Edit: Lùn
Thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, bọn họ mới rời khỏi Tần gia.
Tần Thịnh còn muốn lưu hai người ăn cơm tối, nói anh cả của Tần Ngụy Vũ là Tần Ngụy Hải buổi tối sẽ trở về, tốt xấu gì cũng gặp mặt một lần. Kỷ Chi Nam đương nhiên không muốn, cuối cùng là Tần Ngụy Vũ nói: "Lần sau gặp lại đi, ngày mai Tiểu Nam còn có công việc. " Mới đẩy bữa cơm này đi.
Kỷ Chi Nam một khắc cũng không muốn ở lại, ra khỏi cửa Tần gia liền nhanh chóng mở cửa lên xe: "Ngài biết nhà tôi ở đâu không? Phiền đưa tôi trở về.
Tần Ngụy Vũ ở ghế lái "Ừ" một tiếng, khởi động xe chậm rãi khởi động.
Kỷ Chi Nam nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, nhìn những ngọn núi liên miên bên ngoài, theo ánh mặt trời rơi xuống thu lại một tia sáng cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ở trên xe vốn đã ngủ không yên, xe chạy vào thành, nghe thấy tiếng còi liên tiếp vang lên trên đường, cậu liền tỉnh lại, mở điện thoại di động ra nhìn đã gần bảy giờ, sờ sờ bụng, có chút đói.
Buổi chiều Tần Ngụy Vũ lấy cho cậu cái bánh ngọt kia cậu không ăn, lúc ấy không khí cứng ngắc đến mức không khí đều ngưng trệ, Tần Ngụy Vũ cầm lấy vòng tay trên bàn, lại bỏ lại trong hộp trang sức, cầm trên tay không lên tiếng. Kỷ Chi Nam nhìn không được bộ dáng này của hắn, cậu sợ mình nhịn không được lại ngốc nghếch, đi ra ban công đứng hơn một tiếng đồng hồ.
Sớm biết vậy nên thừa dịp Tần Ngụy Vũ đi ra ngoài ăn hết bánh ngọt kia, thức ăn lại không phạm sai lầm gì. Kỷ Chi Nam bắt đầu hối hận.
"Đói bụng?" Tần Ngụy Vũ bên cạnh hỏi.
Kỷ Chi Nam dời bàn tay đang đè bụng ra, từ cửa sổ bên nhìn ra bên ngoài, ánh đèn neon hai bên đường lóe lên, không biết là ở đâu.
Tần Ngụy Vũ cũng nhìn ra bên ngoài: "Lập tức đến đường Hoài Hải, có muốn ăn gì không? "
Đường Hoài Hải là một con phố ẩm thực của khu vực này, Kỷ Chi Nam tuy rằng mù đường, nhưng tên đường vẫn có thể nhớ rõ, lần trước nướng thịt cũng là ăn ở chỗ này.
"Phiền để tôi ở lối vào phía nam đường Hoài Hải." Kỷ Chi Nam nói.
Tần Ngụy Vũ liền rẽ ở ngã ba phía trước, lái xe đến phố ẩm thực.
Chưa đầy năm phút đã đến, giờ ăn tối chỗ đậu xe khan hiếm, Kỷ Chi Nam bảo hắn dừng ở ngã tư một chút để cho mình đi xuống, Tần Ngụy Vũ nói bên này không thể đổ xe, bị chụp lại sẽ trừ điểm. Kỷ Chi Nam mở cửa sổ xe bán tín bán nghi nhìn lên trên, hình như quả thật có camera, bất đắc dĩ chỉ có thể an phận ngồi trên xe chờ.
Chờ mười phút Ở lối vào bãi đỗ xe mới có chỗ đậu xe trống, xe vừa dừng xong Kỷ Chi Nam liền vội vàng xuống xe, vừa đi vào trong phố ẩm thực, vừa lấy khẩu trang ra đeo vào. Tiếng người chung quanh ồn ào, nhưng lỗ tai cậu vẫn nhạy bén nghe được tiếng động của cửa xe phía sau, sau đó là tiếng bước chân đi về phía này.
Tần Ngụy Vũ đuổi theo, bước đi đều đều đi về phía Kỷ Chi Nam, thủy chung bảo trì khoảng cách không xa không gần.
Kỷ Chi Nam nhịn một hồi không nhịn được, quay đầu lại nói: "Anh đi theo tôi làm gì? "
Tần Ngụy Vũ: "Ăn cơm. "
Được rồi, con đường này lại không viết tên cậu, người ta cũng ăn cơm ở chỗ này cậu không có lý do ngăn cản.
