Edit: Lùn
Cỗ khoái ý này chỉ duy trì đến khi trở về chỗ ở, tựa như gió tiêu tán sạch sẽ.
Kỷ Chi Nam vào nhà bật đèn lên, lặng người ngồi trên sô pha, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.
Hôm nay cả ngày trôi qua quá kì quái, trên mặt cậu thong dong, kì thực trong lòng mưa gió bão bùng. Mỗi khi gặp lại những chuyện đã qua một lần nữa, chẳng khác nào buộc cậu nhai lại một lần chuyện không muốn nhớ kiếp trước, đến bây giờ ngực còn chua xót khó chịu.
Cậu muốn im lặng một lát, điện thoại di động lại không im lặng vang lên, tiếng chó gâu gâu gâu vang vọng khắp phòng khách. Tiếng chuông này chỉ có thể là một người gọi tới, Kỷ Chi Nam nhanh chóng ấn tắt, đặt ngược điện thoại di động trên bàn.
Sau một thời gian, điện thoại di động reo một lần nữa, chuông bình thường.
"Alo." Kỷ Chi Nam nhìn cũng không nhìn liền nghe.
Có một âm thanh quen thuộc ở đầu dây bên kia: "Về chưa? "
Mí mắt Kỷ Chi Nam giật giật, nhìn điện thoại một cái, là một dãy số lạ.
"Lại là anh?" Lúc này cậu mới nhớ tới Tần Ngụy Vũ dường như không chỉ có một số điện thoại di động.
"Ừm." Đối phương thập phần dứt khoát, tựa hồ hoàn toàn không bị chuyện xảy ra vừa rồi làm ảnh hưởng tâm tình, lại hỏi một lần, "Về rồi chứ? "
Kỷ Chi Nam bất đắc dĩ: "Về rồi. "
"Tuần tới có rảnh không? Sắp xếp thời gian đi làm giấy chứng nhận. "
Đầu Kỷ Chi Nam càng đau hơn, buông điện thoại xuống mở rảnh tay, mở WeChat xem lịch trình Lily gửi tới: "Sáng thứ sáu tuần sau, được không? "
Tần Ngụy Vũ lập tức đáp: "Được, đến lúc đó tôi sẽ đón em. "
"Không cần. 9 giờ, gặp lại nhau ở cổng Cục Dân chính. "
Tần Ngụy Vũ trầm mặc một lát, vẫn đáp ứng.
Cúp điện thoại, Kỷ Chi Nam lại xem lịch trình một lần nữa. Năm mới chỉ có hai chuyến đi, một là quay phim vào chiều thứ Sáu tuần sau, hai là vào đoàn quay phim ngày 14 tháng 2, vì vậy thời gian hơn một tháng tiếp theo cậu đều rảnh.
Nhưng mà hơn một tháng này có rất nhiều việc phải làm, lĩnh chứng, hôn lễ, tuần trăng mật, mỗi việc đều làm cho cậu phiền lòng ý loạn. Buổi chiều ở Tần gia, cậu đề nghị tổ chức hôn lễ khiêm tốn, tạm thời không công khai quan hệ của hai người ra bên ngoài, Tần Thịnh lúc đầu cũng không đồng ý, Kỷ Chi Nam hiểu lý lẽ thuyết phục, mất nửa ngày mới thuyết phục được ông.
Chuyện đời trước hoàn toàn không để cậu quan tâm, là Tần Ngụy Vũ chủ động yêu cầu khiêm tốn. Đời này người này ngược lại không nói một tiếng, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nghe, không phát biểu ý kiến gì.
Chuông điện thoại di động chợt lại vang lên, Kỷ Chi Nam đang suy nghĩ sự tình, cau mày tiếp: "Lại làm gì? "
Đầu dây bên kia im lặng một lát: "... Kỷ lão sư? "
Giọng của một người phụ nữ.
Kỷ Chi Nam liếc mắt nhìn id người gọi, giọng điệu trong nháy mắt liền mềm nhũn: "Chị Tịch Tịch? "
Người gọi điện thoại là nữ MC Tịch Tịch của "Thử thách đầu tiên của tình yêu", chính là chương trình truyền hình thực tế kia. Đó là lần đầu tiên cậu lên chương trình truyền hình thực tế, trong quá trình ghi hình, Tịch Tịch là một trong số ít người dẫn chương trình có thể một mình đảm nhận vai trò của đài truyền hình, đã giúp cậu không ít lần.
