Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 26: Trấn Anh Hùng (26) - Làm bạn với tôi, được không?

Tưởng Anh muốn nói với đại lão, anh chống đạn như thế, có thể giải quyết giúp cậu đám người kia không.

Hoặc chính diện kiềm chế địch, để cậu ở sau đánh lén.

Tóm lại là đổi cách khác đi, đừng ôm chặt eo cậu như vậy, đó là vùng nhạy cảm. Nhất là hõm eo, bị sờ vào, chân cậu sẽ mềm như bún.

Cậu cao vừa đến 1m78, đại lão ít nhất phải 1m9.

Khác biệt hình thể tạo cho Tưởng Anh cảm giác áp bách vô hình, anh ta lại sử dụng tư thế tràn đầy tính xâm lược.

Dù biết đại lão đang giúp mình, nhưng Tưởng Anh vẫn căng cứng cơ thể. Mồ hôi lạnh ướt đẫm bàn tay, súng Meo Meo bị cậu ta nắm chặt.

Các loại ý nghĩ vụt qua trong đầu Tưởng Anh.

Cậu vẫn không biết rốt cuộc đại lão này là ai?

Bảy người tham gia trò chơi cậu đã tìm ra hết, người này không thể là người chơi được.

Sau khi vào trò chơi, tất cả những NPC nam Tưởng Anh gặp, điểm tổng hợp đều không vượt quá cấp A.

Đẳng cấp Ải như này, sao có thể đột nhiên lòi ra một NPC SSS được.

Vô lý.

Tình huống không phải người chơi cũng không phải NPC này, khiến Tưởng Anh liên tưởng đến đùi vàng nhỏ của mình.

Thân phận của nhóc Tần cũng rất đặc biệt, hiện cậu vẫn chưa biết thực chất nó là cái gì, có thể mang ra khỏi Ải hay không.

Ôm Tưởng Anh xông thẳng vào tầng năm, Tần Hoắc lợi dụng thôi miên tinh thần, cắt đuôi hết đám NPC đuổi theo bọn họ.

Mãi đến lúc trốn vào một căn phòng trống, Tần Hoắc mới buông tay ra.

Anh cúi đầu nhìn Tưởng Anh, thấy cậu vẫn trầm mặc, liền nghiêng đầu khẽ cười, "An toàn rồi, Tiểu Anh."

Từ nhỏ có rất nhiều người gọi Tưởng Anh là Tiểu Anh, lớn lên đi làm ở Công ty Quản lý an ninh, các đồng nghiệp cũng thích gọi cậu như thế.

Tưởng Anh nghe quen, không thấy xưng hô này có gì không ổn.

Đại lão gọi bao nhiêu lần, cậu đáp lại bấy nhiêu lần, sau đó cảm giác được sự hạnh phúc của người đối diện.

Tưởng Anh không đoán được thân phận của người đàn ông này, đành phải bỏ qua. Lần thứ ba cảm ơn sự trợ giúp của Tần Hoắc, cậu bắt đầu lục soát căn phòng này.

Tần Hoắc yên lặng đi theo sau lưng, mắt nhìn chằm chằm vào thắt lưng cậu.

Vừa này ôm Tưởng Anh, đã cảm thấy eo cậu ấy vừa nhỏ vừa mềm, ôm thật đã tay.

Còn muốn sờ nữa.

Ý định này vừa nảy ra, Tần Hoắc liền giật mình.

Tưởng Anh là bạn của anh, quan hệ hai người rất thuần khiết, suy nghĩ này thật vô lễ.

Tần Hoắc thu hồi ánh mắt, sau này không được nghĩ ngợi lung tung như thế nữa.

Trong phòng bày một loạt giá gỗ, bên trên đầy túi và kẹp văn kiện.

Đây là tất cả dữ liệu cơ sở.

Tưởng Anh nhớ mới nãy Tần Hoắc đã trực tiếp dùng sức trâu của mình đập nát cửa sắt, chẳng trách ở đây không có ai.

Cậu tiện tay rút vài túi tư liệu, lật xem văn kiện ở bên trong.

Tưởng Anh càng xem, càng nhăn chặt đôi mày.

Căn cứ nội dung tư liệu, có thể chia làm ba khu vực.

Khu vực thứ 1, tất cả đều là tư liệu cá nhân đã được thu thập và chỉnh lý thỏa đáng. Có cả của người dân và nhân viên căn cứ.

Khu vực thứ 2, là số liệu liên quan đến các thực nghiệm căn cứ đang thực hiện.

Khu vực thứ 3, là tư liệu của những người chưa biết.

Phần này đã tiến hành mã hóa, rất nhiều nội dung đều không thể xem được.

Tưởng Anh cố lắm mới nhìn ra, người ghi chép tài liệu gọi những thành phần chưa biết kia là, "Trộm".