Số lần Kỷ Chi Nam tới đây cũng không nhiều, may mắn trong con phố ẩm thực này không có đường hẻm phức tạp, một con đường thẳng tắp rộng lớn kết thúc, cậu vừa đi vừa lưu ý bảng hiệu hai bên, rất dễ dàng tìm được quán nướng mà cậu đã đi qua vài lần.
Cậu không chút do dự đi vào, Tần Ngụy Vũ phía sau dừng bước, cũng đi theo vào.
Trùng hợp chính là, lần này lại chỉ có một cái bàn trong cùng trống rỗng, sau khi Kỷ Chi Nam ngồi xuống, Tần Ngụy Vũ cũng giống như lần trước ngồi xuống ở vị trí dựa vào lối đi.
Kỷ Chi Nam đói đến mức bụng kêu, cầm thực đơn nhanh chóng chọn món muốn ăn, trực tiếp đưa cho nhân viên phục vụ, coi người đối diện là không khí.
Tần Ngụy Vũ cầm lấy bình nước trên bàn rót một ly nước đẩy tới trước mặt Kỷ Chi Nam.
Một đĩa thịt nướng dính dầu mang lên, Kỷ Chi Nam đi lên tiêu diệt năm xiên thịt dê.
Tần Ngụy Vũ ngồi hồi lâu, rốt cục lên tiếng: "Ăn chậm một chút, uống một ngụm nước. "
Kỷ Chi Nam lười phản ứng hắn, chỉ lo ăn của mình. Tiếp theo mấy cái thịt xông khói cuộn kèm theo các loại rau khác xuống bụng, cậu cư nhiên có chút no.
"Ăn ít một chút, ra ngoài mua bánh ngọt cho em." Tần Ngụy Vũ lại nói.
Kỷ Chi Nam cầm lấy một chuỗi cánh nướng: "Không ăn bánh ngọt, ngấy. "
Tần Ngụy Vũ cầm chén trà động thủ, nói: "Ăn cái này không tốt với thân thể. "
Kỷ Chi Nam ném cây tăm sắt trên tay xuống: "Liên quan gì đến anh? "
Tần Ngụy Vũ im lặng, mặt không chút thay đổi đem tăm sắt rơi trên bàn để vào trong bàn.
Lúc trước mỗi lần làm người này không nói được lời nào, trong lòng Kỷ Chi Nam đều trào ra một tia khoái ý. Nhưng mà lần này một chút cảm giác sung sướиɠ cũng không có, trong lòng vẫn rầu rĩ, ngay cả trong dạ dày cũng nghẹn đến hoảng hốt.
Cánh gà gặm đến một nửa thì ăn không nổi, Kỷ Chi Nam lau miệng muốn đi, Tần Ngụy Vũ phản ứng nhanh chóng đứng lên đi quầy bên trong thanh toán.
Lại là một trước một sau mang theo mùi thịt nướng đầy người từ trong tiệm đi ra. Lúc này chính là thời điểm náo nhiệt nhất trên đường, Kỷ Chi Nam nhìn người đi đường qua lại, một đôi tình nhân nhỏ hoặc tay trong tay hoặc ôm vai đi ngang qua trước mặt, cậu ngơ ngác đứng một lát, sau đó quay đầu nói với Tần Ngụy Vũ phía sau: "Thỏa thuận trước hôn nhân có thể ký được chưa? "
Tần Ngụy Vũ không ngờ Kỷ Chi Nam lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, miệng hơi mở ra, dừng lại hai giây nói: "Có thể. "
Kỷ Chi Nam nhìn quanh bốn phía, bên ngoài quán thịt nướng bày mấy cái bàn ghế, thời tiết lạnh, cũng không có người ở chỗ này dùng cơm. Cậu tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống, vỗ tay vào bàn: "Ký nó ở đây." "
Tần Ngụy Vũ nói: "Đặt ở trên xe, không mang tới đây. "
Kỷ Chi Nam "chậc" một tiếng, vừa rồi vội vàng xuống xe, sao lại bỏ qua chuyện này.
Hai người trở về đường cũ, lên xe.
Tần Ngụy Vũ lấy cặp ở ghế sau ra lật vài cái, lại kéo lên: "Cũng không có ở đây. "
"Vậy ở đâu?" Kỷ Chi Nam không vui nhíu mày.
