Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 27: Trấn Anh Hùng (27) - Anh đã từng gặp tên tội phạm này chưa

Thấy thông báo mở khóa bối cảnh ẩn của nhân vật, Tưởng Anh cau mày ấn vào kiểm tra cụ thể.

【Điều kiện mở khóa: Bằng cách nào tùy bạn, sưu tập được toàn bộ thông tin cá nhân của nhân vật, sẽ mở khóa】

【Bạn là người chơi đầu tiên trong ván chơi này mở được bối cảnh ẩn của nhân vật, phần thưởng khích lệ đặc biệt dành cho bạn là, đạo cụ thưởng - Chuông Lắc An Giấc】

【Giới thiệu đạo cụ thưởng: Chuông Lắc An Giấc】

【Sau khi lắc chuông, mọi cá thể nghe thấy tiếng chuông sẽ rơi vào giấc ngủ say (vô hiệu với hồn ma và thần linh). Thời gian ngủ phụ thuộc vào thời gian bạn lắc chuông, khi người chơi ngừng lắc, hoặc rời khỏi phạm vi nghe thấy của cá thể, tác dụng an giấc sẽ mất đi】

【Giải thích từ ngữ - An Giấc: Công kích tinh thần loại thông thường, có thể làm mục tiêu nhanh chóng mất đi ý thức (An giấc vô hiệu đối với người chơi hoặc NPC có tinh thần lực từ cấp S trở lên)】

Tưởng Anh càng xem càng hưng phấn, ngón tay vuốt lên vuốt xuống, tìm nút nhận đạo cụ khắp màn hình.

Vừa bấm vào nút nhận, túi quần bên trái chợt nặng trĩu.

Tần Hoắc tò mò, Tưởng Anh cũng không buồn giải thích. Cậu thò tay vào trong đồ bảo hộ, lần mò một hồi, kéo chiếc chuông nhỏ của cậu ra.

Đây là một chiếc chuông lắc vàng óng, chất liệu giống đồng, kích cỡ tầm bàn tay Tưởng Anh.

Nối với đầu chuông phình to như chén trà, là chiếc đuôi chuông nhỏ dài để tiện xách lên lúc lắc. Mặt trong của chuông khắc hai chữ "An Giấc" màu đen.

Cùng kiểu chữ với hai từ ‘Tương Lai’ trên icon app Đại Sảnh Liên Minh trong di động Tưởng Anh.

Đây là thứ thuộc về trận doanh của cậu.

Tưởng Anh thích thú vuốt ve chiếc chuông nhỏ, nó lợi hại như thế, không đặt cho nó một cái tên hay thì coi sao được.

Phòng tư liệu là đại lão mang mình xông vào, tư liệu liên quan đến mình cũng là đại lão tìm thấy đưa cho. Mở được câu chuyện ẩn để nhận đạo cụ, công của đại lão lớn nhất.

Đã thế, về sau gọi nó là "chuông Lão Lão" đi.

Tưởng Anh lấy súng Meo Meo ra, đặt lên bàn cùng chuông Lão Lão, chụp cho tụi nó một tấm ảnh chung để ghi dấu khoảnh khắc tuyệt vời này.

Cậu vừa chỉnh filter xong, phát hiện trên màn ảnh xuất hiện thêm một người.

Không biết Tần Hoắc chui vào màn ảnh từ bao giờ, anh ngồi xổm bên bàn, nghiêng đầu nhìn camera nở nụ cười, dường như đang chờ cậu bấm máy.

Tưởng Anh chần chờ một chút, cuối cùng không bảo anh tránh ra.

Nhưng cậu vừa ấn nút chụp, Tần Hoắc đã đột ngột đứng dậy, trốn khỏi phạm vi ống kính. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt tiếc nuối, sau đó lặng lẽ chạy về bên giá sách, tiếp tục tìm tài liệu.

Tưởng Anh nhìn hành động của anh, khó hiểu.

Cất chuông Lão Lão, Tưởng Anh đang định xem tiếp các tài liệu, di động lại lần nữa rung lên.

