Hướng Dẫn Viên Du Lịch

Chương 16: Vậy chị nói đi, rốt cuộc khi nào mới đến lượt tôi?

Lê Dĩnh là người hay mang thù, đến bây giờ cô còn không thể quên được chuyện ngày hôm qua ở trong rừng rậm đã bị anh đâm như thế nào, thế mà anh còn ghét bỏ chuyện dơ dáy đã làm với cô nữa, Lê Dĩnh nhanh chóng cầm mâm đồ ăn chuẩn bị lập tức rời khỏi chỗ ngồi, rời xa tên hỗn đản Mục Tử An này.

Mới đầu Lê Dĩnh còn cảm thấy anh chính là một sinh viên lớn lên vô cùng đẹp trai, hiện tại cô nhìn anh, liền cảm thấy anh là một người chọn du lịch không phải là không có mục đích, cái Lê Dĩnh vừa nhìn thấy ở Mục Tử An chính là thói quen ở sạch sẽ, loại người này yêu cầu cao, đối với nữ yêu cầu càng cao hơn, nếu như ai xui xẻo bị anh nhắm trúng, cô không thể chọc vào rồi chạy trốn được.

Cô đứng lên liền nghe được Mục Tử An nói vài câu kiểu mơ hồ —— “Chị Lê Dĩnh, tài xế đại ca vừa rồi cho tôi xem video chị bị côn ŧᏂịŧ của anh ta cắm vào đấy, đúng lúc vừa vặn chụp đến được cái tiểu huyệt đang ướŧ áŧ của chị, không biết chị có biết chuyện này không?”

Lê Dĩnh liền sững người lại, hai chân đang đứng lên căn bản không có dũng khí để đi tiếp nên đành di chuyển trở lại, cô cảnh giác nhìn phía bốn phía, hạ giọng nói: “Cậu, cậu nói nhỏ lại chút đi!”

“Chị sợ tôi nói ra sao?” Mục Tử An khinh thường cười ra tiếng, “Nếu như sợ người ta nói thì cũng đừng để người đàn ông khác đâm vào tiểu huyệt chứ, nhưng nếu đã bị đâm rồi thì chị phải chấp nhận chuyện bị người ta nói thôi.”

“Cậu, cậu muốn thế nào?” Lê Dĩnh phẫn nộ nhìn Mục Tử An, “Cậu định uy hϊếp tôi đấy à!?”

“Uy hϊếp chị? Không hề có chuyện đó.” Mục Tử An duỗi người, cười khẽ nói, “Tôi bất quá là muốn hỏi chị một chút, lúc chị muốn đâm vào thì đều là cho anh ta đâm vào, dù sao anh ta chuyển động cũng không hề kém cạnh tôi, nhưng rốt cuộc khi nào mới đến lân tôi thế?”

Lê Dĩnh tức đến nỗi phải cầm tay xoa bụng, cầm xúc xích lên ăn, một mồm to nuốt vào bụng.

Nhìn thấy Mục Tử An dường như đang có chút khô nóng trong người, ánh mắt màu đỏ tươi của anh lại nhìn cô, anh hạ giọng nói: “Chị thích xúc xích à?”

“Thích cái đầu nhà cậu!”

“Vậy lần sau chị nếm thử tay nghề của tôi đi, tôi đảm bảo thịt tràng chị đang ăn cũng ngon y như vậy.” Mục Tử An rất tự tin nói, “Chắc lúc trước chị toàn mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ cỡ đại thôi ha! So với của tài xế đại ca còn thô như vậy cơ mà! Tôi nói đúng không?”

“Không biết xấu hổ.” Lê Dĩnh quay đầu đi, tức khắc liền không muốn ăn thịt tràng nữa, cô đã hoàn toàn mất khẩu vị rồi.

“Vậy chị nói đi, rốt cuộc khi nào mới đến lượt tôi?”

“Cái gì?”

“Chẳng lẽ chị cần tôi phải nói rõ ràng ra sao?” Đáy mắt của Mục Tử An mang theo một tia hung ác, “Chị đã đáp ứng với tôi rồi, dù cho có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải được đâm vào tiểu huyệt của chị, nếu không đừng nghĩ tới việc tôi sẽ buông tha cho chị nhé.”