QUYỂN 1: Nơi nơi đều là mộ.
Chương 1: Long Lân chuỷ thủ (1).
[Người bình: Quách trang đại mộ.
Khẩu vị: 5.
Bày trí: 5.
Phục vụ: 5.
"Món ăn chiêu bài của nhà hàng này là móng lừa đen, ăn vừa mềm vừa thơm, so với món tôi ăn năm 1923 ngon hơn nhiều! Mỗi tội nhà hàng hơi nhỏ, đến muộn phải chờ. Được cái ông chủ rất tốt, giảm giá hẳn hai mươi phần trăm. Lần sau tôi nhất định sẽ quay lại!”]
—— Mạng bình luận Đại Tống – website phê bình ẩm thực lớn nhất giới cổ mộ.
[Người bình: Sư tử núi Từ châu Hán mộ.
Khẩu vị 5.
Bày trí: 5.
Phục vụ: 5.
“Nhà hàng ở Bắc Kinh, chế biến sạch sẽ, đầy đặn, đây là món ăn ngon nhất kể từ khi ta bị chôn mấy ngàn năm dưới đất đến bây giờ. Hơn nữa ông chủ còn là một anh chàng đẹp trai, đặc biệt ưa nhìn, cả người thơm tho, tản ra khí tức dụ người, so với móng lừa đen còn thơm hơn!”]
—— Mạng bình luận Đại Tống – website phê bình ẩm thức lớn nhất giới cổ mộ.
[Người bình: Tấn Hầu mộ.
Khẩu vị 5.
Bày trí: 5.
Phục vụ: 5.
“Đọc mấy bình luận mới nhất thấy nhà hàng này đang là xu hướng cho nên ta cố ý từ vùng đất màu mỡ Sơn Tây chạy tới Bắc Kinh, ngồi máy bay khoang hạng nhất, món ăn vô cùng ngon, phu nhân ta đặc biệt thích, đúng là không phí công!”].
—— Mạng bình luận Đại Tống – website phê bình ẩm thực lớn nhất giới cổ mộ.
Ting! Ting! Ting!
Cầu Cầu trên máy tính vang chuông.
[Cá cơm mềm mềm: Xin chào! Bây giờ tôi muốn đặt thức ăn, khoảng bao lâu có thể đưa đến?]
[Thọ Phúc lâu – phục vụ khách: Chào quý khách! Thời gian giao hàng trong khoảng ba mươi phút~] Ôn Bạch Vũ gác chéo chân, ngậm thuốc lá nhưng không châm lửa, ngồi sau quầy thảnh thơi nhìn màn hình máy tính.
Lúc Ôn Bạch Vũ mới tốt nghiệp đại học, anh không có gia đình thân thích, quan hệ gần nhất chỉ có hai người chú. Quán cơm nhỏ của anh diện tích không lớn nhưng mở cạnh một tiểu khu nên rất nhiều khách quen, việc làm ăn phát triển vô cùng tốt. Giờ cơm tối cao điểm đến chậm là không còn chỗ, phục vụ từ buổi tối cho đến hừng đông mới đóng tiệm.
Khởi điểm một mình Ôn Bạch Vũ làm đầu bếp kiêm chạy bàn, sau đó dư dả tiền liền tuyển đầu bếp, chạy bàn, bản thân chính thức được lên chức ông chủ.
Anh ngồi sau quầy, có chút cảm thán bây giờ muốn mua đồ ăn không chỉ bằng gọi điện thoại, mà còn có thể dùng Cầu Cầu với thư thoại.
Cá cơm mềm mềm gọi tên vài món ăn, Ôn Bạch Vũ liền lọc cọc đánh chữ hồi âm.
