Nhà Hàng Chuyên Món Móng Lừa Đen

Chương 2: Long Lân Chuỷ Thủ (2)

[Thông tin tuyển dụng của Thọ Phúc lâu:

1. Học lực cấp ba trở lên.

2. Biết tương tác, xử sự nhiệt tình, hoạt bát sáng lạn, mồm miệng lanh lợi, hiểu lòng người khác, có tinh thần tập thể.

3. Sức khỏe tốt, không dính vào các tệ nạn.]

Quán cơm nhỏ gần đây phi thường náo nhiệt, đặc biệt lúc trời vừa tối là thực khách tới lấp bao tử ngày càng nhiều.

Quán không có mấy người phục vụ bàn, Ôn Bạch Vũ có lúc bận không thở nổi, nên bây giờ phải tuyển thêm một chạy bàn.

Ôn Bạch Vũ in thông báo tuyển mộ, gọi Đưởng Tử, bảo: “Đường Tử, dán cái này lên kính cho tôi.”

Y kêu ”Ai!” một tiếng, đáp: “Vâng ông chủ, tôi làm ngay!”

Nhưng y chưa kịp bước chân thì anh gọi với lại: “Đợi chút!”

Đường Tử kỳ quái nhìn anh, liền thấy Ôn Bạch Vũ lấy ra một tờ giấy đưa cho y, bảo: “Tiện tay dán thêm cái này.”

Đường Tử nhận lấy, mở tờ giấy ra, thái dương nhất thời co giật.

Trên đó viết —— thông báo quan trọng: “Nhà hàng không có móng lừa đen! Không có móng lừa đen! Không có móng lừa đen!”

Ôn Bạch Vũ nhìn Đường Tử đem hai tờ giấy dán sát nhau trên mặt kính, bấy giờ mới ngồi xuống, gác chéo chân thở phào, anh không thể chịu đám khách dở hơi thêm lần nữa.

Anh buổi sáng về nhà ngủ bù, nhà anh ở tiểu khu phía sau quán cơm, buổi chiều quay lại.

Vừa mới tới cửa, Đường Tử liền chạy ra, bảo: “Ông chủ, tôi nói với ông này… Ngay sau khi anh đi thì liền có một người đàn ông tới đứng ngoài cửa quán cơm không chịu vào mà nhìn chằm chằm thông tin tuyển dụng tận nửa giờ mới đi. Thực đáng sợ! Hơn nữa kẻ kì lạ kia còn mặc một thân đen xì, đội mũ đen, đeo kính đen, lưng cũng đeo một cái túi du lịch màu đen… Ông chủ, không phải ông chọc phải kẻ thù nào đấy chứ?”

Trán Ôn Bạch Vũ giật một cái, mắng: “Cái gì kẻ thù chứ! Ông xem phim nhiều quá đấy!”

Ôn Bạch Vũ không thèm để ý nữa, đi vào sau quầy ngồi xuống, nói: “Nhanh đi làm việc! Trời tối liền có khách!”

Khoảng mười hai giờ, Ôn Bạch Vũ nhìn thấy hai thực khách đi vào , anh lập tức qua bắt chuyện, hai người nọ có chút quái dị, mặc quần áo cực kì dày, hơn nữa võ trang đầy đủ, ngón tay cũng không lộ ra.

Ôn Bạch Vũ liếc mắt nhìn, cả hai thực khách đều rất gầy, như thể họ là dân chạy nạn, cơ hồ là da bọc xương liền không dám tò mò nhìn nữa.

Một người bảo: “Ông chủ, tôi nghe nói quán nhà có món tôm hùm đất cay mới còn ngon hơn cả móng lừa đen đúng không?”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Anh thật sự rất muốn lớn tiếng gào lên, mẹ nó tại sao cứ phải là móng lừa đen!

Nhưng mà… là một ông chủ tiệm cơm ôn hòa, anh chỉ có thể cười gượng hai tiếng, nói: “Tôm cay nhà chúng tôi quả thực không tệ, đặc biệt tươi, quý khách có muốn nếm thử vài con không?”

Đang nói chuyện rất vui vẻ, Ôn Bạch Vũ liền thấy hai vị khách kia đột nhiên trợn to mắt, con ngươi như thể muốn lòi ra khỏi hốc mắt, sau đó lập tức bật dậy, dùng âm thanh vô cùng nguy cấp lắp bắp: “Không… không… không… không được… Để lần sau ăn đi, tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc…”

Lắp bắp xong, lập tức chạy…

Chạy…

Thật sự là dùng tốc độ siêu thanh chạy ra khỏi quán cơm nhỏ.

Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc nguyên cây đen đi vào quán, chân mang ủng dã chiến.

