Edit: Lùn
Từ nhỏ cậu đã thích ăn đồ ăn vặt, chiên rán, đồ ăn nhanh, đồ ngọt, mỗi ngày không bỏ qua. Sau khi làm nghệ sĩ vì làn da và vóc dáng thu liễm không ít, nhưng cách một thời gian vẫn phải ăn một lần, bằng không luôn cảm thấy trong cuộc sống thiếu một chút gì đó.
Kiếp trước sau khi kết hôn, cậu và Tần Ngụy Vũ cùng sống dưới một mái hiên, tuy rằng hai người không chung phòng, nhưng cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp. Tần Ngụy Vũ làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ăn uống lành mạnh, Kỷ Chi Nam nhân nhượng khẩu vị của hắn, dì nấu cơm mời trở về đều lấy chứng chỉ của chuyên gia dinh dưỡng, nấu ăn chú ý nhất là độ mặn, ít muối ít dầu mỡ, mỗi lần cùng Tần Ngụy Vũ ăn cơm, vị giác của Kỷ Chi Nam đều chịu đủ dày vò.
Nhưng mà khi đó có tình uống nước no, bồi người mình thích ăn chút chính mình không thích ăn, lại tính là cái gì.
Có lần Tần Ngụy Vũ liên tục ở nhà ăn cơm nửa tháng, trong miệng Kỷ Chi Nam sắp nhạt ra chim, thừa dịp có ngày kết thúc công việc tương đối sớm, trên đường bảo Lily mua mấy gói mì ăn liền, về đến nhà liền gào thét mở ra ngâm ăn. Chạng vạng Tần Ngụy Vũ trở về, vừa vào cửa liền sầm mặt xuống, Kỷ Chi Nam không rõ vì sao hắn không vui, pha trà cẩn thận đưa đến thư phòng của hắn, Tần Ngụy Vũ cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, trực tiếp nói: "Sau này không cần ăn những thứ đó nữa. "
Hắn ngại mùi nồng, làm cho cả phòng đều có mùi.
Từ đó về sau, Kỷ Chi Nam không ăn đồ ăn vặt ở nhà, thỉnh thoảng ở bên ngoài ăn lẩu, trước khi về nhà cũng phải thay quần áo sạch sẽ trước.
Lily thường không thể hiểu được hành vi của cậu: "Các anh là chồng chồng, sống với nhau, có cần phải làm cho đối phương như vậy? "
Lúc ấy Kỷ Chi Nam không cho là đúng, nhượng bộ Tần Ngụy Vũ như thế nào đều là cậu cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn vui vẻ.
Bây giờ quay đầu lại nhìn yêu cầu "đừng ăn những thứ đó" của Tần Ngụy Vũ, Kỷ Chi Nam chỉ cảm thấy buồn cười, mặc dù hắn thêm một câu "không tốt cho thân thể " ở phía sau, cũng bất quá là hắn bá đạo vô lý cộng thêm một lý do đường hoàng mà thôi.
Cho dù đời này cậu từ trong ra ngoài vẫn là Kỷ Chi Nam kia, nhưng có vài thứ cuối cùng cũng thay đổi. Hiện tại cậu sẽ dùng lý trí để khắc chế xúc động lưu lại trong cơ thể, sẽ không nhân nhượng vô điều kiện bất luận kẻ nào nữa.
Nhà Tần gia ở ngoại ô, đường thành thị cùng dãy núi giao nhau, xung quanh rợp bóng cây, chim chim lượn lờ, là một trạch viện độc lập cách xa ồn ào náo nhiệt.
Kỷ Chi Nam ở trên xe thϊếp đi một lát, khi Tần Ngụy Vũ vòng qua cửa xe cho cậu, cậu liền hoàn toàn tỉnh lại, đi ra duỗi thắt lưng, khép vạt áo lại, đi theo phía sau Tần Ngụy Vũ, giẫm lên con đường đá cuội, xuyên qua tiểu hoa viên trước cửa.
Mùa đông, trong hoa viên chỉ còn lại có mấy gốc cây thông trồng trong chậu ngạo nghễ đứng thẳng, quả thực không có gì để xem. Kỷ Chi Nam nhìn chằm chằm gót chân Tần Ngụy Vũ, nhắm mắt đuổi theo, làm một người mù đường, có người dẫn đường ở phía trước sẽ làm cho cậu cảm thấy an tâm.
Nhưng Tần Ngụy Vũ càng đi càng chậm, đi được một nửa đột nhiên dừng lại, Kỷ Chi Nam ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò xét của hắn, hắn hơi nghiêng người: "Chúng ta cùng nhau đi vào. "
Kỷ Chi Nam không hiểu vì sao đi tới trước, Tay Tần Ngụy Vũ giơ lên đến gần cậu giật giật, chần chờ một lát lại thả về bên cạnh: "Đi thôi. "
Kỷ Chi Nam lúc này mới phản ứng lại, Tần Ngụy Vũ đang chờ cậu đi song song.