"Ở nhà." Tần Ngụy Vũ nói, "Nhà mới, đặt ở đó quên mang đến. "
Sự hiểu biết của Kỷ Chi Nam đối với người này cũng không phải một sớm một chiều, Tần Ngụy Vũ làm việc cẩn thận và có trật tự, chưa từng xuất hiện tình huống như "quên", "không chú ý", "không cẩn thận". Kỷ Chi Nam trực tiếp đoạt lấy túi xách trong tay hắn, mở ra lục lọi, bên trong chỉ có một đống văn kiện cậu không hiểu, thật đúng là không có mấy tờ giấy lần trước thấy qua.
Chưa từ bỏ ý định lại lật lại, Kỷ Chi Nam nổi giận: "Anh có ý gì? "
"Theo tôi đi xem phòng mới." Tần Ngụy Vũ nói.
"Tôi đi xem làm gì?" Kỷ Chi Nam giận dữ cười ngược lại, "Đã nói xong, thỏa thuận trước hôn nhân theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ không chuyển qua ở. "
Tần Ngụy Vũ ngữ khí không hề gợn sóng: "Đi xem một chút đi, thuận tiện chuẩn bị hiệp nghị. "
Kỷ Chi Nam hung hăng ném túi xách vào trong ngực hắn: "Anh chính là cố ý, thỏa thuận trước hôn nhân, bữa tiệc hôm nay cũng vậy, tất cả, hết thảy, đều là cái bẫy anh đặt ra, đúng không? Anh đang cố làm cái quái gì vậy? "
Vừa rồi từ quán thịt nướng đi ra, gió lạnh thổi qua, cậu mới giật mình hiểu được vì sao hôm nay thái độ của người Kỷ gia đối với cậu lại khác nhau như vậy. Tần, Kỷ hai nhà là thông gia vì lợi ích, Kỷ gia vô luận là căn cơ ở thành phố này hay là đà phát triển hai năm gần đây đều tụt lại phía sau Tần gia không ít. Tần Ngụy Vũ năm nay chỉ mới 26 tuổi, lấy điều kiện của hắn hoàn toàn có thể lựa chọn được đối tượng kết hôn có gia thế tốt hơn, Kỷ gia cũng không phải lựa chọn tốt nhất của hắn. Cho nên kiếp trước người Tần gia đối xử với cậu lãnh đạm mới là bình thường, đãi ngộ cậu đạt được ở Tần gia, hoàn toàn dựa vào thái độ của Tần Ngụy Vũ đối với cậu.
Kỷ Chi Nam kiếp trước cũng từng nghĩ tới điểm này, lúc ấy cậu ủ rũ từ Tần gia trở về, chợt nghĩ đến Tần Ngụy Vũ tình nguyện cha mẹ không hài lòng cũng muốn kết hôn với cậu, ngoại trừ thích cậu, còn có thể có nguyên nhân gì khác?
Cậu thực sự là một kẻ ngốc vô vọng.
Tần Ngụy Vũ bị Kỷ Chi Nam phát tiết, chỉ mím môi, nói: "Muốn kết hôn với em. "
Lại là câu này! Kỷ Chi Nam cảm thấy đầu sắp nổ tung, cậu biết bộ dáng phát giận của mình rất khó coi, nắm chặt nắm đấm đè nén lửa giận điên cuồng: "Dừng, chuyện tôi đã đáp ứng nói được làm được, hy vọng Tần tiên sinh cũng có thể tuân thủ lời hứa. "
Chính cậu đổi lấy hôn nhân, mới có được cơ hội tiến vào giới giải trí, nếu là hiện tại đổi ý, không biết cha nhất định sẽ làm ra chuyện gì. Tư lịch của cậu còn nông cạn, còn chưa thể một mình đảm đương một mặt, sự nghiệp diễn xuất cũng vừa mới khởi sắc, không chịu nổi bất cứ sự giày vò nào.
Hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là thuận theo ý bọn họ, kết thành đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này, chờ lâu ngày, Tần Ngụy Vũ biết từ trên người cậu không chiếm được thứ hắn muốn, tự nhiên sẽ tìm cách khác, sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian trên người cậu. Dù sao Tần Ngụy Vũ có mục tiêu rõ ràng, trong mắt hắn ngoại trừ lợi ích, cơ hồ cái gì cũng không thể dung nạp được.
