, đây chẳng phải là quy luật sinh tồn tự nhiên hay sao.

Nếu chỉ cần cố gắng là sẽ được đền đáp, vậy thì đó là một sự không công bằng đối với “năng lực”.

Anh liếc qua quyển sổ ghi chép của cô, thấy một dòng chữ viết bên cạnh tên công ty Hans: “Cấm kị bế quan giậm chân tại chỗ”, “sát sao thị trường”, “phán đoán chính xác”, “quyết sách quyết sách quyết sách”, đằng sau còn có thêm vài dấu chấm than nữa, đủ để thấy cảm xúc của người viết trong lúc đi khảo sát mạnh mẽ đến nhường nào.

Xem ra cô đã khắc sâu những lời anh nói, không uổng phí chuyến đi này.

Kỷ Tinh có ấn tượng sâu sắc với chuyến đi, nhưng bị kìm nén mất mấy hôm không có ai chia sẻ, bây giờ gặp được Hàn Đình thì như là máy nói được lên dây cót, tíu ta tíu tít cả quãng đường.

Hàn Đình chủ yếu ngồi nghe, thỉnh thoảng phản hồi một câu. Đến nửa đường, anh nghiêng người lấy chai nước ở chỗ giữa hai ghế ngồi, mở nắp ra đưa cho cô.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Hàn”, cô cầm chai nước đưa lên miệng uống ừng ực hết nửa bình, rồi lại tiếp tục bắn như súng liên thanh.

“Lần trước anh khoanh tròn một số công ty, như là Teabe, thật vậy, họ đúng là chuyên che mắt người ngoài. Để tôi kể cho…”, Kỷ Tinh bắt đầu chê trách, kể lại toàn bộ những gì cô nhìn thấy và cảm nhận của cô.

Không khí trong xe yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nói của người con gái, lúc bình thường lúc xúc động, lúc chê trách lúc lại thán phục.

Đường Tống ngồi ghế trên nghe suốt cả quãng đường đi, cảm thấy có phần ngạc nhiên.

Lần đầu tiên anh gặp một cô gái nói chuyện không ngừng nghỉ, mới sáng sớm đã có tinh thần sung mãn đến vậy, trong lòng có chút lo lắng Hàn Đình sẽ không chịu nổi, liền lặng lẽ quay lại nhìn.

Hàn Đình ngồi dựa vào lưng ghế, một tay để trên thành ghế, tay kia tì lên môi.

Gương mặt của anh bình thản, kiên nhẫn lắng nghe một cách lạ thường. Mặc dù không thấy chút biểu cảm nào, nhưng cũng không lấy gì làm khó chịu phản đối, thậm chí thỉnh thoảng vẫn giao lưu, hỏi thêm vài câu những lúc cô tạm ngừng.

“Tổng giám đốc Hàn, anh không biết là công ty đó nực cười đến thế nào đâu, nhân viên của họ không làm việc, chỉ đứng bên đường đi cười híp mắt chào đón khách. Giám đốc cũng thế, giống như là uống phải thuốc thần hay sao ấy, phát biểu toàn là mơ ước, tôi nghĩ là anh ta ngày nào cũng đọc mấy quyển sách hướng dẫn thành công. Tổng giám đốc Hàn, với một môi trường thực tế như ở Đức, tại sao công ty này lại có thể tồn tại lâu đến thế?”

Kỷ Tinh nói xong, chăm chú nhìn anh, chờ đợi một lời khen ngợi. Không ngờ, Hàn Đình nói: “Chẳng phải trước đây cô cũng vậy sao?”

Kỷ Tinh cứng họng, không ngờ anh không nể mặt chút nào, nhưng cô phản xạ rất nhanh, lập tức cười híp mắt trả lời: “Nhưng nhờ có anh hướng dẫn, nên tôi đã sửa chữa rồi”.

Hàn Đình: “…”

Ngón tay trỏ của anh vuốt nhẹ lên môi, không nói gì, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng.