"Trừ em ra, anh đã từng làʍ t̠ìиɦ với bao nhiêu người rồi?", gối đầu lên vòm ngực săn chắc của anh, Khổng Di lười biếng ngáp nhẹ.
Lần thứ hai họ làʍ t̠ìиɦ vào cuối tuần, không cần nói cũng biết, đứa cháu nhỏ lại bị gửi cho người khác chăm sóc rồi.
"Em là người đầu tiên tôi khai bao, nói như vậy em tin không?", vuốt mái tóc mềm mại của Khổng Di, anh lười nhác hỏi.
"Ha ha ha...", đầu tiên cái khỉ ấy, đây ứ tin! Đến đeo bao còn lười, anh mà nhắc lại chuyện mang thai thì tôi có lẽ sẽ tin hơn một chút.
"Ráng mang thai con tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em", anh cười hôn trán cậu.
囧 tôi không tin không tin không tin!!! Ông trời bớt đùa nhau đi...
"Em có nhớ em từng nói sẽ giấu chuyện tôi là người bao nuôi em cho Thi Thi không?", Phong Triệu nhếch môi, khai sáng đứa nhỏ ngốc, "Thi Thi vốn là em kết nghĩa của tôi, hẳn em quên rồi nhỉ? Hôm ở bar vì đèn quá kém nên sự quáng gà của cô ấy bộc phát, thành công khiến Thi Thi không nhận ra tôi".
Khổng Di trợn mắt há hốc mồm, quả thật cậu đã quên béng đi rằng Thi Thi có lắm anh kết nghĩa, nhân duyên tốt có khác... Chẳng bù cho cậu, đi đến đâu kẻ thù mọc lên như nấm sau mưa.
"Tôi sẽ nói Thi Thi một tiếng để có chuyện gì xảy ra tôi có thể trả thù giúp em hay bảo vệ em dễ dàng hơn"
"Anh đã xem ngôn tình sao? Tôi lại muốn nôn cháo hồi tuần rồi ra để rửa não cho anh. Anh nghĩ tôi là ai chứ...? Làm như dễ bắt nạt lắm vậy", Khổng Di khinh thường hừ nhẹ, lăn khỏi lòng anh, chui vào chăn ủi kín mít.
"Thỏ con, em lại khiến tôi đói rồi", túm cậu khỏi chăn, anh hôn lên khuôn mặt ửng đỏ tự bao giờ cừ cậu, hóa thành tên lưu manh, thưởng thức bữa ăn của mình.
[...]
Khổng Di đỡ eo đi làm. Cậu thiết nghĩ nên viết một cuốn sách lấy tựa là "cuộc sống tìиɧ ɖu͙© vui vẻ với lưu manh- có thẻ VIP, có trai ngoan". Nhiều khi xuất bản lại thành công, thu về được ối tiền.
"Thứ gì giấu tình nhân kỹ quá đi, anh kết nghĩa có nhắn tôi rồi, trong chừng thỏ nhỏ ha ha ha ha", Thi Thi ôm bụng cười sảng khoái, khiến Khổng Di ngại ngừng thiếu điều chui vào thùng rác gần chỗ cậu ngồi nhất.
"Hôm nào rỗi cậu phải dắt tôi đi ăn! Xem như rửa vì có tình nhân, rửa vì nói dối, rửa vì diếm quá lâu!", Thi Thi mắt lấp lánh nói.
Khổng Di bất lực đáp ứng "được".
Phong Triệu với hai tuần hưởng cuộc sống đầy đủ đuề huề trong tiền tài và tìиɧ ɖu͙© đã trở nên sáng sủa hơn.
"Mặt cưng cứ như thoa kem vậy", chị gái đang du lịch xa nhà gọi Skype về hỏi thăm. Anh vô thức xoa da mặt mình, cười cười đáp "do ăn được món hợp ý thôi".