[Thọ Phúc lâu – phục vụ khách: Thưa quý khách~ Tổng cộng một trăm ba mươi đồng, năm đồng phí giao hàng, tổng hóa đơn là một trăm ba mươi lăm đồng. Nếu không phát sinh vấn đề thì chúng tôi sẽ ghim đơn của quý khách và giao trong ba mươi phút, chẳng may gặp phải tắc đường hay sự cố thì có lẽ sẽ chậm mất một lúc~] Ôn Bạch Vũ vô cùng tận trách cosplay phục vụ viên rồi đóng dấu xuống giấy order, hô một tiếng: “Đường Tử!”
Lập tức có một chàng thanh niên vóc người cao to vội vội vàng vàng chạy tới, chộp lấy tờ giấy từ chỗ anh rồi chạy vào bếp.
Ôn Bạch Vũ chẹp miệng một cái, thoạt nhìn hôm nay làm ăn khá khẩm đấy!
Anh đang nghĩ dở thì điện thoại đổ chuông.
Ôn Bạch Vũ nhấc ống nghe, nói: “Thọ Phúc lâu xin chào quý khách!”.
Đầu bên kia truyền đến thanh âm khàn khàn, giống như bị mắc lông gà trong họng, Ôn Bạch Vũ suýt nữa thay khách ho khan, thật sự nghe chả có tí thoải mái nào.
“Móng lừa đen nhà anh bán thế nào, có giao hàng không?”
Ôn Bạch Vũ hơi sửng sốt, hổi ngược: “Thật xin lỗi, món gì ạ?”
Anh thật sự không hiểu lắm, móng lừa đen là món gì?
Đối phương lặp lại: “Tôi hỏi nhà hàng có giao móng lừa đen không? Nhà tôi ở hầm bảo quản tượng binh mã số hai phía Tây, vị trí rất dễ tìm, có thể giao hàng không?”
Ôn Bạch Vũ thầm chửi một tiếng, thuốc lá trên tay rơi bộp xuống mặt đất.
Móng lừa đen, hầm bảo quản tượng binh mã số hai, đùa tôi à!
Anh không chút khách khí ngắt điện thoại, trong lòng thầm rủa bây giờ thật lắm biếи ŧɦái!
Ôn Bạch Vũ vừa mới cúp điện thì Đường Tử hoan hỉ chạy tới, bộ mặt đầy thành khẩn trưng ra hỏi: “Ông chủ, móng lừa đen là cái gì vậy?”
Mí mắt anh giật giật, hỏi: “Cái gì cơ?”
Đường Tử nói tiếp: “Móng lừa đen… vừa nãy có hai vị khách vào hỏi món ăn chiêu bài nhà hàng ta. Ông chủ, móng lừa đen biến thành món chiêu bài từ lúc nào thế? Sao em lại không biết, là anh mới nghiên cứu ra sao? Dạ, người đã ngồi vào chỗ, muốn gọi món rồi!”
Cậu vừa nói vừa quay đầu, lập tức vỗ vỗ gáy, ngạc nhiên: “Ô! Người đâu rồi?”
Ôn Bạch Vũ: “…”
Lúc này nhà bếp vừa vặn mang thức ăn được đóng gói cẩn thận ra, Ôn Bạch Vũ không để tâm đến chuyện kia nữa, bảo Đường Tử mau giao đi.
Anh lần nữa ngồi lại sau quầy, Cầu Cầu trên máy tính lại vang chuông.
Ting! Ting! Ting!
[Cửu Liên Đôn: Có người không?]
[Thọ Phúc lâu – phục vụ khách: Chào quý khách~]
[Cửu Liên Đôn: Tôi muốn đặt giao món ăn, nhà hàng có những món chiêu bài nào?]
[Phúc Thọ Lâu – phục vụ khách: Thưa quý khách, chiêu bài của nhà hàng gồm sách bò xào ngò rí, thăn cừu sốt mật ong, bắp cải hầm mù tạt, còn có một vài món ăn Bắc Kinh truyền thống cũng không tệ. À, ngày hôm nay còn có cả tôm hùm đất nấu cay, không biết quý khách muốn dùng món nào?]