【Chúc mừng người chơi mở khóa được địa điểm ẩn: Căn Cứ Nghiên Cứu Thú Cưng】

【Điều kiện mở khóa: Thâm nhập vào tầng năm của Trại Nuôi Thú Cưng để mở khóa】

【Chúc mừng người chơi mở khóa được nhiệm vụ ẩn của trận doanh】

【Điều kiện mở khóa: Mở khóa sau khi mở ra bối cảnh ẩn của nhân vật và địa điểm ẩn】

【Yêu cầu nhiệm vụ: Người chơi tham dự ván chơi này chia thành hai phe. Bạn phải ngăn cản người chơi phe còn lại có được "Thuốc Cường Hóa Tinh Thần". Đồng thời trong lúc trốn khỏi thị trấn, mang theo ít nhất 03 ống "Thuốc Cường Hóa Tinh Thần" trên người.】

【Thưởng nhiệm vụ: ???】

【Ghi chú: Đây là nhiệm vụ bắt buộc, thất bại tự gánh lấy hậu quả】

Tưởng Anh: ...

Nếu cậu nhớ không lầm, người chơi "Tôi Yêu Vật Lý" đóng vai thầy giáo từng nói, người chơi cũ duy nhất trong trò chơi là Thị trưởng, hắn vừa vào trò chơi đã có thuốc Cường Hóa Tinh Thần.

Đồng thời hắn còn cho "Tôi Yêu Vật Lý" và "Mệnh Ta Do Ta" mỗi người một ống, giúp tất cả người chơi phe kia đều hoàn thành nhiệm vụ trận doanh.

Muốn lấy thuốc Cường Hóa Tinh Thần cũng đơn giản, trong Trại Nuôi Thú Cưng này có cả tấn, mà bên cạnh cậu là đại lão một lòng muốn làm thân với cậu.

Bên phía "Tôi Yêu Vật Lý" cũng dễ nói chuyện, Tưởng Anh nhớ nhiệm vụ trận doanh của y không phải là nhiệm vụ bắt buộc.

Chờ nguyền rủa của y đạt tới mức độ vừa, xuất hiện tình trạng đau đầu chóng mặt buồn nôn, Tưởng Anh sẽ đem việc thuốc Cường Hóa Tinh Thần có thể ngăn cản nguyền rủa nói cho y.

Không cần Tưởng Anh làm gì, vì mạng sống, y sẽ lựa chọn dùng hết ống thuốc đó.

Nhiệm vụ này khó ở chỗ, làm sao cướp được ống thuốc trong tay người chơi cũ.

Tưởng Anh lơ đãng nhìn đại lão, anh ta cũng đang trốn sau giá sách quan sát cậu.

Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt nóng bỏng quấn lấy thân thể cậu, như muốn nhào lên ôm lấy bất thình lình.

Tưởng Anh: ...

Đại lão, bình thường anh xem, là phim 8+ hay 18+ thế?

Bạn anh muốn, là bạn bè chứ hả?

————

Nhưng rất nhanh, Tưởng Anh lại ném lo lắng ra khỏi đầu.

Thực lực hai bên cách xa như vậy, đại lão muốn làm gì, cậu cũng không có đường phản kháng.

Lo cũng vô dụng, kệ đi.

Xem lướt qua các thông tin hữu ích có trong tài liệu, Tưởng Anh bắt đầu tìm kiếm "Hạ Hạ" ở tầng năm.

Lục soát hết tầng năm, cậu vẫn không tìm được người chơi nữ kia, ngược lại tìm thấy kho chứa thuốc Cường Hóa Tinh Thần.

Hiện tất cả NPC trong căn cứ đều bận đối phó với vật thí nghiệm đang chạy tán loạn khắp nơi. Trước kho thuốc, chỉ còn hai NPC trực đang canh gác.

Tưởng Anh trốn ở góc khuất camera, lấy chuông Lão Lão ra lắc nhẹ.

Tiếng chuông lanh lảnh dễ nghe vang vọng khắp hành lang, nghe tiếng động lạ, hai người đứng canh lập tức quay đầu tìm xem tiếng động phát ra từ đâu.

Nhưng dường như tiếng chuông này có hiệu ứng đặc biệt, âm thanh truyền từ bốn phương tám hướng, căn bản không tìm được người lắc chuông đang trốn ở chỗ nào.

Ba giây sau, một người lảo đảo bước chân, súng trong tay rơi ầm xuống đất. Hắn chống tường cựa quậy muốn đứng dậy, nhưng thân thể càng ngày càng nhũn ra, cuối cùng trực tiếp ngã xuống đất, xụi lơ.

Đồng bọn của hắn cũng không gượng được lâu, nối gót hắn rơi vào giấc ngủ say.