"Bữa nào chia sẻ cho chị với!", cô gái hào hứng thốt lên. Phong Triệu dở khóc dở cười từ chối.
"Lại ba cái món bổ huyết hay tráng dương à? Cưng đấy! Cuộc sống tìиɧ ɖu͙© buông thả coi chừng chết sớm trên giường nghen!"
Trong đầu anh chạy qua một hình ảnh các đây tuần trước, sau cái hôm đầu tiên anh ăn sạch cậu. Khi đó anh vừa đi làm về...
"Phong Triệu! Hôm nay "làm" trong nhà bếp đi!", Khổng Di chạy đến ôm chầm anh.
"Tiểu yêu tinh, em muốn vắt kiệt tinh lực tôi sao?", xoa xoa đầu Khổng Di, anh bật cười.
"Kiệt thì bơm thêm vào~ đàn ông cho đến chết cũng không thể cạn tinh lực được đâu!", huống chi anh ra lâu muốn chết khiến tôi nhịn muốn vỡ ngọc hành nha!
"Hay anh bị liệt? Yếu đến thế là cùng!"
Không cần nói cũng biết anh lại ăn sạch cậu lần nữa mà không kiêng kị cần tiết chế gì.
Được rồi, người bị nhức mỏi eo là Khổng Di nhưng cậu đã không phàn nàn than vãn, làm nũng xin tha thì anh còn nể nang gì nữa, ít nhất anh cũng không đau thắt lưng đâu.
Tin nhắn đến. Phong Triệu tạm biệt chị gái, cầm điện thoại xem tin nhắn.
_"Anh chưa chuyển tiền sao? Tôi có thể lấy lãi vì trễ nãi không?"- Thỏ Con.
_"Em lấy thân tôi là lãi không?"
_"Anh có thể quy đổi ra của cải vật chất không?"- Thỏ Con.
_"Có thể. Hai căn nhà, một công ty trong nước. Ba căn nhà, hai chi nhánh bên nước X. Em biết khu vui chơi Z không? Tôi có đầu tư cổ phần trong đó. Còn có [ lược n từ kể về sự giàu đến nứt vách]."
_"... nhớ chuyển tiền cho tôi, yêu thương"- Thỏ Con.
Phong Triệu bật cười, chuyển tiền vào ngay cho cậu.
Tan tầm, Khổng Di theo Thi Thi đi nhậu, cho Phong Triệu tự về nhà nấu đồ ăn.
Quán lẩu nhỏ giữa thời tiết dần chuyển lạnh. Thi Thi cùng Khổng Di cụng nhẹ ly bia, nướng thịt và hải sản.
"Khổng Di, cậu được Phong Triệu bao nuôi thì cẩn thận một chút", gắp miếng thịt vào chén mình, Thi Thi nói.
"Tại sao?", Khổng Di khó hiểu cau mày.
"Đào của ổng không chỉ có một cây, là một rừng phất phới đấy, có mấy cô còn có máu hoạn thư...", cô bĩu môi, "may mà Phong Triệu là gay kín không thì mấy thím đấy còn lộng hành nữa".
"... lộng hành...? Là tôi bị theo dõi?", không nuốt nổi món ăn, Khổng Di chuyển tầm mắt nhìn chung quanh.
"Cột điện hướng trái, dãy bàn đối diện mã số 5, ba người là đào tự tình nguyện theo Phong Triệu"
Khổng Di cạn lời rồi. Đã không chú ý thì thôi. Một khi chú ý lại cảm thấy tứ phía đều có ánh mắt dõi theo mình, lạnh hết cả sống lưng.
"Tôi tách khỏi Phong Triệu liệu còn kịp không?"
"Phong Triệu a~ anh ấy là loại đã bao nuôi ai là người ta không có quyền gì cả, muốn tách thì cũng do anh ấy tách nha", Thi Thi le lưỡi. Cậu cảm giác muốn đút đầu vào nồi lẩu hoặc vỉ nướng...