Cửa chính lầu một mở rộng, Kỷ Chi Nam cho rằng lần này khẳng định giống như đời trước, vì thế không chuẩn bị tâm lý gì liền trực tiếp đi vào, kết quả vừa vào cửa đã bị hoảng sợ.
Tần gia từ trên xuống dưới, từ quản gia bảo mẫu đến cha mẹ Tần gia, đều ở cửa nghênh đón, chưa nói đến trận chiến, ít nhất thoạt nhìn là thái độ lễ phép đãi khách.
Cha của Tần Ngụy Vũ là Tần Thịnh bình thường không nói nhiều, thấy Kỷ Chi Nam gật gật đầu: "Tới đây, vào phòng trước đi. "
Kỷ Chi Nam mê mang trừng mắt đi theo trưởng bối đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha, hai vụ trí bên trái giống như là đặc biệt lưu lại cho cậu và Tần Ngụy Vũ, trước mặt đã đặt xong trà nóng, hoa quả cùng đồ ăn vặt.
Vốn tưởng rằng đời này đến Tần gia sẽ giống như kiếp trước, nhưng đối mặt với tình huống ngoài dự liệu như vậy, Kỷ Chi Nam vẫn có phản xạ có chút khẩn trương.
Vừa ngồi xuống, phu nhân Tần gia Ngụy Huyên mỉm cười nói: "Tiểu Nam, đến đây, uống trà trước, mái nhà cao, sưởi ấm vô dụng, đợi lát nữa cơm nước xong gọi Tiểu Vũ dẫn con lên lầu, nơi đó ấm áp. "
"Vâng, cám ơn dì." Kỷ Chi Nam khách khí đáp ứng, nâng chén trà tinh xảo uống một ngụm, lúc ngửa đầu thuận tiện nhìn lên trên.
Ngôi nhà này là một tòa nhà cũ trong thời kỳ Dân Quốc, và mái nhà thực sự rất cao. Lầu một diện tích rất lớn, dựng mấy cây long cốt tráng kiện hướng về phía mặt trời, cách tầng hai và lầu ba, từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy lối đi và cửa phòng hai tầng phía trên, còn có cầu thang gỗ rộng lớn uốn cong xuống, rất có phong phạm của đại trạch trong phim truyền hình dân quốc.
Kiếp trước số lần tới nơi này một tay đều đếm hết, Tần Ngụy Vũ cho tới bây giờ cũng chưa từng dẫn cậu lên lầu xem qua, Kỷ Chi Nam chỉ nhớ rõ trong phòng này thật sự lạnh, hiện tại mới biết là nguyên nhân tầng quá cao.
Mang tâm tính thưởng thức, Kỷ Chi Nam cúi đầu quan sát cái chén trong tay, ngón tay vừa sờ qua hoa mai điêu khắc trên vách tường, Tần Thịnh mở miệng hỏi: "Tiểu Nam năm nay 22 tuổi rồi đúng không? "
Kỷ Chi Nam nhớ tới hôm nay là ngày 1 tháng Giêng, buông chén xuống nói: "Đúng vậy. "
"Bây giờ còn đang diễn phim?"
Tần Thịnh khi nói chuyện cũng không lộ ra cảm xúc giống Tần Ngụy Vũ, Kỷ Chi Nam cũng lười phỏng đoán, thành thật trả lời: "Vâng. "
Một cô gái trẻ ngồi trên ghế sofa đối diện đột nhiên cười nhạo: "Anh có diễn cái gì đó không... Tiểu vương gia gì, đi kỹ viện tìm hoa hỏi liễu kia? "
Kỷ Chi Nam vừa nghe thấy giọng khắc nghiệt của nàng, trong đầu liền không ngừng ong ong vang lên. Hai đời trôi qua, chỉ có cô gái này một chút cũng không thay đổi, câu đầu tiên nói ra vẫn là châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cậu quên mất kiếp trước ứng đối như thế nào, dựa trên nguyên tắc nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, vừa định nói "Không sai chính là tôi", Tần Ngụy Vũ bên cạnh lên tiếng trước: "Tên là Lý Tuyên, là Quận vương, sau khi trưởng thành mang binh đánh giặc, lập không ít chiến công. "
Ngón tay Kỷ Chi Nam khẽ động, Lý Tuyên là một vai diễn nhỏ khi mới ra mắt năm 18 tuổi, lúc ấy diễn xuất của cậu ngây ngô, từ kẻ ăn chơi trác táng đến tướng lĩnh tam quân nắm bắt cũng không tốt, sau đó cậu khách quan đánh giá biểu hiện của mình trong bộ phim này, cho rằng cũng chỉ có một phần vị thành niên miễn cưỡng có thể lọt vào mắt.