————

Ở khu vực tài liệu cá nhân, Tưởng Anh phát hiện một việc rất kỳ dị.

Thị trấn rõ ràng chỉ có mấy trăm người, nhưng trên bảng thống kê, lại có tên của mấy vạn người.

Quan trọng nhất là, thông qua xem tư liệu, mới biết thì ra Trấn Anh Hùng lại chia thành "Trấn trong" và "Trấn ngoài"

Cậu quá mù mặt, không thể đem hình ảnh trong tài liệu so sánh với những người mình từng gặp.

Nhưng cậu biết tên ông chủ tiệm tạp hóa và người nhà của ông ta.

Trong tài liệu đánh dấu là người dân "Trấn trong’, cậu tìm thấy thông tin của cả nhà ông, cùng một người trông có vẻ là Tiểu Lạp.

Bọn họ đều là cư dân trấn trong.

Phía cuối cùng của tư liệu người dân trấn trong, đều đóng đấu một ghi chú đặc biệt.

【Nguyền rủa • tinh thần thất thường (nặng), đã mất khống chế. Đề nghị áp dụng biện pháp quản lý bắt buộc, do Công ty Quản lý an ninh số 3 tiếp nhận —— Tổng bộ Liên Minh Tương Lai】

Mà tài liệu của người dân trấn ngoài, không có đóng dấu này.

Trong lúc Tưởng Anh lật xem tư liệu, Tần Hoắc cũng đang suy nghĩ, phải làm sao để giải thích với Tưởng Anh về tình huống của Ải này.

Mười mấy năm trước anh từng vào Ải Trấn Anh Hùng, mặc dù đã qua rất lâu, nhưng cảm giác về nó vẫn không hề thay đổi.

Nếu chỉ ở trấn trong, không động đến bất cứ nội dung gì liên quan đến trấn ngoài, vậy nơi này đúng là Ải người mới, độ khó chỉ vào khoảng cấp C.

Trấn ngoài là dành cho người chơi cũ có điểm tổng hợp từ S trở lên, là sàn chiến đồng đội.

Người chơi mới bị đưa vào trấn trong, chỉ cần cẩn thận với đám người dân điên loạn, sau đó ở ngày thứ 10 rời khỏi thị trấn là được.

Nhưng ván chơi này, rõ ràng đã có ai tiếp xúc với người dân ở trấn ngoài. Dẫn đến độ khó tăng mạnh, hoàn toàn vượt quá phạm trù Ải người mới.

Đồng thời NPC ngoài trấn đã chú ý đến bọn họ, người chơi muốn thoát đi nhất định sẽ bị ngăn cản.

Tưởng Anh là người mới, không có kinh nghiệm.

Không ai dẫn dắt, cậu không biết cách để vượt Ải, chỉ có thể dựa vào những thông tin mình có, mò mẫm tiến lên.

Sau đó mò thẳng đến Trại Nuôi Thú Cưng.

Trong phó bản này, trừ trấn ngoài ra thì nơi này nguy hiểm nhất.

Dù điểm tổng hợp của nhân viên ở đây chỉ có A, nhưng nơi này có cả tá vật thí nghiệm, bởi vậy điểm đánh giá của nó cũng là S.

Nghĩ đến việc Tưởng Anh vì tìm manh mối mà bỏ anh lại với Tiểu Lạp, một mình xông vào nơi nguy hiểm cấp S, Tần Hoắc lại đen mặt.

Anh mà không nhanh thì cậu bạn này đã bị quái vật xé toạc lớp da, cắn nuốt máu thịt, chỉ còn lại một bộ xương khô rồi.

Hoặc cậu sẽ bị nhân viên căn cứ bắn bị thương, bắt sống làm thành vật thí nghiệm. Cậu sẽ trở thành cún cưng mất đi lý trí, chỉ biết lấy lòng nhân loại, cũng có thể trở thành một trong số quái chắp vá xấu xí đó.

Tần Hoắc quay đầu nhìn chàng trai trẻ đang lật xem tư liệu, đôi mắt thoáng lạnh lùng.

Sống lâu như vậy, Tưởng Anh là người đầu tiên tặng quà cho anh, bảo vệ anh, dỗ dành anh.

Tần Hoắc bị bắt cóc hơn trăm năm, đã sớm không có người nhà. Anh không có nơi nương tựa, không có gì cả, chỉ có một người bạn.

Không ai được phép động vào bạn của anh, Tưởng Anh có chết, cũng phải chết trong tay anh.

Nghĩ vậy, Tần Hoắc có chút sững sờ.

Anh không nên đối xử với Tưởng Anh như thế, tư tưởng này quá sai.

Tưởng Anh tự dưng cảm thấy lưng lạnh căm căm.

Cậu quay đầu, người đàn ông cao lớn kia vẫn lặng im đứng đó, đôi mắt đen như mực đang nhìn cậu chằm chằm.

