Ngày hôm sau, Diệp Ngưng Dao tuân theo sự sắp xếp lại đến chuồng heo.
Chỉ có một vài hộ gia đình sống ở phía đông của thôn, những ngôi nhà này đều được dựng tạm bằng bùn đất, trông có phần rách nát và hoang vắng.
So với sự nhộn nhịp hối hả ở đầu thôn, nơi đây như một chốn bị lãng quên.
Chẳng có gì ngoài tiếng lợn nái rêи ɾỉ và thở hổn hển.
Cô đặt dụng cụ trên tay xuống, tìm chiếc chậu gỗ đã hỏng hôm qua cô dùng bắt đầu trộn bùn, vừa làm cô lại vừa xót cho đôi bàn tay nhỏ nhắn trắn nõn, non nớt và mịn màng của mình, đồng thời hạ quyết tâm phải đoạt được công việc kế toán kia!
Lúc này, bên ngoài bức tường viện không quá cao truyền đến tiếng khóc khe khẽ cùng giọng nói của mấy thiếu niên.
“Thằng nhóc câm, mau nói chuyện đi! Nhanh đi tìm cái ông chú du thủ du thực của mày để méc đi nào!”
“Đúng rồi, sao không nói gì hết vậy? Ha ha ha!”
“Mẹ điên sinh ra con cũng điên! Đúng là bệnh điên sẽ di truyền, nhà họ Phó các người mau cút khỏi thôn chúng ta đi!”
“Đúng đúng đúng! Cút đi!”
Lời nói ác độc như vậy khiến cho Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, cô đứng dậy nhìn qua tường, liền trông thấy bốn thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi đang vây quanh một đứa nhỏ cùng tuổi trong một góc, vừa nói lại vừa ném những viên đá vào cậu bé mà mắng mỏ.
Nhưng thiếu niên kia ngơ ngác đứng ở đó, không biết phản kháng lại như thế nào, sự sợ hãi ở trong mắt là phản ứng duy nhất trên người cậu.
Mắt thấy bọn họ còn định ném đá tiếp, Diệp Ngưng Dao vội vàng ngăn cản, nói: “Mấy đứa đang làm gì vậy?! Mau dừng lại!”
Cả đám bị mắng thì giật mình, chúng vội quay đầu để xem ai đang ở phía bên kia, sau khi thấy rõ đối phương, cả đám lại quay lại dáng vẻ cười đùa vừa rồi.
“Cô là ai? Bớt lo chuyện của người khác đi, người ngoài mà dám lên mặt với ai vậy!?”
“Đúng vậy, cha tôi chính là đội trưởng đội sản xuất, coi chừng tôi bảo ông ấy cho cô cút khỏi đây bây giờ!”
“Đừng bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác, cút nhanh đi!”