Hướng Dẫn Viên Du Lịch

Chương 2

Cô sắp chịu không nổi, hai chân không khỏi kẹp chặt lại, lại bị nam nhân đáng giận kia tách ra âm môi, ngón tay dễ dàng lần nữa rút ra đâm vào, cô không phải đối thủ của hắn.

Hai tay nam nhân không nhàn rỗi, một bàn tay cắm tiểu bức cô, một tay khác bóρ ѵú lớn, ngón trỏ cùng ngón cái còn cố ý miết miết.

“Đừng như vậy…… a……” Đầṳ ѵú cô căng cứng, một dòng điện chạy qua thân thê, toàn thân không nhịn được mà rùng mình một cái.

Sắp chịu không nổi, cô lần đầu tiên trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, lập tức khát vọng bị côn ŧᏂịŧ thô to kia của hắn xỏ xiên qua.

Hắn đùa bỡn cô một hồi, “Phụt……” một tiếng, ngón tay thô dài rút ra, lại đem ngón tay dính đầy đâm thuỷ của Lê Dĩnh nhét vào miệng cô, bắt cô ăn chính dâʍ ɖị©ɧ của mình.

“Đều là dâʍ ɖị©ɧ của chị, ăn ngon không?” Hắn cười, ở bên tai cô nói nhỏ, “Sảng đến khóc, đêm nay ở trong phòng chờ tôi cưỡиɠ ɠiαи chị.”

Tiểu huyệt của Lê Dĩnh còn đang phun ra mật dịch, cô có thể cảm giác nơi riêng tư nóng bỏng lại đến một trận hư không.

“Cậu, cậu vì cái gì đối xử với tôi như vậy?”

“Từ trên máy bay tôi đã để ý chị, chị không biết?” Hắn kề sát vào người cô, tay lại dùng sức xoa nắn mông cô, “Yên tâm, tôi độc thân, chị cũng vậy, chúng ta làm một trăm lần cũng không phạm pháp.”

“Cậu rốt cuộc là ai?”

Tay hắn chậm rãi rời khỏi mông cô, "Tôi là người đi một mình nổi tiếng trong đoàn, Mục Tử An"

Cô nhớ tới hắn, hắn là người duy nhất trong đoàn đi du lịch một mình.

“Cho nên cậu đi du lịch là để tìm bạn giường"

“Sai.” Mục Tử An cười lạnh một tiếng, “Tôi tới tìm tao huyệt.”

“Cậu!” Lê Dĩnh giơ lên tay.

Hắn ấn tay cô xuống, “Đừng kích động. Nói chị là tao huyệt chị tự nhận mình là tao huyệt?Phải xem chị có tư cách đó không. Tôi không phải người tuỳ tiện, thấy ai cũng thao".

Lê Dĩnh có chút đả kích, sự tình phát sinh hôm nay đối với cô là lần đầu tiên, mà cô bị hắn sờ cắm đến cao trào cũng là lần đầu, cô có chút buồn bực, thật là nam nhân tồi.

Biện pháp duy nhất chính là không để ý tới hắn

Cô chỉnh lại quần áo, xoay người rời đi, nghĩ thầm không cho hắn đêm nay vào phòng cô.

Mục Tử An đứng ở phía sau, nhìn Lê Dĩnh đi xa, thở ra một hơi, cười nhạo: “Thật đúng là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, giống tiểu bức phía dưới đều nhỏ.”

Hắn quay đầu lại, nhìn mặt biển an tình có chiếc du thuyền đang chạy lại gần. Mục Tử An nhìn thấy trên thuyền nam nhân cầm kính viễn vọng nhìn sang bên này.

Hắn cười nhạo một tiếng, xem ra hướng dẫn viên du lịch vừa rồi bị hắn cắm bức bị người thấy được, là một phú hào.

Hắn cười cười, cũng không để ý nhiều, trước khi rời đi còn nhìn thoáng qua mỏm đá, da^ʍ thuỷ nữ nhân kia lưu lại vẫn đang chảy.

“Nước thật nhiều.” Hắn cảm khái một câu.

Ban đêm, Lê Dĩnh sắp xếp phòng cho các du khách nghỉ ngơi. Ngầm đổi phòng với giám đốc, từ tầng 3 dọn tới tầng 4, mà du khách không ai biết, Mục Tử An tự nhiên cũng không biết.

Trong lòng thầm ăn mừng đêm nay tránh được một kiếp.

Phòng mới so với phòng cũ rộng hơn nhiều, còn có bồn tắm siêu lớn, Lễ Dĩnh thả nước tắm, ngón tay ấn một cái, không cẩn thận ấn vào chức năng mát xa, sợ tới mức bên hông mềm nhũn, cả người đều rùng mình lên.

Buổi tối ngủ càng ngon, giường này so với giường ban đầu của cô thì mềm mại hơn nhiều, vừa nắm xuống là Lê Dĩnh chìm vào giấc ngủ.

Mới vừa say giấc, cô cảm giác có gì đó đè nặng lên người mình, cô không thể hô hấp, cho rằng mình gặp ác mộng, nhưng mà sao lại có ác mộng như thế này.

Cô cảm giác có một "Quái vật khổng lồ" nhét trong miệng mình.