[Cửu Liên Đôn: Ơ? Không có móng lừa đen sao?]
Ôn Bạch Vũ: “…”
Móng lừa đen! Lại là móng lừa đen!
Ôn Bạch Vũ như bị điện xông não, thực sự chỉ muốn quăng cả cái chuột vào mặt đối phương, sau đó gào lên, móng lừa đen là cái quỷ gì vậy! Có phải mấy người trộm mộ nhiều quá không?
Nhưng hiện tại Ôn Bạch Vũ đang đóng vai phục vụ viên của quán cơm nhỏ, đã là nhân viên thì phải có bộ dáng của nhân viên…
Anh hít sâu một hơi, im lặng đánh chữ.
[Thọ Phúc lâu – phục vụ khách: Thật xin lỗi~ Nhà hàng của chúng tôi không có móng lừa đen!]
[Cửu Liên Đôn: Thật sự kỳ mà! Mấy ngày trước bạn cùng hầm của tôi đi qua bảo móng lừa đen của nhà hàng rất mềm rất thơm, ngát vị lá sen, không biết bên trong bỏ cái gì mà ngọt lắm!] Anh lườm một cái, cái gì mà “bạn cùng hầm” vậy?
Thấy khách tả vậy, anh càng cảm thấy móng lừa đen là bánh ú…
Bởi vào đúng dịp Đoan Ngọ, Ôn Bạch Vũ cố ý gói thật nhiều bánh ú đem bán. Tay nghề của anh quả thực không tồi, bánh ú mỗi năm bán vô cùng chạy.
Ôn Bạch Vũ liền hít sâu một hơi.
[Thọ Phúc lâu – phục vụ khách: Thật xin lỗi~ nhà hàng thật sự không có móng lừa đen…]
[Cửu Liên Đôn: Vậy không sao, sách bò xào ngò rí, thăn cừu sốt mật ong, bắp cải hầm mù tạt tôi chưa từng được thử, hãy giao cho một một phần, à, thêm bốn mươi con tôm hùm đất nữa.]
[Thọ Phúc Lâu – phục vụ khách: Vâng thưa quý khách~ xin hỏi địa chỉ của quý khách?]
[Cửu Liên Đôn: Khách điếm Bắc Giang Tô trấn Đông giao trấn Nam Tương thị tỉnh Hồ Bắc, cổ mộ Cửu Liên Đôn, mộ số hai phía Nam.]
Ôn Bạch Vũ: “…”
Cửu Liên Đôn đánh một hàng dài chữ xong liền rất săn sóc bổ sung.
[Cửu Liên Đôn: Sẽ có trợ lý chôn cùng tôi ra nhận thức ăn tiểu ca giao tới.] Đúng lúc Đường Tử trở lại, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy ông chủ nhà mình hai tay ôm lấy đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, miệng liên tục: “A a a!!” “Á á á!!”, cắn thuốc lá thành bông hoa tơi tả.
Đường Tử lại gần, sợ sệt hỏi: “Ông chủ! Nếu anh thực sự quá thèm thuốc thì mau đi hút đi, cứ thế này… khách sợ chạy hết!”
Ôn Bạch Vũ: “…”
Anh hiện tại hận không thể nuốt luôn cây thuốc lá vào bụng, nhất định là hôm qua chơi game cả đêm nên hôm nay mới xuất hiện ảo giác!
Lại có điện thoại gọi tới, Ôn Bạch Vũ không dám nghe, chỉ sợ vừa cầm lên lại là câu: “Alo, móng lừa đen nhà hàng bán thế nào?”
Đưởng Tử tiếp điện, rất bình thường, thực khách đặt năm mươi con tôm hùm đất, giao tới tiểu khu bên cạnh.
Ôn Bạch Vũ đứng dậy, sắc mặt nặng nề vỗ vỗ vai cậu rồi nói: “Đường Tử, để tôi đi giao cho, cậu ở lại trông nhà hàng.”