Ánh mắt chạm nhau, khí lạnh vây quanh anh ta lập tức tan biến. Anh nghiêng đầu, nở nụ cười tươi sáng.

Tưởng Anh lại vô thức kéo cổ áo.

Lúc trước cậu cũng từng gặp phải tình huống này.

Có người từng ở trước đạn bom cứu cậu một mạng, cậu rất cảm kích, nhưng không biết phải báo đáp thế nào. Việc duy nhất cậu có thể làm, là đối xử với người kia thật tốt.

Sau đó người kia lợi dụng ân tình, nhiều lần bắt cậu phải làm việc cho mình.

Đầu tiên là đòi tiền, sau đó là bắt cậu làm thuộc hạ. Cuối cùng còn đòi Tưởng Anh phải làm người yêu, phải lên giường với gã.

Lúc đó Tưởng Anh vừa tròn mười sáu, cậu không muốn ranh sớm, cũng không thích người kia.

Sau vài lần bị cự tuyệt, gã ta bắt đầu khiêu khích, nói cậu lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, nếu không có gã thì năm đó Tưởng Anh đã bị bắn chết rồi.

Mọi người đều biết gã đã cứu Tưởng Anh, mọi người đều nói cả hai rất xứng đôi, khuyên cậu đáp lại lời tỏ tình của gã.

Nhưng Tưởng Anh có yêu đâu mà ép.

Áp lực tinh thần và những người xung quanh, dồn cậu đến bước đường cùng.

Cậu chỉ còn hai lựa chọn, bị ân nhân thịt, hay làm thịt ân nhân.

Cuối cùng Tưởng Anh không kìm nổi cơn máu chó, nổ súng pằng pằng biến ân nhân thành tổ ong vò vẽ, còn đè xuống đất quất xác.

Sự thực chứng minh, vứt bỏ lương tâm có chọn lọc, thật quá đã.

Sau lần đó, Tưởng Anh cũng khôn ra.

Cậu học cách bảo vệ bản thân, không gây phiền hà cho người khác, cũng không cho người khác cơ hội bảo vệ mình.

Chẳng may bị người lạ cứu, cậu nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra phương pháp báo ân.

Cậu không muốn lặp lại chuyện đó, Tưởng Anh thà chết có tôn nghiêm, còn hơn bị ân tình đè chết từng chút một.

Rời khỏi hồi ức, Tưởng Anh quyết định nhân lúc xung quanh không có ai, phải cùng đại lão đã cứu mình nói rõ vấn đề này.

Vì tiết kiệm thời gian, cậu vừa lật tư liệu, vừa thành khẩn nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Tần Hoắc bắt chước cậu, cũng rút một tập hồ sơ ra, giúp cậu tìm manh mối.

"Vừa nãy em đã cảm ơn rất nhiều lần rồi, không cần phải khách sáo với tôi như thế."

Tưởng Anh nhấp môi, cậu cúi mặt, hàng mi dày che đi cảm xúc trong mắt cậu.

"Cứu tôi khỏi quái vật, chữa thương cho tôi, giúp tôi chắn súng phá vòng vây. Anh đã giúp tôi ba lần, tôi cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ."

Cậu mím môi: "Hiện giờ cả người tôi, đáng giá nhất chính là súng Meo... súng chứa đạn vô hạn. Nếu anh không thích nó, có thể cho tôi biết, anh muốn thứ gì không"

"Để báo đáp anh, tôi sẽ cố hết sức tìm được thứ anh muốn"

Tần Hoắc nhận ra Tưởng Anh đang rất căng thẳng, chỉ là anh không hiểu cậu sợ hãi thứ gì.

Nhưng Tưởng Anh đã hỏi, thì anh cũng rất sẵn sàng trả lời.

"Tôi muốn một người bạn."

Tưởng Anh: ?

Cậu nghe được gì ấy nhỉ?

Chóp tai Tần Hoắc bắt đầu hồng hồng, nụ cười ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt: "Em làm bạn tôi nhé?"

Tưởng Anh nhìn vóc người 1m9, cùng tướng mạo trưởng thành của anh, dò hỏi: "Bạn kiểu gì? Bạn bình thường hay là bạn tình trường, anh muốn tôi làm gì cho anh?"

Tần Hoắc chờ mong nhìn cậu, sau đó khẽ lắc đầu.

"Tôi không biết, tôi chưa kết bạn bao giờ. Nhân vật trong phim ảnh tôi xem đi đâu cũng kéo bè kéo bạn. Lúc buồn có thể gọi điện cho nhau, hẹn nhau ra quán lai rai tâm sự"

"Những việc này tôi chưa thử bao giờ, tôi cũng muốn cùng em làm những việc như thế."

Tưởng Anh: ... ?

