“Cậu đúng là đồ vô sỉ mà.” Lê Dĩnh nhìn vào màn hình di động của Mục Tử An, mặt trên là ảnh chụp của một cô gái, cô từ ngày hôm qua liền thấy được, chỉ là không nghĩ tới việc vạch trần anh, rốt cuộc cũng không muốn cùng anh phát sinh ra bất cứ chuyện gì. Lần trước ở bờ biển mặt sau của cô bị ngón tay anh làm đến cao trào chính là việc ngoài ý muốn, nhưng Lê Dĩnh lại không nghĩ tới việc làm mất cảm tình của người khác.
“Cậu không phải đã có bạn gái rồi sao?”
Mục Tử An kinh ngạc nhìn Lê Dĩnh, “Làm thế nào chị biết được vậy?”
“Tôi nhìn thấy trên màn hình di động của cậu có ảnh chụp của một cô gái.”
Mục Tử An cười rồi tắt điện thoại đi, anh cười, “Cho nên chị đây là ghen sao?”
“Đồ thần kinh!” Lê Dĩnh kiên nhẫn giải thích, “Mục Tử An, tôi nói cho cậu biết, lúc trước đồng ý với cậu là buổi tối có thể tới tìm tôi, là bởi vì cậu nói cậu vẫn còn độc thân, nhưng sau khi tôi điều tra ra, tôi lại phát hiện cậu thực ra không hề độc thân như cậu nói, cậu là người đã có bạn gái rồi, mà tôi không phải kiểu người có sở thích đi đoạt bạn trai của người khác đâu. Cho nên tôi tưởng, chuyện của chúng ta đã giải quyết xong xuôi rồi, coi như không có chuyện gì xảy ra đi. Không phải sẽ tốt cho cả hai sao?”
Mục Tử An sau khi nghe xong Lê Dĩnh thao thao bất tuyệt, anh nghiêng đầu nói: “Chị có thể coi như chưa có việc gì xảy ra nhưng tôi thì không thể, tại sao tài xế đại ca có thể được làʍ t̠ìиɦ với chị, dựa vào cái gì tôi lại không thể, ít nhất chị hãy cho tôi làʍ t̠ìиɦ với chị một lần đi, chỉ một lần thôi, một lần qua đi tôi hứa sẽ không làm phiền chị nữa đâu! Chị có thể đồng ý với yêu cầu của tôi được không?”
Cuối cùng những lời này là mang theo ý vị mềm mại một cách hoàn hảo, Lê Dĩnh trong lòng có chút dao động, nhưng chuyện này chính là vi phạm đạo đức, cô không thể chấp nhận được.
“Cậu đừng nghĩ tới chuyện này nữa.” Lê Dĩnh nói, “Tôi sẽ không cùng bạn trai của người khác lên giường đâu.”
“Lên cái giường thôi mà.” Mục Tử An nói, “Tại sao chị lại biết tài xế đại ca không có phụ nữ chứ, tôi đoán anh ta đã có vợ rồi.”
“Anh ta không có!”
“Sao chị lại biết?” Mục Tử An ép hỏi, “Chị đã bị anh ta cắm quá một lần rồi mà còn có thể biết anh ta có vợ hay không sao?”
“Tôi biết anh ta lâu hơn so với biết cậu đấy, nên tôi đương nhiên biết rồi!”
Lê Dĩnh không nghĩ sẽ cùng Mục Tử An dây dưa thêm một giây nào nữa, cô liền đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Mục Tử An đi theo ở phía sau, lúc xuống bậc thang Lê Dĩnh không cẩn thận bị mất thăng bằng một chút, thiếu chút nữa đã té ngã, Mục Tử an duỗi tay vững vàng đỡ lấy cô, hơi thở của tuổi trẻ toát ra ngay đằng sau cô, Mục Tử An hơi thở cực nóng nói: “Tôi cùng cô ấy đã sớm chia tay rồi. Chị để ý cô ấy làm gì?”