“Lão Triệu chính là một người có hơi bảo thủ, cô Diệp cũng đừng trách ông ấy.”
“Tôi cũng chỉ là hỏi gì đáp nấy thôi, nếu biết vấn đề gì đều sẽ nói hết ra không dám giấu giếm nửa lời.” Nếu không phải vì thiếu nơi làm việc để kiếm sống, cô cũng lười đến đôi co với cái người bảo thủ này!
Người như vậy mà cũng có thể đảm nhận vị trí kế toán ư, Diệp Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy không có hứng thú với công việc này nữa.
Lưu Vĩnh Xuân bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghĩ thầm nha đầu này thật đúng là một trái ớt cay nhỏ.
Mạnh Nghênh Võ đem hết thảy chuyện này thu vào trong mắt, bên miệng nở một nụ cười đắc ý, vốn dĩ hắn ta còn tính toán tìm một cái lý do nào đó để đem Diệp Ngưng Dao đuổi đi, hiện giờ xem ra chẳng cần tốn sức cũng bớt được việc.
Diệp Ngưng Dao rồng bay phượng múa viết tên của mình lên trên tờ báo danh, sau đó đi ra khỏi thôn ủy, cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhìn mặt trời cùng lúc đó cũng đang khuất dần về phía chân trời, cô vừa định rời đi liền thấy cảnh tượng Phó Thập Đông vội vàng đυ.ng phải mình.
“Anh đi đường kiểu gì thế? Đi đường mà không nhìn sao?” Diệp Ngưng Dao xoa xoa bả vai đang đau nhức của mình, trề môi nói với vẻ trách móc.
“Thực xin lỗi.” Phó Thập Đông không nghĩ tới ở chỗ này lại đυ.ng phải cô, anh nhìn về phía bên thôn ủy, trong lòng cũng đại khái đoán được lí do vì sao cô xuất hiện ở chỗ này.
Thấy vẻ mặt của anh không bình tĩnh giống mọi khi, Diệp Ngưng Dao nhíu mày hỏi: “Anh bị làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Viên Viên phát sốt, tôi tới trạm y tế để lấy thuốc.” Bởi vì chạy bộ mà đến, trên trán Phó Thập Đông sớm đã có một tầng mồ hôi mỏng, anh tùy ý lau mồ hôi ướt nhẹp bên thái dương, đáy mắt cũng thể hiện rõ sự lo lắng.
Phó Thập Đông như vậy, không còn giống như con nhím hay xù lông thường ngày nữa.
Tên ở nhà của Phó Viện là Viên Viên, Diệp Ngưng Dao nghe vậy cũng cảm thấy sốt ruột.