Diệp Ngưng Dao nhìn thằng nhóc mập mạp tự xưng là con trai của Mạnh Nghênh Võ.
Lớn lên cũng vẫn ngu ngốc đần độn, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì!
“Cha của nhóc cũng ghê gớm nhỉ, thế cứ để cho hắn đuổi tôi đi, tôi cũng muốn nhìn xem thử hắn có quyền quyết định cả cái thôn Đại Oa này không!”
Tay cô vẫn còn dính đầy bùn đất, chỉ có thể dùng khuỷu tay để mở cổng sân, tư thế bước đi khiến mấy người ngoài sân ngây người đến choáng váng.
Vừa rồi xuyên qua bức tường trong sân nên nhìn không được rõ, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp.
Cả đám vô thức đỏ mặt, dáng vẻ hùng hổ dọa người ban nãy đã không cánh mà bay.
Mạnh Tiểu Vĩ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, thấy đối phương là người đầu tiên nghe được thân phận của mình nhưng không có chút dao động nào, không khỏi vò đầu bứt tóc nói: “Cha của tôi là Mạnh Nghênh Võ, cô không sợ à?”
“Cho dù cha nhóc là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng không sợ.” Diệp Ngưng Dao đi về phía bọn họ, tới trước mặt cậu nhóc, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn dám ăn hϊếp người khác thì chị đây sẽ báo công an bắt nhóc!”
Nghe đến hai chữ “công an”, cả đám liền nhìn nhau rồi hoảng sợ.
Đám ranh con này sợ nhất là cảnh sát, nhỡ đâu xui rủi bị bắt đi lao động cải tạo thì đúng là ăn hành...chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy sợ rồi!
Chỉ có Mạnh Tiểu Vĩ không đáp, nó chống nạnh nói: “Mẹ của thằng câm này là người điên, cả nhà nó đều có bệnh, vậy mà cô còn muốn che chở cho nó hả?”
“Người ta có bệnh hay không liên quan gì đến nhóc?” Diệp Ngưng Dao bị logic của nó làm cho buồn cười: “Cậu bé này ăn cơm nhà nhóc hay là uống giọt nước nào của nhà nhóc hả?”
“...”
“Được! Tôi sẽ nhớ kĩ cô! Cô cứ chờ đó đi!” Mạnh Tiểu Vĩ tức giận chỉ tay vào Diệp Ngưng Dao, không dám tiếp tục ăn hϊếp cậu bé kia, lỡ như làm lớn chuyện lại bị kéo đến đồn công an thì khổ.
Sợ nhất là bị sói con Phó Thập Đông kia biết chuyện, sau đó bị anh đánh một trận tơi bời.