Hai người lén lút không thích quanh co lòng vòng, Tịch Tịch nói hai ba câu liền nói rõ ý đồ tới.
Thì ra dưới tay cô còn có một chương trình nói chuyện với ngôi sao, loại chương trình này bình thường đều là ghi hình trước một hai tập rồi mới phát sóng, nhưng thời gian này không biết phạm phải thái tuế bên nào, mấy tập ghi hình, khách mời đang chờ phát sóng bị tung ra scandal, đầu tiên là ồn ào huyên náo của một tiểu thịt tươi trong giới điện ảnh, tiếp theo là nam ca sĩ nổi tiếng với hình tượng người chồng tốt bị bạo ra nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, tổ tiết mục vì tránh ảnh hưởng tiêu cực, đành phải đem hai tập này áp xuống, đem một tập mới phát sóng trước thời hạn. Kết quả trước khi phát sóng, lại xuất hiện một khách mời của tập mới của bị nghi ngờ tụ tập dùng ma túy, tuy rằng còn chưa kết luận, nhưng đều hot lên trên Weibo, náo loạn đến tất cả mọi người đều biết.
Lần này gọi điện thoại cho Kỷ Chi Nam, là muốn hỏi cậu có thể giang hồ cấp cứu hay không, chương trình tối thứ sáu sẽ phát sóng, cô cũng thật sự không có biện pháp, mới vận dụng quan hệ cá nhân để liên lạc với Kỷ Chi Nam.
"Chương trình này từ khi phát sóng đã không yên ổn, hết chuyện này đến chuyện khác, đạo diễn lo đến tóc sắp rụng hết, nói muốn mang theo tổ tiết mục cùng nhau cải đạo theo phật môn." Tịch Tịch ở trong điện thoại điên cuồng đổ nước đắng cho cậu, xong rồi tiếp tục thông đồng, "Tôi biết cậu không thích quay chương trình, nhưng chương trình này của chúng tôi không giống, ghi hình trong phòng, khán giả cũng đều qua sàng lọc, sẽ không ồn ào, thoải mái ngồi nói chuyện phiếm với chị là được. "
Kỷ Chi Nam cầm điện thoại âm thầm hồi tưởng lại, kiếp trước hình như quả thật có chuyện như vậy, lúc ấy cậu vừa từNnhà họ Tần trở về, cả người suy sụp không chịu nổi, nào có tâm tình lên chương trình gì, trực tiếp cự tuyệt trong điện thoại.
Cậu cân nhắc một lát, nói: "Thời gian thì có, bất quá năm ngoái tôi vừa mới lên một chương trình nói chuyện, hôm nay mới là ngày đầu tiên của năm mới..."
Tịch Tịch thấy có khả năng, vội vàng thừa dịp nóng rèn sắt: "Chương trình của chúng tôi không giống, cậu tìm kiếm "Lời nói đêm nay" xem, mỗi tập đều căn cứ vào các khách mời khác nhau tùy chỉnh chủ đề khác nhau, chủ đề của cậu tôi đều đã nghĩ kỹ, gọi là 'Từ thiếu niên mới đến diễn viên thực lực', thế nào? "
Kỷ Chi Nam bị đánh mất xương cốt: "..."
" Những thứ này đều chưa xác định, đều có thể thương lượng, chỉ cần cậu nguyện ý đến!"
Kỷ Chi Nam do dự một lát: "Được rồi, chờ tôi đi hỏi người đại diện, lại trả lời cho chị. "
Cúp điện thoại cậu liền nói chuyện này với Chu Như, Chu Như vốn chê cậu lười, cũng không muốn lên chương trình tăng độ phơi sáng, hiện tại có thể lên chương trình Thượng Tinh Vệ TV, hơn nữa tuần sau có thể phát sóng, nàng đương nhiên cao hứng, nói rõ ngày hôm đó đi cùng cậu.
Kỷ Chi Nam trả lời wechat của Tịch Tịch là được rồi, Tịch Tịch gửi một hàng biểu tình "Đại ân đại đức, không răng khó quên", Kỷ Chi Nam nhìn mà cười hắc hắc.