"Được." Tần Ngụy Vũ đáp, "Tôi gọi điện thoại cho luật sư, để anh ta đi qua bây giờ. "
Kỷ Chi Nam tựa lưng ghế nhắm mắt lại. Con đường là do chính cậu chọn, cậu biết mình không đủ thông minh, làm ra những quyết định này đối với cậu mà nói đều đánh cuộc một phen, đều có xác suất. Kiếp này nếu như lại đi sai, cậu cũng đành phải nguyện đánh cuộc chịu thua.
Tiểu khu phòng mới nằm ở khu đông thành phố tấc đất tấc vàng, tiếp giáp với công viên Nhân Dân có diện tích lớn và hồ Cầm Tâm, trong ồn ào lấy yên tĩnh, là kiệt xuất hàng đầu trong số các tòa nhà mới của thành phố trong những năm gần đây.
Lần này Tần Ngụy Vũ dẫn cậu đi vào từ cửa đông, không đi qua những cao tầng san sát, từ trên vỉa hè bằng phẳng trực tiếp lái đến cửa biệt thự.
Dừng xe ở trong bãi xe xong, vừa đi tới sân, liền thấy một chiếc xe tuần tra chạy tới, đến trước mặt bọn họ giảm tốc độ chậm lại, nhân viên bảo vệ bên trong nhiệt tình phất tay nói: "Tần tiên sinh ngài đến rồi! "
Người đến trước mặt, Kỷ Chi Nam nhận ra bảo an này chính là người lần trước cậu gặp phải. Lần trước còn nói với người ta người xấu đuổi theo cậu là Tần Ngụy Vũ, lúc này lại xuất hiện trong sân nhà người xấu, Kỷ Chi Nam không muốn bị anh ta nhận ra, bất động thanh sắc quay mặt ra.
Ai biết tiểu bảo vệ này rất tinh mắt, nhìn thấy cậu lập tức nói: "À ngài không phải lần trước... Thì ra ngài và Tần tiên sinh là bạn bè a, ha ha ha. "
Tiểu bảo vệ này có chút ngốc nghếch.
Kỷ Chi Nam bất đắc dĩ, gật đầu mỉm cười với anh ta xem như chào hỏi. Tiểu bảo vệ nhìn thấy cậu cười, mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu, gãi gãi đầu lại sờ sờ mặt, cố trái phải mà nói: "Tần tiên sinh ngài... ngài có bất cứ điều gì khác cần di chuyển giúp không? "
Tần Ngụy Vũ nói: "Không có, lần trước cám ơn anh. " Dừng một chút, chuyển đề tài nói, "Vị này là Kỷ tiên sinh, một chủ nhân khác của căn nhà này. "
Kỷ Chi Nam kinh ngạc, không biết vì sao hắn đột nhiên giới thiệu mình với bảo vệ.
Tiểu bảo vệ há to miệng, hình như hiểu được cái gì, nói lời tạm biệt liền lái xe tuần tra rời đi.
Kỷ Chi Nam cũng không muốn tiếp nhận thân phận "một chủ nhân khác trong nhà", nhưng cậu cảm thấy không cần phải cãi nhau tranh cao thấp cùng Tần Ngụy Vũ, mỗi lần đều là một đầu nóng, Tần Ngụy Vũ ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích một chút, vẫn làm theo ý mình.
Lần này đến nhằm ký hiệp nghị, cậu chỉ muốn dứt khoát lưu loát ký xong liền đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Hai người chân trước vào cửa vừa bật đèn trong phòng, luật sư của Tần Ngụy Vũ chân sau liền tới.
Ba người ngồi trên sô pha dự định thỏa thuận trước hôn nhân, Kỷ Chi Nam đem yêu cầu lần trước cùng Tần Ngụy Vũ đưa ra nói lại cho luật sư một lần nữa, lại thêm hạng mục "không ở chung", luật sư dùng bút viết lại yêu cầu của cậu sau đó ghi lại trên giấy, sửa sang lại xong hỏi Tần Ngụy Vũ: "Tần tiên sinh có bổ sung gì không? "
Kỷ Chi Nam tự cho rằng mấy hạng mục đã chặn đường, cậu không tin Tần Ngụy Vũ còn có thể làm ra thủ đoạn gì nữa.
