Lưu Vĩnh Xuân thấy trong phòng có một cô gái xinh đẹp đi tới, quay đầu hỏi Mạnh Nghênh Võ ở bên cạnh: “Nữ thanh niên trí thức này là người mới tới thôn các cậu à?”
“Đúng vậy ạ.” Nghe được bí thư chi bộ của thôn hỏi chuyện, Mạnh Nghênh Võ vội vàng gật đầu, cười ha hả mà hô: “Tới đây đi, cô Diệp, cô cứ đến chỗ kế toán Triệu nơi đó mà đăng ký đi.”
“Được ạ.” Thông qua cuộc đối thoại mới vừa rồi của bọn họ, Diệp Ngưng Dao có thể khẳng định người vừa mới cùng Mạnh Nghênh Võ nói chuyện chính là bí thư chi bộ trong thôn.
Cô đi về phía kế toán Triệu tự giới thiệu lại bản thân một lần nữa, ngược lại thái độ của đối phương có chút bất đồng với hai người kia, kế toán Triệu chỉ giương mắt xem xét cô một chút, liền đem một xấp giấy viết thư mang tới trước bàn, sau đó chậm rãi nói: “Điền tên lên trên đi.”
“Cộng trừ nhân chia có biết cái gì không? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người? Tốt nghiệp trường nào rồi?”
Liên tiếp mấy câu hỏi thiếu chút nữa đem Diệp Ngưng Dao hỏi đến phát ngốc, cô lộ ra một mặt lễ phép mỉm cười từ từ giải đáp từng câu hỏi của ông ấy: “Tôi tốt nghiệp cao trung, nhà ở Bắc Kinh, cha mẹ đều là công nhân, anh tôi tham gia quân ngũ ở trong bộ đội.”
“Vậy rốt cuộc cuộc có thể tính toán hay không? Tại sao lại không trả lời câu hỏi này? Hay là cô cảm thấy chột dạ sao?”
Thấy đối phương bày ra vẻ mặt căng thẳng như đang thẩm tra tội phạm, làm cho Diệp Ngưng Dao rất muốn tức giận nói ông ấy hai câu.
“Kế toán Triệu, tôi đi học mười mấy năm, toán học cũng không phải là do giáo viên thể dục dạy, trừ bỏ cộng trừ nhân chia ra, tôi còn có thể tính diện tích nữa đấy.”
“Cô……” Lần đầu bị người khác hung dữ với mình, kế toán Triệu tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, dùng ngón tay chỉ vào cô nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.
Một màn này thật ra lại chọc cười Lưu Vĩnh Xuân ở bên cạnh, ông ta cười ha hả mà đối với Diệp Ngưng Dao nói.