"Ăn mau ăn mau đi! Đưa cậu về trễ ổng lột da tôi mất!", cô gắp thịt và tôm vào chén cho cậu.
Cả hai vùi đầu ăn nhanh chóng.
"Tụi mình cứ như sắp chết đói vớ được bữa ăn thịnh soạn vậy", xoa xoa bụng chính mình, Thi Thi than vãn.
"Có bao giờ không sắp chết đó đâu", Khổng Di đảo mắt xem thường.
"Ha ha ha, cậu nói nghe hay lắm! Tôi đang có thai còn cậu thì không nghen!"
Sét đánh giữa trời quang, Khổng Di trợn mắt nhìn bụng bằng phẳng của Thi Thi.
"Hiện tại chưa thấy rõ đâu, hai ba tháng nữa tôi sẽ vác bụng dưa hấu đến để con nhìn mặt chú ngốc nghếch của nó", Thi Thi cười ha hả sảng khoái.
"Chồng cậu và Phong Triệu có quan hệ bạn bè hay đối tác với nhau không Thi Thi?...", Khổng Di hoảng hốt hỏi.
Thi Thi gật đầu "bạn tốt".
... Mong là Phong Triệu không lên cơn máu điên mà hỏi về cách khiến Thi Thi mang thai rồi áp dụng lên người mình.
Dường như linh cảm của Khổng Di lúc nào cũng đúng. Ngay lúc ấy, ở nhà, Phong Triệu đang gọi cho bạn tốt của anh.
"Này, mày cũng năng xuất hơn tao quá rồi, mày làm cách nào khiến Thi Thi mang thai vậy?", anh cười cười trêu chọc.
"Làm ngày làm đêm làm đều đặn và không moi hết tinh hoa ra"
"Bớt xạo đi", anh nhìn trần nhà, thằng bạn tốt ngày một biếи ŧɦái nhỉ.
"Đùa mày thôi, mày cứ hỏi em ấy ngày an toàn ngày nguy hiểm là xong, dùng ngày em ấy tới tháng làm mốc, mày cũng có thể tra trên mạng đấy!"
"Ừ cảm ơn mày! Anh em tốt của tao!", Phong Triệu vừa lòng gật gù.
"Khi nào có tin vui thì anh em mình gặp nhau cùng cười nhé!"
"Mày tự đi mà cười với vợ mày đấy!", bạn chí cốt không ai bình thường. Anh chấp nhận từ vài năm trước rồi.
_____
Khổng Di: Phong Triệu cũng chẳng bình thường được là bao...
Phong Triệu: ít ra tôi cũng bình thường đủ để biết tiền trong ngân hàng là bao nhiêu.
Khổng Di: khốn nạn!
ᕦ(ò_óˇ)ᕤ xì poi!
Đối diện là cô gái đã trốn sau cột điện mà theo dõi cậu. Mái tóc vấn cao quý phái, ánh mắt sắc bén như đang lên án, giày cao gót cô ta mang thiếu điều chọc thủng sàn quán cà phê mỗi khi cô ta bước đi.
"Cậu có gì để nói trước khi tôi nói không?", giọng nói chua như dấm...
"Phong Triệu đã đưa tôi ********, nếu cô muốn tôi rời xa Phong Triệu, hãy ra cái giá gấp ba, tôi không chơi gấp đôi đâu, nhìn cô là biết nhà giàu rồi, gấp đôi thì bèo bọt lắm~ chẳng khác gì đang khinh thường độ giàu của cô!", Khổng Di cười nhẹ, thong thả khuấy tách cà phê.
"Cậu...", cô gái giận tím mặt, đập bàn "tôi chính là vị hôn thê của anh ấy!".
Khổng Di phun hết ngụm cà phê vừa uống ra bàn. Vãi lều chuyện tấu hài gì đang xảy ra?!