Tần Ngụy Vũ trầm ngâm một lát: "Bên B mỗi tháng cần ở nhà, cũng chính là phòng cưới này, ở lại ít nhất ba ngày. "
Kỷ Chi Nam bất ngờ trợn tròn mắt: "Tôi nói rồi không ở chung! "
Tần Ngụy Vũ ngẩng đầu nhìn cậu: "Hai chuyện khác nhau, ngẫu nhiên ở lại chỉ là che dấu, ngăn tường có tai, em cũng không hy vọng người nhà biết quan hệ của chúng ta không xứng thực, tùy thời có thể chấm dứt. "
Kỷ Chi Nam cắn răng, phật cao một thước ma cao một trượng, Tần Ngụy Vũ đã sớm nắm được điểm yếu của cậu. Cậu đấu tranh nói: "Tôi là diễn viên, phần lớn năm không ở thành phố này, ở lại mỗi tháng là không thực tế. "
Tần Ngụy Vũ hiển nhiên đã sớm nghĩ ra biện pháp ứng phó: "Không sao, thời điểm rảnh rỗi không quay phim bổ sung là được rồi. "Nói xong nâng cằm chỉ lên lầu, "Để lại phòng ngủ riêng cho em, bên trong tùy em bố trí. "
Nghe được một câu sau, trái tim căng thẳng của Kỷ Chi Nam chậm rãi buông lỏng. Nếu phân phòng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Luật sư ở đằng kia viết xong yêu cầu này, hỏi: "Còn gì nữa không Tần tiên sinh?"
"Còn có một điều, có một số trường hợp đặc thù mời bên B toàn lực phối hợp với bên A, bên A cũng sẽ phối hợp với bên B, mục đích giống nhau."
Kỷ Chi Nam biết cậu chỉ đơn giản là diễn kịch trước mặt người nhà, hoặc là cần thiết ở nơi công cộng, những thứ này cậu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, huống hồ chuyện này cũng có một nửa là phục vụ cậu, vì thế trực tiếp chấp nhận.
Luật sư viết xong, hai bên A và B ký tên, thỏa thuận có hiệu lực ngay lập tức.
Kỷ Chi Nam trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác làm được một chuyện lớn trong nhân sinh. Luật sư nói rằng bản sao sẽ được gửi đến vào ngày mai, cậu đã trực tiếp để lại địa chỉ để luật sư gửi đến nhà của mình: "Tôi thường không ở đây, xin vui lòng gửi đến địa chỉ này." "
Luật sư lạnh nhạt đáp ứng, dường như không có gì lạ khi hai bên thỏa thuận hôn nhân như kẻ thù.
Kỷ Chi Nam đeo khẩu trang định đi, Tần Ngụy Vũ gọi cậu lại: "Lên lầu xem phòng của em đi, có đồ muốn mua tôi lại mua. "
Kỷ Chi Nam thuận miệng nói: "Có giường là được. " Dứt lời tiếp tục đi về phía cửa.
Tần Ngụy Vũ đột nhiên tiến lên một bước, nghiêng người chắn trước mặt cậu, Kỷ Chi Nam đang muốn phát tác, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Ngụy Vũ nhìn thẳng cậu, trong đồng tử ướŧ áŧ có một chùm ánh sáng mờ tối không rõ đang lưu động.
"Đi xem một chút, được không?" Hắn nhẹ giọng nói.
Trong lòng Kỷ Chi Nam giật giật, chỉ một chút. Cậu dời tầm mắt, bỗng nhiên xoay người đi vào trong.
Tần Ngụy Vũ cho rằng hắn đồng ý, mặt mày nhất thời nhẹ nhàng xuống, đi theo vào trong.
Kỷ Chi Nam trở lại phòng khách, từ trong túi áo móc ra một xấp tiền vỗ lên bàn.
Chưa đợi Tần Ngụy Vũ mở miệng hỏi, Kỷ Chi Nam liền nói rõ: "Hai bữa thịt nướng, hai cái bánh ngọt, hai cái bánh bao, còn có một cái giường, bao nhiêu đây, có đủ hay không? "
Trên mặt Tần Ngụy Vũ lộ ra một chút kinh ngạc khó gặp.
"Trên hiệp ước viết giấy trắng đen, kinh tế độc lập, tôi không chiếm tiện nghi của ngài." Kỷ Chi Nam đút tay vào trong túi, "Còn có trừ đi những tình huống đặc thù mà ngài nói, không hạn chế tự do cá nhân của đối phương, đúng không? "
Tần Ngụy Vũ nói không nên lời "không đúng".
Kỷ Chi Nam rốt cục xoay trở lại, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: "Tôi đi trước, ngài tự mình nhìn. "