Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp

Chương 14: Chịu trách nhiệm (H+)

Chương này có H ( ̄Д ̄)ノ vì là song tính nhân nên thụ có hoa huy*t, cúc huyệt và ngọc hành. Tớ không miêu tả chi tiết lắm nên không cần lo bị dị ứng đâu.

_ xem H vui vẻ _

"Trước khi ôm đùi tôi, cậu ôm bao nhiêu người rồi?"

Khổng Di đánh rớt miếng thịt xuống bàn. Cậu ngước mắt nhìn Phong Triệu.

"Anh đoán xem?", cậu nhếch miệng cười.

"Tôi không đùa với cậu", phong Triệu cau mày. Anh nghe tin đồn đủ phiền rồi, chờ bản báo cáo nữa là đủ nhỉ.

"Tôi... Anh là người thứ hai tôi ôm chân, anh an tâm, tôi còn là xử nam, lần trước tôi chưa cho kẻ kia làm gì, hắn tức giận đuổi tôi đi", nhếch môi, Khổng Di gắp lại miếng thịt khác, từ tốn mà ăn vào.

Bữa ăn trôi qua trong nặng nề.

Khổng Di bị lôi vào phòng tắm cùng Phong Triệu với lý do, tắm uyên ương tăng tình nồng thắm. Xấu hổ đến tận mang tai, Khổng Di thiếu điều gục đầu xuống bồn tắm để che đậy vẻ mặt của mặt sau khi thấy cơ thể của Phong Triệu, khi anh cởi đồ thì cơ thể rắn chắc đập vào tầm mắt cậu.

"Tại sao lại xấu hổ?", Phong Triệu tức cười nhìn tấm lưng gầy gò của cậu ở trước mặt, vươn tay kéo cậu vào lòng, nước trong bồn sóng sánh vì sự chen chúc của hai người đàn ông. May mà bồn không nhỏ.

Khổng Di vẫn gầy như vậy, chưa đạt khẩu vị của anh. Chỉ vì những lời đồn, lời bông đùa bên tai này kia mà anh có thể thiếu kiên nhẫn, nghĩ đến chuyện tắm uyên ươn rồi kéo lên giường. Làʍ t̠ìиɦ và cậu sẽ không chạy khỏi anh nữa phải không. Hình như Phong Triệu đã quên mất hai người chỉ là tình nhân thôi.

"Tôi... anh muốn làm thì tắm mau rồi làm! Mai tôi còn phải trông trẻ!", Khổng Di xoay đầu, lườm nguýt Phong Triệu. Anh khẽ cau mày, nắm cằm cậu, kéo lại hôn lên đôi môi nhợt nhạt đang mím chặt, tay đặt lên thắt lưng gầy có thể chạm được xương hông, anh càng cau chặt mày hơn. Vươn lưỡi lách vào khoan miệng, vờn lấy lưỡi cậu mà quấn quanh, trao đổi dịch mật. khổng Di ánh mắt khép hờ, hô hấp dần mỏng, cậu tựa người vào lòng anh, da thịt chạm nhau, rơm bén lửa.

"Đứa nhỏ ngốc, đến hô hấp cũng quên?", anh lấy sữa tắm thoa lên người cậu, bàn tay chai sạn do cầm bút chạm lên làn da mịn như trứng lột, anh không kìm lòng nổi, hé môi cắn lên vai Khổng Di, khẽ nghiến nhẹ, nghe tiếng "A...~" vì đau, cả người cậu dần thả lỏng, hai chân cọ xát cọ xát với nhau, bọt xà phòng bồng bềnh trôi, hơi nước bốc lên không ngừng.

Nắm lấy ngọc hành đã cương cứng của Khổng Di, Phong Triệu khẽ cười thành tiếng, anh linh hoạt xoa lộng ngọc hành nho nhỏ kia, mặc kệ Khổng Di đang đủ ửng đầy mặt, kháng cự không chịu cho anh chạm vào.

"Nga~...". Bạch trọc vươn đầy tay Phong Triệu. Anh rút nước trong bồn, xả nước mới rửa sạch cho cả hai. Dùng khăn bông bọc lấy người Khổng Di, rời khỏi bồn tắm.

Giảm nhiệt độ máy lạnh lại, anh thả cậu lên giường, mở khăn lông ra, để lộ cơ thể nhiễm hồng gầy gò của Khổng Di. Ánh đèn vàng lúc nào cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác con người, lúc này đây, anh đang chìm đắm trong hương sữa tắm thoang thoảng trên người cậu, ánh mắt dần bị tìиɧ ɖu͙© phủ mờ.

"Muốn... Muốn làm gì thì mau lên! Ngắm no thì đi ngủ!", vung chân đạp Phong Triệu. Anh nhanh tay nắm cổ chân cậu lại, căng ra. Sự lãng mạn gì đó, mất tiêu rồi!

Căng hết hai chân thon dài của Khổng Di, để lộ phân thân nhỏ hơn người bình thường, lông mao mỏng che hoa huy*t đang khép kín, tiểu huyệt phía dưới hồng hào. Tất cả đều thật xinh xắn để hình dung.

"Thật nhỏ nhắn, em xem này, kích cỡ của chúng ta chênh lệch nhau thế nào", nâng phân thân to lớn đầy gân xanh của mình lên, cọ với ngọc hành nhỏ bé của Khổng Di.

Anh hôn nhẹ xương quai xanh của cậu, hôn luốt xuống hai hạt đậu hồng hào, vươn lưỡi liếʍ lên, hé môi ngậm vào, nút nhẹ nghe thấy tiếng, còn có dùng răng cắn nhé, khiến Khổng Di năm lần bảy lượt ưỡn người, siết chặt gra giường, hé môi rêи ɾỉ không dứt.