Chờ hai người kia hoàn toàn mất ý thức, Tưởng Anh mới lắc chuông đi qua, hai súng tiễn chúng về trời.

Dùng thẻ ID của trực ban mở cửa, Tưởng Anh lấy balo trộm được ra, liên tục nhét thuốc Cường Hóa Tinh Thần vào balo như một tên thổ phỉ chính hiệu.

Nhiệm vụ bắt một người phải giao 3 ống, trừ phần của cậu, còn một phần cho nhóc Tần, một phần cho Tiểu Lạp.

Một ống chưa chắc đã áp chế được nguyền rủa, phải lấy thêm vài ống.

Lại nghĩ "Hạ Hạ" có lẽ cũng cần thứ này, Tưởng Anh cầm thêm mấy ống nữa, xem như tiện tay.

Chưa bao giờ Tưởng Anh nghĩ đến việc lấy ít ít thôi.

Đùa, tối này cậu xông vào Trại Nuôi Thú Cưng, lén xem tài liệu mật, còn gϊếŧ mấy người của bọn chúng.

Trại thú cưng này cậu đã đắc tội từ trên xuống dưới.

Lấy nhiều lấy ít chúng cũng không bỏ qua cho cậu, không bằng cứ lấy được bao nhiêu thì lấy.

Hơn nữa Tưởng Anh bị đồ bảo hộ bọc kín mít, còn đeo mặt nạ, không ai có thể thông qua camera giám sát để tìm cậu, cậu sợ gì.

Nhập hàng xong, Tưởng Anh chợt nhớ một việc, cậu quay đầu nhìn Tần Hoắc hỏi: "Anh cần không."

Thấy anh lắc đầu, cậu mới đặt lại thuốc xuống kệ.

"Hạ Hạ" không ở đây, thì chỉ có thể là trong mấy kho hàng ngoài kia.

Theo thông tin tài liệu cung cấp, có thể xác định quái vật trong kho, ít nguy hiểm hơn quái vật trong tòa nhà.

Chúng chỉ là vật thí nghiệm thất bại, thường sẽ bị bán cho tiệm thú cưng trong thị trấn, để những người dân sóng não bất thường kia lựa chọn.

Bất kể Tưởng Anh đi đâu, Tần Hoắc đều lặng lẽ đi theo sau lưng cậu, như bóng với hình.

Hành động này khiến Tưởng Anh dâng lên một cảm giác quái dị, như thể đại lão đang lấy lòng cậu vậy.

Hai người xuống lầu, sau đó Tưởng Anh ở nhà kho ngoài cùng, phát hiện ra "Hạ Hạ" đang bị nhốt trong cũi sắt.

Cậu vốn không nhớ mặt Hạ Hạ, cứ tưởng phải khó khăn lắm mới tìm được người chơi này.

Ai ngờ, trên người Hạ Hạ vẫn mặc đồng phục cảnh sát.

Giữa một đám "cún cưng" mặc đồ bó, bộ đồ nữ cảnh sát kia thật sự quá nổi bật.

Cô quỳ bò trong góc l.ồng sắt, miệng đeo cầu nhựa chống cắn, cổ buộc dây xích nặng trĩu.

Tưởng Anh vừa đứng trước l.ồng, đôi tai chó trên đầu cô lập tức động đậy, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng quan sát cậu.

Tưởng Anh tuy không nhớ mặt Hạ Hạ, nhưng cậu vẫn nhớ cảm giác khi gặp người chơi này lần đầu tiên.

Lúc đó Hạ Hạ bị đẩy lên đài xử quyết, vẻ mặt nhát gan, cả người lẩy bẩy. Gϊếŧ người xong, vừa khóc vừa ói vì sợ hãi.

Nhìn qua là biết, cô là một "Người thành phố" ngây thơ nhu nhược, chưa từng trải qua sự sống và cái chết.

Nhưng cô gái trước mặt Tưởng Anh, không còn một chút bóng dáng của Hạ Hạ.

Cô gái trước mặt cậu, vết thương chồng chất, cánh tay quấn băng, đồng phục toàn là máu đen. Đôi mắt kia không còn chút ánh sáng, ảm đạm lại đầy sát khí.

Tưởng Anh liếc nhìn tấm biển treo trên cũi.