Ôn Bạch Vũ suy nghĩ một chút, hình như anh đã từng gặp qua hắn, hôm qua lúc anh ra ngoài giao đồ ăn thì người gặp tại thang máy ở tiểu khu, chính là hắn!

Người đàn ông này vẫn đội mũ đen, trên mặt đeo kính đen, lưng đeo một cái túi du lịch màu đen, đôi giày phát ra tiếng “Cộc cộc” theo mỗi bước chân.

Bên trong quán cơm nhỏ yên lặng như tờ, các thực khách đang ăn vô cùng phấn khởi đột nhiên ngừng miệng lại, sau đó đều nhìn về một phía như có cảm ứng.

Có người lắp ba lắp bắp gọi tính tiền, có kẻ thẳng thén ném tiền, đồng loạt cúi đầu chạy mất…

Đường Tử vừa bưng món ăn từ trong bếp đi ra, sau đó nhìn thấy quán cơm nhà mình không còn một ai, kỳ quái gãi tóc gáy, thắc mắc: “Hở? Khách đâu hết rồi? Còn chưa dọn món ra mà…”

Cậu nói xong, liền cười ngây ngô: “Nhưng may còn trả tiền.”

Nói rồi chạy ra thu tiền nhưng lập tức run rẩy hạ xuống, nói với Ôn Bạch Vũ: “Ông chủ! Anh xem một sập tiền này! Có phải mấy vị khách này coi tiền như rác nên mới trả nhiều vậy không?”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Đường Tử bấy giờ mới phát hiện ra người đàn ông, hòa nhã đón mời: “Quý khách, mời ngồi…”

Cậu còn chưa nói hết thì nhìn thấy diện mạo của người đàn ông, há to miệng, kinh ngạc kêu: “A! Anh là cái người buổi trưa đứng cả nửa tiếng!”

Hắn đi tới, vóc người phi thường cao to, thân hình vững chãi, mặc y phục màu đen càng khiến vóc người đẹp được phô ra, trông chẳng khác gì người mẫu bước ra từ TV.

Tuy rằng hắn đeo kính râm, nhưng Ôn Bạch Vũ biết cặp mắt kia nhất định đang nhìn mình chằm chằm, sau lưng không khỏi chảy ít mồ hôi lạnh.

Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, âm thanh trầm thấp, mang theo chút từ tính, như thể âm thanh của nam thân…

Hắn nói: “Tôi tới ứng tuyển.”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Trong lòng anh yên lặng phun trào, mình chỉ muốn tìm một chạy bàn, nhưng người này từ khí thế đến âm thanh, rõ ràng là muốn tranh tuyển làm ông chủ!

Ôn Bạch Vũ dẫn hắn tới phòng nghỉ của quán, hắn bỏ balo trên lưng xuống, “Bịch!” một tiếng đặt dưới đất, bên trong hình như vô cùng nặng.

Ôn Bạch Vũ ngồi xuống, dùng hai mắt lén lút quan sát hắn, sau đó cười gượng nói: “Ầy… anh có thể tự giới thiệu bản thân không?”

Hắn ngồi đối diện anh, đem cả mũ lẫn kính râm bỏ xuống.

Ôn Bạch Vũ rõ ràng nghe thấy tiếng mũi mình hít không khí.

“Khịt!” một tiếng.

Anh cảm thấy mình chưa từng nhìn thấy ai quen mắt như hắn, cũng không phải sẽ nhìn chằm chằm một người đàn ông thế này!

Tuổi hắn rơi vào khoảng hai mươi lăm đến ba mươi tuổi nhưng không hề non nớt, mà lộ ra mị lực của người đàn ông trưởng thành, da rất trắng, trắng đến nỗi như trong suốt, đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt phải còn điểm một nốt ruồi.

Sống mũi thẳng, đôi môi nhạt màu hơi nhếch lên, hình dáng môi phi thường hoàn mỹ.

“Khụ…”

Ôn Bạch Vũ ho khan một tiếng, dung mạo của hắn còn hoàn hảo hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Anh chưa từng được gặp một người nào đẹp hơn, nhưng lại không hề ẻo lả như đàn bà, thân hình hắn rất cao to rắn rỏi, đôi chân vừa dài vừa thẳng, thật khiến người ta ước ao ghen tị.

Hắn như có mị lực trời sinh khiến người khác có thể rời mắt mà bị hút vào, hai mắt nhìn Ôn Bạch Vũ đăm đăm.

Cơ mà hắn đúng là tên mặt than, bình bình nói: “Tôi là Mặc Sĩ Cảnh Hầu.”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu…

Anh tự coi mình là nam diễn viên chính phim thần tượng à!

Ôn Bạch Vũ thực sự là vô lực phun tào, danh tự này quả thực vô cùng văn nghệ sĩ, bay bổng.