Không ngờ Tần Ngụy Vũ lại xem qua, còn biết câu chuyện của nhân vật này.
Cô gái trẻ buồn bực "Oh" một tiếng, dường như rất thất vọng, và sau đó nói: "Anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền của một diễn viên trong một bộ phim? Tôi nghe bạn bè nói rằng nhân vật tốt bây giờ không dễ dàng để có được oh? Muốn bồi rượu..."
"Tiểu." Tần Thịnh ngắt lời cô, "Đây là tam tẩu của em, lễ phép một chút. "
Cô ta bất mãn cắn môi, không nói tiếp nữa.
Tuy rằng xưng hô "Tam tẩu" này làm cho Kỷ Chi Nam có chút xấu hổ, nhưng trong lòng cậu vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cậu chỉ tới đây một hồi, có thể khiêm tốn liền khiêm tốn, làm cho khói thuốc súng tràn ngập cậu cũng không có chỗ tốt.
Nhưng mà khác với kiếp trước, đời này không chỉ có người giúp cậu nói chuyện, vả lại hai người giúp địa vị của cậu ở Tần gia đều rất quan trọng, Kỷ Chi Nam ngồi ở đó nghĩ trái nghĩ phải, nhấp xong một chén trà đắng cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Buổi trưa ăn cơm, chỗ ngồi vẫn được sắp xếp trước, trước khi mở tiệc dì đặc biệt nói cho Kỷ Chi Nam bộ đồ ăn của cậu là mới, hơn nữa vừa mới tiêu độc, trong bữa tiệc Ngụy Huyên còn gắp cho cậu hai đũa thức ăn, khiến cho Kỷ Chi Nam sửng sốt, nếu không phải Tần Ngụy Vũ hảo hảo ngồi bên cạnh, cậu thiếu chút nữa cho rằng hôm nay đến nhầm chỗ.
Cơm xong, dì rót một ấm trà, Kỷ Chi Nam xuất phát từ lễ phép chuẩn bị đứng lên rót trà cho trưởng bối, Tần Ngụy Vũ đè bả vai cậu lại để cho cậu ngồi, tự mình ôm lấy việc này. Đợi đến khi hắn vòng một vòng trở lại chỗ ngồi, Tần Thịnh nâng chén nói: "Từ nay về sau, Tiểu Nam chính là người nhà mình, hắn còn trẻ, hy vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn. "
Mọi người lấy trà thay rượu, nhao nhao gật đầu đáp ứng, em họ bất mãn với Kỷ Chi Nam Lục cũng ngại trưởng bối ở đây, không dám lên tiếng.
Uống trà xong, Kỷ Chi Nam cho rằng quy trình hôm nay hẳn là đã đi đến hồi kết, chuẩn bị làm bộ đi lên lầu tham quan rồi đi, Tần Thịnh bỗng nhiên gọi cậu lại, bảo cậu chờ một chút.
Quản gia cầm tới một cái hộp gỗ, Tần Thịnh nhận lấy trực tiếp đẩy tới trước mặt Kỷ Chi Nam: "Lúc trước ta đã đáp ứng, ba đứa con trai nào lập gia đình trước, liền đưa cái này cho vợ chồng hắn, hôm nay con và Ngụy Vũ sắp kết hôn, cái này liền giao cho con. "
Kỷ Chi Nam nhạy bén nhìn thấy Ngụy Huyên ở một bên tiến lên một bước, giống như là muốn ngăn cản, chợt lại dừng lại động tác.
Kỷ Chi Nam càng không biết mình có nên nhận hay không, chỉ có thể nhìn về phía Tần Ngụy Vũ bên cạnh. Tần Ngụy Vũ gật gật đầu với cậu, cậu mới nói cảm ơn với Tần Thịnh, sau đó đưa tay tiếp nhận.
Buổi chiều cuối cùng cũng không đi được, nhị ca Tần Ngụy Phong của Tần Ngụy Vũ lôi kéo cậu hỏi thăm bí mật trong giới giải trí, vị anh trai này không giống Tần Ngụy Vũ, là một tên hoang đàng thất học. Kiếp trước, Tần Thịnh quản không được gã, dứt khoát buộc gã ở nhà, gã còn thường xuyên lén lút nhắn tin điện thoại quấy rối Kỷ Chi Nam, bảo cậu gửi cho gã một ít thông tin liên lạc của nữ minh tinh nổi tiếng.
Quan hệ Tần gia so với Kỷ gia còn phức tạp hơn vài phần, Kỷ Chi Nam tất nhiên cẩn thận xử lý loại tình huống này, nghĩ lúc này vô luận Tần Ngụy Phong uy bức lợi dụ thế nào, cậu cũng không thể giao phương thức liên lạc của mình cho đối phương.