Có thế thôi?

Thật á?

Chờ mãi không thấy cậu trả lời, nhiệt tình trong mắt Tần Hoắc dần tắt, anh không cười nữa, lặng lẽ qua một bên xem tư liệu.

Tưởng Anh còn đang ngây ra.

Wao, làm bạn… có chuyện tốt vậy luôn?

Thật à?

————

Trò chuyện chợt gián đoạn, khiến bầu không khí vốn cứng đờ càng trở nên lúng túng.

Tưởng Anh từ những văn kiện đã xem, lần ra được chút manh mối.

"Pho tượng - Nguyền rủa • tinh thần thất thường" không có vị trí cố định, nó sẽ bất chợt xuất hiện ở nơi dân cư đông đúc.

Thông thường hơn trăm người tụ tập, là có khả năng hấp dẫn "Pho tượng - Tinh thần thất thường" xuất hiện, hơn nữa đông nhất là bao nhiêu không ai biết.

Chờ động vật và con người sống quanh nó chết hết, nó sẽ đi tìm khu dân cư tiếp theo.

Sự tồn tại của Trấn Anh Hùng, Trại Nuôi Thú Cưng và Công ty Quản lý an ninh, chính là để giam "Nguồn gốc lời nguyền" lại.

Tưởng Anh hít hà một cái.

Cậu chợt nhận ra, lối ra khỏi thị trấn sẽ có người đứng gác.

Sau khi vào trò chơi, tất cả người chơi đều bị trúng nguyền rủa. Người dân của trấn ngoài không đời nào chịu để bọn họ ra, trừ phi giải quyết được tận gốc lời nguyền.

Theo báo chí vào lời Tiểu Lạp nói, thuốc Cường Hóa Tinh Thần có thể giúp khôi phục lý trí, không chừng nó cũng có tác dụng với lời nguyền.

Vừa hay nơi này có rất nhiều, Tượng Anh định nhân tiện cầm luôn một ít.

Đúng lúc này, không biết lật trúng thứ gì, Tần Hoắc bỗng ‘hửm’ một tiếng.

Mấy giây sau, anh đến trước mặt Tưởng Anh, đưa cho cậu một phần tư liệu.

Vừa xem tư liệu, Tưởng Anh bắt đầu thấy xoắn não.

【Họ tên: Tưởng Anh】

【Giới tính: Nam】

【Ngày sinh: ngày 25 tháng 7 năm 110 sau Thảm họa】

【Tinh thần lực: D】

【Thành viên gia đình: Bố (tử vong), Mẹ (tử vong), Anh trai (tử vong), Em gái (tử vong)】

【Mức độ tinh thần thất thường: Nặng (đã mất khống chế)】

Bên dưới là lý lịch cuộc đời người này, lúc nhỏ theo bố mẹ chuyển từ ngoại ô vào thành phố, tốt nghiệp đại học, sau đó trở thành công chức trong Công ty Quản lý an ninh.

Năm 20 tuổi, hắn nhận nuôi một đứa bé, đặt tên là Tưởng Lân Lân.

Sau khi nguồn gốc nguyền rủa mất khống chế, thành phố hắn đang sống thoát ly khỏi sự quản lý của nhà nước, người dân bắt đầu cầm dao cầm rựa đánh chém lẫn nhau.

Có người phóng hỏa đốt nhà hắn, người thân hắn đều ra đi trong vụ cháy này.

Tưởng Anh vẫn chưa hoàn toàn mất khống chế, hắn ôm con nuôi Tưởng Lân Lân chạy đến công ty mình, là Công ty Quản lý an ninh số 3.

Năm 133 sau Thảm họa, hắn mất đi chút lý trí cuối cùng, tự tay bóp chết con nuôi mình.

Trải qua điều tra của các nhân viên liên quan, hắn bị phán "Thất thường nặng", bị tống vào trấn trong để dễ bề quản lý, bị bắt cống hiến cho sự nghiệp phong tỏa nguồn lây nhiễm.

Tưởng Anh và con người trong tài liệu không giống nhau một tí nào cả, trừ tên và tướng mạo ra, bọn họ không có điểm tương đồng.

Trong khi Tần Hoắc đang lục tìm trên kệ sách, Tưởng Anh lại gặp được một người.

Tình hình của những người đó đều tương tự như cậu.

Có lẽ với mong muốn người chơi được hòa mình vào trò chơi, mà người thật bị lấy làm hình mẫu để đắp nặn nên nhân vật?

Nghe cũng hợp lý rồi đấy.

Tưởng Anh còn đang nghi hoặc, đã thấy tin nhắn ting ting báo về.

Cậu mở Đại Sảnh Liên Minh, một tin nhắn mới lập tức nhảy ra.

【Chúc mừng người chơi mở khóa được câu chuyện ẩn của nhân vật.】