Tắm rửa xong nằm sấp trên giường dùng máy tính bảng xem một kỳ "Lời nói tối nay", nuốt hai viên thuốc bổ an thần, Kỷ Chi Nam liền tắt đèn nghỉ ngơi.
Trước khi nhắm mắt lại, cậu rầu rĩ nghĩ, Tần Ngụy Vũ người này thật sự là khắc tinh của cậu, buổi chiều vì không muốn ở lại Tần gia ăn cơm nói dối "Tiểu Nam ngày mai còn có công việc", buổi tối miệng quạ đen liền hiển linh, nhảy xuống một công việc. Ngày mai lại không ngủ được nữa.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Chi Nam bị hai người phụ nữ đào lên từ trên giường, tùy tiện rửa mặt ăn mặc một phen nhét lên xe.
Lily ở nhà nhàn rỗi rất lâu không ra ngoài làm, hôm nay đặc biệt hưng phấn, ở trên xe ríu rít nói không ngừng, Chu Như nhận thấy trạng thái của Kỷ Chi Nam không tốt, ra hiệu Lily nhỏ giọng một chút, để cậu nghỉ ngơi.
Trong phòng tiếp tân phía sau phòng thu, đạo diễn và MC còn chưa tới, Lily đi ra ngoài mua cà phê, Chu Như nhìn xung quanh không có người, hỏi Kỷ Chi Nam: "Nghỉ ngơi vài ngày, sao trông còn mệt mỏi hơn? "
Kỷ Chi Nam nhéo nhéo mi tâm: "Không có việc gì, lát nữa trang điểm là tốt rồi, đầu óc tôi thanh tỉnh. "
Một lát sau, Chu Như hạ giọng hỏi: "Ngày cưới định vào khi nào? Nghe Lily nói cậu vẫn còn tuần trăng mật? "
Nói đến chuyện này Kỷ Chi Nam liền tỉnh táo không ít, không kiên nhẫn nói: "Không hưởng tuần trăng mật, hôn lễ hẳn là vào cuối tháng Giêng, không công khai, không cần lo lắng. "
Chu Như gật đầu, nhìn sắc mặt suy sụp của cậu, chần chờ một lát nói: "Gần đây bận kết hôn rất mệt mỏi phải không? "
Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Không có gì cần tôi bận. "
Chu Như từ trước đến nay luôn nhạy bén, rất nhanh ngửi được chỗ kỳ quái: "Cậu không muốn kết hôn sao? "
Kỷ Chi Nam liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng không thể nhìn thấy gợi lên: "Chẳng lẽ tôi rất chờ mong? "
Chu Như nói, "Tôi cho rằng cậu ít nhất không mâu thuẫn, dù sao vị Tần tiên sinh kia cũng từng cứu cậu. "
Kỷ Chi Nam không hiểu vì sao bọn họ lại coi chuyện Tần Ngụy Vũ cứu mình là chứng cớ nào đó, chứng minh hai người bọn họ có duyên phận, chứng minh hai người bọn họ hẳn là ở cùng một chỗ.
Cậu vừa định nói gì đó, người của tổ tiết mục đẩy cửa vào, đề tài buộc phải chấm dứt.
Buổi sáng đối chiếu quy trình, buổi chiều ghi hình, thời gian rất chặt chẽ.
Sau khi xác nhận xong kịch bản với đạo diễn, buổi trưa Kỷ Chi Nam cùng nhân viên đặt cơm hộp ăn, sau đó đi vào phòng trang điểm, vừa tạo dáng vừa cùng MC luyện tập quy trình trước một lần.
"Ở đây, " Tịch Tịch giơ tay, "Ở đây tôi có thể hỏi tình hình gia đình của cậu không? "
Kỷ Chi Nam đang đánh phấn nền, trên cổ không thể nhúc nhích, liếc mắt một cái nói: "Đương nhiên có thể. Nhưng hỏi thế nào để hỏi là việc của chị, trả lời hay lam thế nào để trả lời, đó là việc của tôi."