【Becgie cái】

【Mã số: 909】

【Định vị: Chó cảnh sát】

【Ghi chú đặc biệt: tinh thần lực: B, cấp nguyền rủa: vừa. Chưa thuần hóa, tính hung hăng.】

Qua lớp mặt nạ, hai người nhìn nhau, Tưởng Anh hạ giọng, ngập ngừng gọi một tiếng: "Hạ Hạ."

Tai chó trên đầu cô giật giật, vẻ thù địch cũng vơi đi một chút.

Tưởng Anh gọi vài lần, cô mới chậm rãi gật đầu, "Là tôi, anh cũng là người chơi à?"

Xác định đây chính là người mình cần tìm, Tưởng Anh lấy dây thép ra bắt đầu cạy khóa.

Cậu vừa cạy khóa vừa hỏi: "Mới hai ba ngày, sao cô như biến thành người khác thế."

Hạ Hạ tựa đầu vào l.ồng sắt, nghe vậy nhắm mắt lại, nói bằng giọng lơ mơ: "Ngắn vậy thôi sao? Cứ tưởng phải lâu lắm rồi chứ. Nhưng tôi bây giờ không gọi là người được nữa rồi, tôi là chó, là một con Becgie."

Tưởng Anh bực bội chậc một tiếng.

Tâm trạng của Hạ Hạ rất kém, cô cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Kéo cửa l.ồng ra, Tưởng Anh giơ súng nhắm vào xích sắt.

Đang định nổ súng, Tần Hoắc vẫn đứng sau lưng cậu bỗng tiến lên một bước. Anh dùng tay giật mạnh, trực tiếp kéo xích đứt làm đôi.

Tưởng Anh lần nữa nhận thức rõ thực lực của người đàn ông SSS là thế nào.

Nhân lúc căn cứ đang hỗn loạn, Tưởng Anh cõng Hạ Hạ, mang cô chạy ra ngoài.

Trên người Hạ Hạ đầy vết thương, cô ôm cổ Tưởng Anh, vô lực nằm bất động trên lưng cậu.

Tần Hoắc nhìn tư thế thân mật của hai người, trong mắt hiện lên sự ghen tị.

Anh cũng muốn cậu ấy cõng mình như thế!

Tiếc là thân thể người lớn này cao to quá, Tưởng Anh cõng không nổi.

Mà biến thành con nít thì, Tưởng Anh toàn xách ra chơi cưỡi ngựa thôi.

————

Có Tần Hoắc ở bên lặng lẽ hỗ trợ, lại có chuông Lão Lão vừa nhận được, Tưởng Anh thuận lợi trốn ra khỏi trại thú cưng.

Dừng chân ở một nơi cách Trại Nuôi Thú Cưng hơi xa một chút, Tưởng Anh vừa nghỉ ngơi vừa suy tư.

Mấy manh mối quan trọng, một ba lô thuốc Cường Hóa Tinh Thần, đạo cụ đặc biệt - chuông Lão Lão, Hạ Hạ.

Mang ra thật nhiều thứ, chuyến này thật bội thu.

Tưởng Anh cởi đồ bảo hộ, tìm chỗ chôn. Sau đó giúp Hạ Hạ sơ cứu vết thương, tránh bị nhiễm trùng.

Tần Hoắc không chủ động đề nghị lấy máu mình chữa trị cho Hạ Hạ, Tưởng Anh không mở miệng nhờ anh, cũng thật tình hi vọng anh đừng nhắc đến chuyện này.

May thay từ lúc rời khỏi căn cứ, đại lão vẫn luôn im lặng, chỉ thỉnh thoảng nhìn về một hướng.

Xong việc của mình, Tưởng Anh đến bên Tần Hoắc, ngẩng đầu khẽ hỏi: "Bên ấy có gì à?"

Tần Hoắc mím môi: "Bọn họ đã phát hiện ra tôi, người bắt tôi sắp đến rồi."

Tưởng Anh ngẩn người: "Người bắt anh."

"Ừ, tôi là tội phạm truy nã mà."

"... ?"

Người đàn ông đã tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt tái xanh tuấn tú, vẫn mang theo nụ cười vô hại thuần lương.

"Tôi đi trước, Tiểu Anh, hẹn gặp lại."

Tưởng Anh bị một câu "Tội phạm truy nã" dọa không kịp hoàn hồn.

Thấy anh quay đầu muốn đi, cậu lập tức kéo cổ tay, nhón chân nói nhỏ bên tai anh: "Chuyện chất dịch của anh có thể chữa thương, đừng nói lung tung với người khác."