Bất quá lần này Tần Ngụy Phong còn chưa nói được mấy câu, Tần Ngụy Vũ đã tới giải vây, đưa Kỷ Chi Nam lên phòng của hắn, bảo cậu ở chỗ này chờ hắn một lát.
Kỷ Chi Nam lần đầu tiên đến phòng Tần Ngụy Vũ, giống như trong tưởng tượng của cậu, thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, có một giá sách chiếm cả tường, trên đó bày đầy các loại sách.
Cậu đi dọc theo vách tường, ngón tay chậm rãi lướt qua gáy sách, trước mắt không khỏi hiện ra bộ dáng Tần Ngụy Vũ ở chỗ này đọc sách.
Hình ảnh này cậu đã tưởng tượng vô số lần, bắt đầu từ năm 15 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ở nhà.
Ngoại trừ chính cậu, ai cũng không biết, chấp niệm của cậu đối với người kia còn lâu dài, nồng đậm hơn so với người ngoài nhìn thấy nhiều.
Kỷ Chi Nam đè ngực lại, hít sâu vài hơi, lại nhìn về phía cây cối xanh biếc ngoài cửa sổ hồi lâu, mới thoát khỏi cảm giác áp bách mãnh liệt đến hít thở không thông đột nhiên dâng lên.
Tâm trạng bình ổn, cậu ngồi xuống ghế bên cửa sổ, mở hộp gỗ Tần Thịnh đưa cho. Bên trong hộp gỗ còn có một cái hộp nhỏ hơn một chút, bên trong chứa một cây bút lông bằng ngọc toàn thân màu xanh biếc, cùng một khối mực nặng trịch, có vẻ phù hợp với phong cách truyền thống của Tần gia.
Phía dưới hộp gỗ nhỏ có một túi tài liệu, Kỷ Chi Nam lấy tài liệu bên trong ra xem xét từng cái một, càng nhìn về phía sau càng kinh sợ.
Lúc này Tần Ngụy Vũ đẩy cửa tiến vào, đặt bánh ngọt đang cầm lên bàn trước mặt cậu: "Bánh ngọt dì làm, nếm thử đi. "
Lúc này Kỷ Chi Nam cũng không muốn ăn bánh ngọt, cậu giơ đồ trên tay lên trước mặt Tần Ngụy Vũ: "Này là có ý gì? "
Tần Ngụy Vũ chỉ liếc mắt một cái: "Ba tôi cho em, em cất kỹ đi. "
"Tại sao lại viết tên tôi?" Ánh mắt Kỷ Chi Nam sắc bén, "Tôi muốn những căn nhà này, công ty, làm gì? "
Tần Ngụy Vũ không nói gì, tự mình xoay người, từ trong ngăn kéo bên giá sách lấy ra một hộp trang sức kiểu cổ xưa, từ bên trong lấy ra một cái vòng tay bằng vàng khảm phỉ thúy: "Đây là mẹ tôi lưu lại, em đừng ghét bỏ. "
Kỷ Chi Nam đứng ở đó bất động, hắn liền tiến lên một bước, cầm tay phải Kỷ Chi Nam giơ lên, đặt vòng tay vào lòng bàn tay cậu: "Mẹ ruột tôi, nói để lại cho con dâu tương lai. "
Kỷ Chi Nam cho rằng phản ứng bình thường nhất của mình trước mắt hẳn là vứt bỏ đồ trong tay, sau đó nói "Ai là con dâu của bà ấy"? Nhưng cậu giống như bị thi pháp không thể động đậy, vòng tay trên tay càng ngày càng nóng, nóng đến mức cậu không thể rời tay.
Kiếp trước cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua mấy thứ này, chưa từng thấy qua cây bút ngọc này, chưa từng thấy qua đá mài mực này, chưa từng thấy qua một xấp hiệp định chuyển nhượng này, càng chưa từng thấy qua vòng vàng này. Cuộc sống nhỏ bé của cậu giàu có, vào giới giải trí cũng là bởi vì hứng thú mà không vì kiếm tiền, cậu không thèm giá giá trị của mấy thứ này, mấy thứ này vốn hẳn là hoàn toàn không gây ấn tượng với cậu.
"Ý anh là sao?" Môi Kỷ Chi Nam đều run rẩy, "Những thứ này, là có ý gì? "
Tần Ngụy cao hơn Kỷ Chi Nam một chút, hắn hơi cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở tay đang túm lấy cúc áo củaKỷ Chi Nam: "Tôi thật lòng muốn kết hôn với em. " Hắn nhéo nhéo đầu ngón tay đỏ bừng của Kỷ Chi Nam, "Của tôi, đều là của em. "