Tịch Tịch cười ha ha: "Hai tháng không gặp, Kỷ lão sư đã trở nên khéo léo. "
Kỷ Chi Nam nheo mắt lại: "Tâng bốc tôi rồi, tôi không thể so sánh với danh miệng của các chị, chuyên môn hạ bộ để khách mời chui vào trong. Buổi chiều ghi hình còn mong chị Tịch Tịch giơ cao đánh khẽ, thả tôi một con đường sống. "
Tịch Tịch cười đến giảo hoạt: "Vậy Kỷ lão sư có phải nên xuất ra chút thành ý hối lộ tôi hay không? "
Đuôi lông mày Kỷ Chi Nam khẽ nhíu: "Đêm nay có rảnh rỗi đi Vọng Giang Lâu tụ tập không? "
Vọng Giang Lâu là quán ăn tư nhân nổi tiếng rất cao của thành phố, trong thời gian quay chương trình truyền hình thực tế, toàn bộ tổ tiết mục từng ở đó thuê sân tụ họp, cậu nhớ rõ Tịch Tịch rất thích khẩu vị đồ ăn nơi đó.
Tịch Tịch nghe xong lời này quả nhiên sáng hai mắt: "Hiếm khi Kỷ lão sư nhiệt tình mời, không có thời gian cũng phải có thời gian a. "
Câu nói "Hiếm khi" này của cô dùng chính xác, ngày thường Kỷ Chi Nam ngay cả người khác mời cũng lười tham gia, chứ đừng nói đến chủ động tích cực mời người khác. Trong buổi ghi hình chương trình truyền hình thực tế mùa trước, Tịch Tịch thấy cậu không biết thế sự, không biết tạo chút quan hệ, trợ lý bên cạnh cũng ngây ngốc không có nhãn lực gì, từng trong thời gian nghỉ ngơi làm tiền bối trong giới bóng gió gió nhắc nhở cậu vài câu, nhưng mà Kỷ Chi Nam khi đó cũng không để ở trong lòng.
Sống lại một đời, cậu biết muốn bắt rễ trong giới giải trí, chỉ dựa vào mặt mũi và kỹ năng diễn xuất là không đủ, Học viện Điện ảnh hàng năm đều lần lượt đưa người mới ra ngoài, không ít kỹ năng diễn xuất và nhan sắc đều tốt, làm sao có thể thủy chung chiếm một vị trí vững vàng trong giới, chính là một môn học rất lớn.
Đời này nếu tính dựa vào chính mình tạo ra thành tựu, Kỷ Chi Nam quyết định bắt đầu từ học cách kết giao bằng hữu.
Buổi chiều ghi hình tương đối thuận lợi, Tịch Tịch vô luận là tiết mục giải trí vui vẻ bên ngoài, hay là chương trình phỏng vấn hơi nghiêm túc trong đài đều có khả năng xử lý tốt. Lúc đầu Kỷ Chi Nam còn có chút câu nệ, sau đó thoải mái thả lỏng trong sự dẫn dắt thoải mái tự nhiên của Tịch Tịch, chậm rãi tiến vào trạng thái.
Cuộc phỏng vấn này xoay quanh việc sắp xếp công việc và diễn xuất trong thời gian gần đây, Kỷ Chi Nam nhân cơ hội này quảng cáo cho bộ phim mới sắp khởi quay, nói bộ phim này nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng, kính mong chờ màn ảnh năm sau.
Kế tiếp xem lại nhân vật từng diễn qua một phen, xen kẽ một ít giai thoại nhỏ trong lúc quay phim, mắt thấy khán giả dưới đài sắp ngồi không yên, Tịch Tịch mới không dấu vết dẫn đến vấn đề cá nhân của cậu.
"Vậy Nam Bảo của chúng ta gần đây còn đọc sách gốc tiếng Anh sao?"
Cách gọi cậu đột nhiên từ "Kỷ lão sư" đổi thành "Nam Bảo của chúng ta", khiến Kỷ Chi Nam có một khoảnh khắc xuất thần, giống như trở lại hiện trường ghi hình chương trình truyền hình thực tế năm đó. Nhưng mà tâm trạng lúc này đã hoàn toàn không giống khi đó.
Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Không xem. "
"Tại sao? Trước kia cậu rất quan tâm, tôi cũng đặc biệt trong vòng tròn bạn bè chuyển tiếp một danh sách các cuốn sách nổi tiếng tiếng Anh phải đọc, có thấy không? "
Kỷ Chi Nam kinh ngạc: "A, thì ra đó là chuyển cho tôi xem, tôi cũng không dám khen ngợi. "
Khán giả dưới sân khấu cười vang.