Trong mắt Tần Hoắc thoáng qua một cảm xúc phức tạp, anh trở tay nắm lấy tay Tưởng Anh: "Vì sao không được nói."

Tưởng Anh cảm thấy người này thật kỳ quái.

Rõ ràng có một khuôn mặt khôn khéo sắc sảo, nhưng lại cười một cách bẽn lẽn ngại ngùng, cứ như cậu sinh viên đại học chưa trải sự đời.

Lúc nào cũng do do dự dự, nói một nửa lại thôi, chỉ thận trọng đứng bên cạnh, híp mắt cười nhìn cậu.

Tưởng Anh không hiểu vì sao người này lại làm như thế, nhưng anh ta đã cứu cậu và giúp đỡ cậu nhiều lần.

Quay đầu thấy Hạ Hạ đã ngất đi, Tưởng Anh khẽ giải thích: "Nếu chuyện ấy lộ ra, anh sẽ gặp phiền toái, che giấu một chút vẫn tốt hơn."

Tần Hoắc trầm ngâm một giây: "Máu của tôi có thể giúp ích cho nhiều người, đó là chuyện tốt. Phim truyện trước giờ tôi xem thường hay nói, phải học được cách sống vô tư, hiến dâng bản thân hi sinh chính mình."

Tưởng Anh không biện giải, chỉ bảo anh đừng nói lung tung.

Tần Hoắc dường như rất vui vẻ, nụ cười đều trở nên ấm áp hơn.

Tưởng Anh còn chưa nói xong, đã bị anh ôm chặt vào lòng.

Tay cậu vô thức chống lên ngực anh, nhưng lại không đẩy ra.

Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp trái tim mạnh mẽ bồng bột, đồng thời giọng nói kích động của anh vang lên trên đầu cậu.

"Cảm ơn Tiểu Anh, tôi sẽ nhớ."

Trước khi chia tay, anh để lại cho Tưởng Anh một tin tức.

"Càng gần ngày bầu chọn anh hùng, thị trấn càng nguy hiểm. Mấy ngày nay đừng ra ngoài, đừng mở cửa cho ai hết."

————

Sau khi chia tay đại lão, Tưởng Anh tìm quần áo che tai và đuôi của Hạ Hạ, khiêng cô về nhà của lão chủ tiệm tạp hóa.

Trên đường trở về, cậu còn lo giữa đường gặp phải vật thí nghiệm bỏ trốn hoặc nhân viên của căn cứ.

May mà tất cả đều thuận lợi.

Trên đường vẫn loang lổ từng bãi máu, trên vách vẫn dày đặc những vết đạn.

Từ dấu vết hiện trường, có thể thấy trận chiến tối qua kịch liệt đến mức nào.

Hơn tám giờ sáng, Tưởng Anh về được đến nhà.

Cậu mới gõ cửa hai cái, ánh sáng chỗ mắt mèo biến mất, là có người thông qua mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài.

Hai giây sau, cửa chống trộm bị kéo ra, Tiểu Lạp hớn hở mở cửa, "Chào buổi sáng! Chủ tiệm anh về rồi à!"

Tưởng Anh gật đầu, đưa Hạ Hạ đang mê man cho hắn, bảo hắn đỡ cô qua sô pha nghỉ ngơi.

Còn cậu thì vào phòng ngủ, xem đùi vàng nhỏ cậu nhận nuôi thế nào rồi.

Đứa nhỏ đang ngủ say trong chăn.

Tiểu Lạp nói đứa nhỏ rất ngoan, đêm qua thấy chủ tiệm có việc ra ngoài, cũng không hề quấy khóc.

Yên lặng ăn hết bánh pho mát khoai tây, sau đó một mình về giường ngủ tiếp.

Thấy đứa bé nhỏ xinh nằm trên giường, thần kinh căng thẳng hồi lâu của Tưởng Anh cũng dần thả lỏng.

Cậu bảo Tiểu Lạp dùng dụng cụ y tế có trong nhà xử lý lại vết thương cho Hạ Hạ. Sau đó vào phòng ôm lấy đứa bé, khẽ hôn hôn lên má nó.

Bé trai như bị cậu đánh thức, mơ màng mở mắt, đưa tay ôm cổ cậu, sau đó thân thiết dùng má cọ cọ.

"Anh, mừng anh đã về."