Anh lại tiếp tục chờ hắn nói thêm, nhưng Mặc Sĩ Cảnh Hầu lại im lặng.

Tự giới thiệu hoàn thành, tổng cộng sáu từ, tên chiếm bốn từ.

Ôn Bạch Vũ đưa tay lên, yên lặng vuốt mặt mình…

Chat room đệ nhất giới cổ mộ:

[Cửu Liên Đôn: Ta nghe nói Thọ Phúc lâu mới tuyển mộ một tên chạy bàn mới!]

[Quáng trang đại mộ: Người hầu bàn gì chứ!]

[Quách trang dại mộ: Rõ ràng là đại bánh ú [1]!!]

[Cửu Liên Đôn: Bánh ú?!]

[Sư tử núi Từ châu Hán mộ: Tuyệt đối không sai! Ngày hôm qua ta với bằng hữu cùng hầm vô cùng thương nhớ món tôm hùm đất cay của nhà hàng, thật vất vả mới bò được từ trong hầm ra ngoài, đi máy bay tới Bắc Kinh, chưa kịp gọi món ăn thì đại bánh ú kia đi vào, dọa bọn ta chạy mất mật!!!]

[Tấn Hầu mộ: Hơn nữa sát khí đặc biệt ghê!]

[Quách trang đại mộ: Ít nhất cũng phải là bánh ú hơn hai ngàn năm!!]

[Cửu Liên Đôn: Vậy sau này làm sao có thể ăn móng lừa đen với tôm hùm đất cay đây! Nhà hàng ở Bắc Kinh cực kỳ ngon!!]

[Sư tử núi Từ châu Hán mộ: TAT]

[Sư tử núi Từ chân Hán mộ: Ta nói ngươi nghe, ông chủ là một anh chàng vô cùng đẹp trai, đặc biệt đáng yêu, cả người tản ra mùi hương mê người! Đại bánh ú kia vừa đến, ta liền hết cơ hội nhìn trai đẹp!]

[Cửu Liên Đôn: Đủ rồi đấy! Lão bản nhà người ta mới hơn hai mươi tuổi, ngươi coi như nhiều hơn hắn cả trăm tuổi, ta thực sự không nhìn được đoạn tình duyên ông cháu!]

[Sư tử núi Từ châu Hán mộ:…]

[Tấn hầu mộ: Cấm được nhủ nhận!]

[Quách trang đại mộ: Cấm ném trứng thối!]

[Sư tử núi Từ châu Hán mộ: = =]

Bởi vì quán cơm thực sự rất thiếu người, tuy Mặc Sĩ Cảnh Hầu dù không biết tương tác xử sự nhiệt tình hoạt bát sáng lạn mồm miệng lanh lợi hiểu lòng người có tinh thần tập thể! Nhưng hắn thắng ở điểm không cần lương cao, chỉ cần bao ăn bao ở là đủ.

Nhà Ôn Bạch Vũ ở tiểu khu phía sau, gần vô cùng, một mình anh ở, còn dư một phòng vẫn chưa cho thuê, vừa vặn có thể để Mặc Sĩ Cảnh Hầu ở.

Cho nên anh rất vui vẻ đồng ý, căn bản hắn quá đẹp trai, nếu bỏ qua vấn đề chiều cao thì còn hoàn hảo hơn phụ nữ, hơn nữa không nói nhiều, cũng sẽ không khiến người ghét bỏ.

Khoảng chừng hai giờ, anh thực sự có chút mệt mỏi liền dự tính về ngủ để Đường Tử và Mặc Sĩ Cảnh Hầu trông nhà hàng.

Ôn Bạch Vũ một bên ngáp, một bên hướng tiểu khu bước đi, hai giờ đêm, mọi thứ đều yên tĩnh.

Anh đi vào tiểu khu liền nghe thấy phía sau có âm thanh: “ Loẹt xoẹt… loẹt… xoẹt…” như thể một thứ gì đó rất nặng bị tha trên mặt đất.

Ôn Bạch Vũ không khỏi lạnh sống lưng, nhưng anh không quay lại, chỉ bước nhanh hơn về phía trước.

Nhưng cái tiếng: “Xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt…” trở nên nhanh hơn, Ôn Bạch Vũ cúi đầu nhìn bóng đèn đường đổ xuống, phát hiện ra đằng sau lưng mình có ai đó đang giơ cao hai tay, giương nanh múa vuốt muốn đập xuống.

“A!”

Anh hét to một tiếng, cả thân hình chồm về phía trước khiến kẻ đằng sau không bắt được anh.