Đường Tử gật đầu: “Vâng! Ông chủ cứ yên tâm!”
Ôn Bạch Vũ đi ra khỏi quán cơm nhỏ, bây giờ là mười một giờ năm mươi đêm. Mấy ngày nay quán cơm rất náo nhiệt, đặc biệt là tôm hùm đất được rất nhiều thực khách nghiền, ngày nào cũng phải hơn mười hai giờ đêm mới đóng cửa.
Anh mang theo hai hộp đựng tôm lớn, cố ý nhét thật nhiều giấy ăn, giấy ướt cùng găng tay nilon dùng một lần, ngậm thuộc lá lên môi rồi rêи ɾỉ một bài hát bằng chất giọng lệch tông đi vào tiểu khu.
Anh tiến vào cửa khu chung cư, nhấn nút thang máy, trong lúc chờ thì cửa cầu thang bộ “Kẹt kẹt…” một tiếng mở ra. Ôn Bạch Vũ sợ hết hồn, vì bây giờ là mười hai giờ đêm mà…
Một người đàn ông cao lớn đi ra, trời tối đen mà hắn ta mặc quần áo da màu đen, chân đi giày quân đội cao cổ, mũ trên đầu đội rất thấp, mắt mang kính râm, sau lưng mang một cái túi du lịch cỡ lớn màu đen, không biết còn tưởng người này là minh tinh gì đấy.
Hắn sượt qua Ôn Bạch Vũ, cao hơn anh hẳn một cái đầu. Ôn Bạch Vũ có thể cảm nhận được sau đôi kính râm đen kịt của đối phương là hai con mắt đang nhìn mình chằm chằm…
Người đàn ông nọ đi qua anh, mang theo hàn khí, lạnh đến nỗi anh run lập cập. Anh nghĩ ngợi, kể cả có đi ra từ phòng điều hòa thì cũng không đến nỗi lạnh như vậy! Quá bất thường!
“Keng!”
Chuông báo thang máy đến làm Ôn Bạch Vũ tỉnh táo lại, anh nhanh chóng vào trong, lên tầng.
Ôn Bạch Vũ đến phòng 1402, gõ gõ cửa, cửa không cách âm, hình như bên trong có rất nhiều người.
Loáng thoáng nghe thấy: “Mộ lần này… tuyệt đối không sai…”
Rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, một người đàn ông trông rất hung hãn mở cửa, trên mặt gã có một vết sẹo, đặc biệt hổ báo.
Ôn Bạch Vũ thầm nuốt nước miếng, mở miệng: “Chào quý khách! Phòng 1402 gọi thức ăn, tổng cộng hai trăm năm mươi đồng!”
Gã đàn ông mặt sẹo không lập tức đón lấy túi tôm mà dùng đôi mắt đánh giá anh.
Ôn Bạch Vũ lại yên lặng nuốt nước miếng, cười khan hai tiếng, gọi: “Quý khách?”
Gã bấy giờ mới thu hồi ánh mắt, sau đó từ đâu móc ra hai tờ tiền hồng rồi thêm năm đồng tiền lẻ đưa cho anh.
Ôn Bạch Vũ nhanh chóng nhận tiền để chuẩn bị chuồn. Lúc cửa phòng 1402 đóng lại, Ôn Bạch Vũ vẫn nghe thấy một người ở bên trong hỏi: “Là nó?”
Gã hung hãn hỏi: “Người lão đại muốn là nó?”
Một gã khác đi tới, trả lời: “Không sai, giống y đúc trong hình.”
Mặt sẹo nói: “Tiểu tử gầy như que cuổi, chúng ta mang nó theo hạ mộ không phải rất vướng tay sao? Lão đại đang nghĩ gì vậy?”
Một thằng cười: “Mày biết cái gì? Nó mang máu Phượng Hoàng, thời khắc mấu chốt có có thể dùng để cứu mạng!”