Thấy nó thỏ thẻ bằng giọng nói ngây ngô, mệt mỏi tinh thần của Tưởng Anh như bị cuốn phăng. Ngay cả đau đầu do nguyền rủa gây ra cũng đỡ hơn rất nhiều.

Lời đại lão nhắc nhở trước khi rời đi, Tưởng Anh vẫn luôn ghi nhớ.

Cậu ôm đứa nhỏ một lúc, sau đó thay quần áo, đến cửa hàng tạp hóa xách theo mấy thùng nước khoáng và đồ hộp về nhà.

Đồng thời cậu cũng bí mật báo cho "Tôi Yêu Vật Lý" sắp tới có nguy hiểm, bảo y tìm cách ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Bọn họ phải cố gắng tránh đi khoảng thời gian bình bầu anh hùng thị trấn, chờ mọi việc êm xuôi mới lại ra ngoài hoạt động.

Chờ xong việc về nhà, Tưởng Anh mới phát hiện có người lạ đến thăm.

Ngoài cửa có mấy người mặc đồ bảo hộ, Tiểu Lạp lấy thân chặn cửa, kẹp đuôi giằng co với bọn họ.

Bé trai ôm chân Tiểu Lạp, trốn ở đằng sau lén lút nhìn bên ngoài.

Nhìn bộ trang phục đặc biệt kia, Tưởng Anh còn tưởng việc mình xông vào Trại Nuôi Thú Cưng bị lộ, người của căn cứ đến tìm cậu tính sổ.

Cậu giấu chuông Lão Lão sau lưng, lặng lẽ đi qua.

Bị tiếng bước chân kinh động, bọn họ quay đầu, đồng loạt nhìn Tưởng Anh.

Dẫn đầu là một người phụ nữ đeo mặt nạ, cô đưa mấy tấm hình cho Tưởng Anh, lễ phép hỏi: "Chào anh, anh đã từng gặp người này chưa."

Thấy thái độ bọn họ tốt như vậy, Tưởng Anh liền cầm lấy ảnh cẩn thận xem.

Là một người đàn ông tuấn tú, có hai con mắt một lỗ mũi.

Tưởng Anh mù mặt, ảnh bố mẹ cậu còn nhận không ra, huống hồ là người khác.

Cậu nghĩ ngợi hồi lâu, lắc đầu khẳng định: "Tôi không nhớ mình từng gặp anh ta."

Người phụ nữ kia cũng không làm khó cậu.

Cô cất ảnh đi, chỉ để lại cho Tưởng Anh một tấm: "Đây là tội phạm bị Liên Minh Tương Lai truy nã, sáng nay chúng tôi nghi ngờ có dấu vết hoạt động của hắn ta trong thị trấn, nhưng chưa xác định được phạm vi."

"Anh có thể báo cáo thông qua phần mềm, không cần lo lắng việc bị trả thù. Kẻ này rất hung hãn, xin đừng cố bắt giữ hắn một mình."

Dằn nghi hoặc xuống đáy lòng, Tưởng Anh khẽ gật đầu.

Giải thích xong, cô ta còn bổ sung một câu: "Số hiệu của tên tội phạm này là: Vật thí nghiệm • Tương Lai - 7013. Cung cấp manh mối, sẽ có hậu tạ."

"Anh không phải sợ, cứ yên tâm cung cấp manh mối cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ bắt người, không ảnh hưởng đến bất cứ hành động nào của anh trong thị trấn."

Tưởng Anh nghe ra được ẩn ý.

Cô ta đang ám chỉ, mình biết rõ việc cậu đột nhập vào trại thú cưng đêm qua.

Nhưng bọn họ cũng giống cậu, không phải là NPC của ải này, nên sẽ không can thiệp vào việc riêng của cậu.

Tưởng Anh cau mày.

Đây là lệnh truy nã toàn Ải vô hạn lưu sao?

Trong lúc cô nói chuyện, Tần Hoắc trốn sau lưng Tiểu Lạp, vẫn luôn quan sát biểu tình của Tưởng Anh.

Tưởng Anh không nhớ được mặt, nhưng Tần Hoắc đã cố ý tiết lộ số hiệu của mình cho cậu ấy.

Dù đám người này biết tối qua nó đã làm gì cũng không sao, bởi bọn hắn không bắt được nó.

Hơn nữa Tưởng Anh chỉ biết sơ sơ, không có gì để nói.

Nhưng nó vẫn muốn biết, Tưởng Anh có nói thật với bọn hắn hay không.