Ôn Bạch Vũ quay đầu nhìn, nhất thời sợ đến cả người run lập cập, người phía sau anh mặt xanh nanh vàng, thân thể như thể chỉ có xương, rất gầy gò chẳng khác thây khô, hai bàn tay toàn móng tay nhọn hoắt.

Quái nhân từ từ tiến đến, hai con mắt trống hoác gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Bạch Vũ.

Quả thật rất kỳ lạ!!

Ôn Bạch Vũ không để ý tới nỗi sợ hãi, lồm cồm bò dậy rồi chạy về phía trước, chân ban nãy vì ngã nên trật cổ chân, một bước chạy là một bước đau đớn.

Anh chạy chưa được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy cổ tê rần, còn mang theo cảm giác tê dại như thể bị trúng độc.

Ôn Bạch Vũ sờ thử, máu đỏ đậm, anh bị quái nhân kia cào một cái.

Cổ chân đau đớn, cả người thương tật, đầu đập xuống mặt đất, cổ họng quái nhân phát ra tiếng cười: “Khựa khựa”, giơ lên hai tay, mở miệng làm một hàm răng vàng khè, chậm rãi áp sát anh.

Miệng ngoại từ phát ra âm thanh “Khựa khựa”, còn quỷ dị lẩm nhẩm: “Máu… máu… máu thơm quá…”

Ôn Bạch Vũ ôm cái cổ chạy máu, chất độc từ cổ bắt đầu lan ra như ma túy làm anh không nhúc nhích nổi, trơ mắt nhìn quái vật ngày càng lại gần mình.

‘A a a a a!!!”

Quái vật đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết như thể bị thương, nó ôm cánh tay, quay đầu nhìn vào bóng tối, đôi mắt đen ngòm lộ ra sự sợ hãi vô biên, cổ họng “Khựa khựa” kêu to rồi đâm đầu chạy vào dải cây xanh bên trong, theo tiếng “loạt xoạt” của lá cây, biến mất không thấy bóng dáng.

Ôn Bạch Vũ bị tiếng kêu của nó dọa sợ, toàn thân xụi lơ không thể động đậy, mắt nhìn người trong bóng tối chậm rãi đi ra, thần kinh càng bị buộc chặt.

“Mẹ kiếp!”

Chờ người nọ hiện mặt, anh không khỏi chửi một tiếng thô tục, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Là Mặc Sĩ Cảnh Hầu!

Ôn Bạch Vũ hô to: “Nhanh… mau tới đây phụ một tay, tôi chảy máu…”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đi tới, hắn mặt một thân đen như muốn hoà tan bản thân vào bóng đêm, nắm chặt tay Ôn Bạch Vũ nhẹ nhàng kéo một cái, lập tức đem người đang nằm trên mặt đất lôi dậy.

Ôn Bạch Vũ giật mình, nhiệt độ người Mặc Sĩ Cảnh Hầu rất thấp, rất lạnh, như thể vừa mới đi ra từ tủ cấp đông.

Nhưng anh bây giờ không quản được nhiều như vậy, toàn thân hiện tại tê dại, chẳng khác nào diễn viên diễn cảnh trúng độc trên phim truyền hình.

Mặt Mặc Sĩ Cảnh Hầu không có bất kỳ biểu lộ gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối phương, sau đó đột nhiên cúi đầu, chính xác thì hắn cao hơn anh cả một cái đầu.

Cúi đầu, hắn vùi vào hõm cổ Ôn Bạch Vũ.

“A…”

Anh một lần nữa giật mình, cảm nhận được một luồng khí ấm phun trên cổ mình, còn thêm cả một vật lạnh lẽo trơn trượt trên đó.

Là đầu lưỡi…

Là đầu lưỡi của Mặc Sĩ Cảnh Hầu…

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đang liếʍ vết thương của anh…

Ôn Bạch Vũ cảm thấy chỗ vết thương hơi ngứa ngứa, cảm giác đau đớn tê dại thế chỗ cho cảm giác vi diệu hai mươi mấy năm qua phải dùng tay phải để an ủi…

Cảm giác ngưa ngứa từ cần cổ chậm rãi lan rộng, hai chân Ôn Bạch Vũ như nhũn ra, đôi mắt đỏ lên, không chịu nổi xụi lơ mặt đất.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là vô biểu tình.

Anh thở hổn hển, cảm giác như bị người ta đùa bỡn, miệng cọp gan thỏ, trong cổ họng có chút mất tự nhiên, khàn khàn nói: “Anh, anh làm cái gì vậy! Giống… giống chó con!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh, đưa tay lên lau máu bên mép, rồi chạm vào cổ anh, ngữ khí bình bình nói: “Tiêu độc.”

—————————-

[1]: “Bánh ú” và “Tống tử” (xác sống, cương thi) đều được viết là: 粽子 (zòng zi)