Tịch Tịch giả vờ bất mãn: "May mà tôi còn cẩn thận lật lại danh sách sách kia một lần, xác định không có nội dung nào không thích hợp với độ tuổi của cậu mới chuyển tiếp. "
Kỷ Chi Nam cười nói: "Thực xin lỗi, tôi sai rồi, sau khi tiết mục xong liền like. "
Con ngươi Tịch Tịch đảo qua: "Nhớ lúc trước Nam Bảo từng nói thích người giỏi tiếng Anh, cho nên bây giờ không thích sao? "
Kỷ Chi Nam đầu tiên sửng sốt, lập tức nói: "Thích a, có người đặc biệt đều khiến người ta khâm phục. "
"Trực tiếp như vậy. Vậy Nam Bảo thích đọc sách gì bây giờ? "
Kỷ Chi Nam không chút suy nghĩ liền nói: "Kịch bản và nguyên tác, hai quyển sách yêu thích của tôi. " Sau đó vui tươi phất phất tay trước ống kính, " Mời các đạo diễn biên kịch trước TV xem tôi, Kỷ Chi Nam, năm nay 21 tuổi, có nhân vật thích hợp xin đừng chủ quan chọc người đại diện, cho tôi một cơ hội đọc sách, cảm ơn. "
Trên sân khấu đều bị cậu thẳng thắn thẳng thắn chọc cười.
Chương trình ghi hình trước sáu giờ, đạo diễn lại có một tâm tình cực tốt, vung tay lên, mời mọi người đi Vọng Giang Lâu ăn cơm.
Vì thế Kỷ Chi Nam mang theo người đại diện và trợ lý đi ăn chực, nói với Tịch Tịch lần sau một mình mời cô. Tịch Tịch cười ha ha: "Tỷ tỷ đùa giỡn cậu, tính thế nào cũng nên là tôi mời khách, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôimột việc lớn như vậy. "
Tóm lại mặc kệ ai mời ai, bữa cơm này đã định ra.
Đoàn người ngồi ba chiếc xe, chậm rãi đi tới khách sạn. Chu Như đuổi theo đi bên cạnh Kỷ Chi Nam, hai người song song đi vào trong, Chu Như vừa đi vừa hỏi: "Trước kia không phải cậu chưa bao giờ tham gia loại tụ hội này sao? Hôm nay mặt trời lặn ở phía tây? "
Kỷ Chi Nam bị bầu không khí vui vẻ của nhân viên xung quanh lây nhiễm, lúc này tâm tình cũng không tệ lắm, xoay người nói đùa: "Vậy tôi đi trước. "
Chu Như mỉm cười vỗ vai cậu nhắc nhở: "Nhiều người, nhìn đường một chút. "
Đạo diễn đặt phòng riêng ở lầu hai, mọi người đi lên. Thiết kế cầu thang thống nhất với phong cách của toàn bộ cửa hàng, là cầu thang gỗ cổ xưa và thanh lịch, chiều rộng hẹp và hơi dốc, tối đa chỉ cho phép hai người đi cạnh nhau.
Lúc này trên lầu đang có người đi xuống dưới lầu, vốn từ trên xuống dưới chiếm một bên, không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng mấy khách hàng đi xuống tựa hồ uống quá nhiều, trong đó có một cô gái khi đi ngang qua bên cạnh Kỷ Chi Nam, chân đi giày cao gót nghiêng một cái, liền ngã lên người cậu.
Kỷ Chi Nam không tránh ra, cầu thang không an toàn, một khi cậu né tránh, cô gái có thể bị ngã. Cậu đã giúp cô gái một tay: " Cẩn thận."
Kính râm đã được tháo ra trước khi vào khách sạn, lúc này cậu chỉ đeo khẩu trang. Phía trên cầu thang chỉ đặt mấy ngọn đèn cung ấm cổ kính, ánh sáng lờ mờ, cũng không đủ để người ta nhận ra cậu.
Nhưng nếu là người quen thì khác.
"Yo." Cô gái vừa đứng vững liền cười khẽ một tiếng, hắng giọng nói, "Đây không phải tam tẩu ta sao? "