Đây rõ ràng là côn ŧᏂịŧ của nam nhân!
Vừa thô vừa dài, cắm vào trong miệng chạm tới chỗ sâu trong yết hầu, đồ vật kia quá lớn, khiến cô không thể hô hấp.
Lê Dĩnh đột nhiên mở hai mắt, cô đầu tiên là bị sặc tới rồi, muốn hô hấp, bên cạnh lại có một đôi tay bóp miệng cô ra, bức bách cô ngậm côn ŧᏂịŧ của hắn.
Cô vươn một tay ra bật đèn đầu giường, mà chiếc đèn kia như là hỏng rồi, bật thế nào cũng không được.
Cô lại đưa tay sờ sờ, lúc này mới ý thức được không thích hợp, thật sự không phải đèn hỏng, mà là đôi mắt cô bị bịp kín.
Nam nhân bắt cô ăn côn ŧᏂịŧ kia, vì cái gì mà phải bịt kín mắt cô? Mà hắn như thế nào biết được cô đổi phòng.
“Cậu, cậu là Mục Tử An sao?” Lê Dĩnh mở miệng hỏi, tay muốn đẩy bịt mắt ra, lại bị nam nhân rút ra dây lưng buộc chặt, cô hiện tại là vô pháp phản kháng.
Động tác này giống y hệt Mục Tử An buổi sáng ở đá tình nhân buộc tay cô, Lê Dĩnh càng thêm xác nhận đây chính là Mục Tử An.
“Cậu vì cái gì muốn như vậy? Buông tôi ra! Mục Tử An! Tại sao không thể nói chuyện bình, cứ một hai phải làm trò cưỡиɠ ɠiαи này?” Lê Dĩnh có chút khó thở. Không biết trong hồ lô của nam nhân này muốn bán cái gì.
“Mục Tử An, thật xin lỗi, là tôi lật lọng, tôi đổi phòng. Bởi vì tôi cảm thấy cậu quá không tôn trọng nữ giới". Lê Dĩnh khuyên can mãi, Mục Tử An một lời hồi âm đều không có.
“Cậu câm rồi sao” Cô cảm thấy kỳ quái, nam nhân này nửa đêm lẻn vào phòng cô, nhét côn ŧᏂịŧ vào miệng cô, lại không thèm nói một câu.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
……
Vẫn không có hồi âm.
Mặc kệ cô nói cái gì, đối phương chính là một câu cũng không nói.
Lê Dĩnh có chút mệt mỏi, cô hoài nghi mình gặp bệnh tâm thần hoặc là cô đang trong cơn ác mộng.
Nhưng mà cái ác mộng này lại cực kỳ chân thật, căn cự vật thô to kia lại một lần nữa đi vào trong miệng cô, một bên cắm, một bên xoa nắn ngực bự.
Đôi mắt Lê Dĩnh bị bịt kín, cảm giác lại càng thêm mãnh liệt, cô bị hắn xoa làm cho cả người run rẩy, không ngừng rêи ɾỉ.
“A…… Ân…… Cậu rốt cuộc là ai?…… Ngô ngô…… Đừng như vậy……” Cô cả người đổ mồ hôi mỏng, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, thẳng đến khi hắn vươn tay xuống hoa hạch mẫn cảm nhất, cô nhịn không được “A a a a……”
Hắn vẫn không nói lời nào, nhưng Lê Dĩnh trực giác hắn chính là Mục Tử An, buổi sáng Mục Tử An cũng là như thế này chọc âm đế cô, ngay lúc đó kɧoáı ©ảʍ không có mãnh liệt như bây giờ, nhưng thủ pháp xoa nắn của bọn họ lại giống nhau như đúc, một nông một sâu, hắn xoa nắn âm đế một hồi, ngón giữa đưa vào hoa huyệt cô, bắt đầu thọc ra rút vào, phát ra từng tiếng phụt phụt đầy da^ʍ mĩ.
“Òm ọp…… Òm ọp……” Theo từng trận ngón tay đưa đẩy, Lê Dĩnh cảm giác hoa huyệt của mình bị ngón tay nam nhân đả thông, da^ʍ thuỷ ngày càng nhiều, chảy xuống bắp đùi, thấm vào đệm giường.
Cô bị hắn đùa bỡn đến đầu óc choáng váng, lại như cũ vô pháp nhìn thấy gương mặt hắn.
Hắn dùng ngón tay thao cô đến cao trào phun nước, lại đâm côn ŧᏂịŧ thô to kia vào miệng cô mà lộng, cô thậm chí còn cảm nhận được hai bên tinh hoàn của hắn đong đưa.
Cô thở hổn hển cầu xin hắn: “Tôi muốn, cầu cậu tiến vào…… A…… Ân……”
Nam nhân cười nhẹ một tiếng không phản ứng lại, côn ŧᏂịŧ thô to vẫn rút ra đâm vào, cuối cùng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào trong miệng cô, bắt cô nuốt lấy toàn bộ.
Sau cùng, lại ở bên tai cô nói một câu: “Muốn tôi thao em? Tối 9h chủ nhật đến Khách sạn Quốc tế phòng 1001.”