"A... Anh.. Ân... Đừng chạm... Nha...", hai chân run rẩy co lại, ý đồ che đi phần dưới.

"Lần đầu sao? Thật đáng yêu", Phong Triệu câu khoé môi. Vươn tay chạm nhẹ hoa huy*t, hứng thú nhìn Khổng Di mím chặt môi, tay bấu gra giường đến trắng bệch.

Có trời mới biết đây là hành động tự nhiên của xử nam nha! Cậu thật muốn nhào qua câu dẫn anh nhưng cái thân thể chết tiệt này không nghe theo lời cậu! "Đáng yêu em gái anh...!"

"Tôi chỉ có chị gái, là song sinh", anh đặt hai chân cậu lên vai, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên hoa huy*t, tay xoa nắn ngọc hành, miệng thì giày vò hoa huy*t, thật nhỏ hẹp, lưỡi bị ép chặt vào.

Khổng Di vì ngứa ngáy mà khẽ nức nỡ, tay xuyên qua mái tóc rối của anh, cậu ngửa đầu thở dốc.

hoa huy*t bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên dần ướt đẫm, cảm giác trơn trượt thích hợp, anh dùng phân thân đã trướng lớn mà chậm rãi đâm vào hoa huy*t của Khổng Di.

"A...a... Đau quá... Đi ra... A...", tuyến lệ bùng nổ, mặt cậu thoáng trắng bệch đi. hoa huy*t nhỏ căng chặt, gắt gao ngậm lấy phân thân to lớn, anh chỉ mới vào một nửa.

"Ngoan, thả lỏng, tôi không muốn bị kẹp đứt...", thật chặt, thật ẩm ướt. Anh giữ chặt thắt lưng cậu, rút nhẹ ra rồi đâm mạnh vào hết bên trong. Nghe tiếng thét đau đớn cùng mùi máu thoang thoảng, anh cảm giác vừa chọc thủng gì đó...

Anh nhận ra bản thân vừa phá trinh cậu. Cũng kì diệu quá rồi (?!)

"A... Chậm... Chậm một chút... Nha... A... Ân...", lay động theo từng nhịp va chạm của anh. "...a... Khốn... Khốn nạn... Ưʍ..."

Phong Triệu hôn lên đôi môi bắt đầu văng phụ khoa, bất đắc dĩ thả chậm tiết tấu lại.

"Ưʍ... Chậm quá... Nhanh... A... Nhanh lên...", nghiêng đầu tránh né môi anh, ánh mắt mông lung hơi nước thoáng lướt qua tia khinh thường.

Khổng Di tự chuốc cực vào mình. Phong Triệu nâng cậu lên, để đầu cậu tựa vào vai anh, hai bàn tay kìm hông của cậu, nâng lên hạ xuống va chạm không ngừng. Anh còn ác ý dùng một ngón tay luồn vào rút ra tiểu cúc huyệt trống rỗng còn lại.

Tiết ra lần thứ ba hay năm gì đó, Khổng Di khóc đến điêu hoa đái vũ, hoa huy*t bị phân thân cắm vào, tiểu huyệt bị dương cụ giả là củ cà rốt cắm vào, ngọc hành bị thắt nơ ngăn phát tiết với lý do: chúng ta cùng ra.

Mặt đối diện gương lớn ở tủ quần áo, với tư thế được bế bồng, hai tay bám lên mặt gương, chân phải kẹp chặt thắt lưng Phong Triệu. Áp ma vào gương chịu sự va chạm, phía sau, Khổng Di rên đến khàn cả họng.

Đêm còn dài, người còn hưởng khoái hoạt đến sáng mai.

Lúc Khổng Di thức giấc là chiều hôm sau. Cậu đau ê ẩm hết cả người. Đến ngón tay nhúc nhích còn khó khăn thì đừng mong có thể ngồi dậy và đi trông trẻ.

"Tôi gửi thằng bé cho đứa bạn rồi, em nghỉ ngơi ở nhà đến khi khỏe đi", giọng nói trầm ấm vang lên, nụ hôn nhẹ hạ lên cái trán trơn nhẵn của Khổng Di. Phong Triệu tủm tỉm nâng cậu dậy, giúp cậu uống nước thanh cổ, kê gối để cậu ngồi tựa lưng, anh thì tất bật bưng cháo, thổi cháo, đút cháo cho cậu.

"Phong Triệu này...", miệng lúng búng cháo, Khổng Di kéo nhẹ vạt áo anh, mỗi ngày chúng ta đều làʍ t̠ìиɦ nha? Anh tăng tiền cho tôi chưa? Sao anh làʍ t̠ìиɦ bền vậy? Chúng ta ký hiệp định bền lâu không? (Thanh niên bị đâm đến lủng não...)

"Ừm, ráng mang thai con tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em", anh đút thêm muỗng cháo cho cậu.

Khổng Di phun hết cháo ra.

____________

Khổng Di: ổng chịu trách nhiệm với tui vì tui mang thai con ổng!

Phong Triệu: em ấy mang thai con tôi vì tôi cho em ấy tiền...

Hai con nghe câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã chưa? ( ̄▽ ̄)

Xì poi chương sau:

"Phong Triệu! Hôm nay "làm" trong nhà bếp đi!", Khổng Di chạy đến ôm chầm anh.

"Tiểu yêu tinh, em muốn vắt kiệt tinh lực tôi sao?", xoa xoa đầu Khổng Di, anh bật cười.

"Kiệt thì bơm thêm vào~ đàn ông cho đến chết cũng không thể cạn tinh lực được đâu!", huống chi anh ra lâu muốn chết khiến tôi nhịn muốn vỡ ngọc hành nha!