Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 22: Trấn Anh Hùng (22) - Tôi Yêu Vật Lý online

Từ nhỏ Tưởng Anh đã mắc phải chứng mù mặt rất nghiêm trọng, cậu có thể nhìn rõ mặt người khác, biết họ xấu hay đẹp, nhưng thoáng qua là quên mất.

Cậu chỉ có thể nhận ra ai đó thông qua hình thể, quần áo, giọng nói hay đặc trưng nào đó.

Để Tưởng Anh có thể nhận ra mình, bố cậu xăm hình lên tay, mẹ cậu quanh năm tết tóc.

Nếu có ngày mẹ không tết tóc, bố mặc áo dài tay, vậy hỏi cậu bố là ai mẹ là ai, cậu cũng bó tay.

Khuyết điểm này quá dễ bị lợi dụng, nên Tưởng Anh vẫn luôn cố gắng che giấu. Trừ bố mẹ ra, không ai biết cậu bị mù mặt.

Tưởng Anh cứ nghĩ lúc nhỏ đuổi theo người lạ khóc lóc ăn vạ bắt người ta bế mình đã đủ quê lắm rồi.

Ai ngờ lớn lên, cậu còn dắt nhầm con nhà người ta.

Tưởng Anh nắm tay NPC nhỏ gọi nó là nhóc Tần cả buổi, tới lúc cúi đầu thấy tay nó không có đá bào, mới phát hiện mình nhầm.

Bị người lạ kéo đi, NPC nhỏ cũng không quấy khóc, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mặt cậu.

Người nhà đứa bé cũng rất dễ dãi, không kêu Tưởng Anh là mẹ mìn, còn lịch sự hỏi cậu: "Cô gì ơi, cần chúng tôi tìm bé giúp cô không?"

Bị người khác nhìn nhầm giới tính, còn lạc mất đùi vàng nhỏ, Tưởng Anh rất buồn bực.

Cậu và Tần Hoắc chung sống với nhau, tính ra chỉ mới ba ngày.

Ban đầu chọn nuôi Tần Hoắc, cậu vẫn mang tâm thái nuôi một chiếc đùi vàng.

Nhưng đứa bé này thông minh lanh lợi, hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh. Một đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu là thế, Tưởng Anh thật sự không thể xem nó như một công cụ được.

Cậu lớn lên trong một môi trường khá đặc biệt, vì sự sống, Tưởng Anh nhất định phải cảnh giác cực mạnh với những người xung quanh.

Tần Hoắc là cậu nhóc 4 tuổi, vừa bé bỏng vừa ngây thơ. Mỗi lần Tưởng Anh cho nó đồ ăn vặt, đôi mắt nó đều tỏa sáng lấp lánh.

Giống như chưa bao giờ được ăn những thứ như thế, nhìn quá sức đáng thương.

Tưởng Anh cảm thấy đứa nhỏ này sẽ không hại mình, ở bên Tần Hoắc, thần kinh căng thẳng tột độ của cậu sẽ vô thức thả lỏng.

Cảm giác này, khiến cậu rất thoải mái.

Gọi mãi mà không thấy nó trả lời, Tưởng Anh bắt đầu lo lắng.

Ở đây nhiều NPC như vậy, có khi nào bị bắt cóc rồi không?

Đầu óc người dân ở đây đều có vấn đề, chẳng may Tần Hoắc bị bắt đi cải tạo thành cún cưng, hoặc cắt đầu làm thành Xiên Đầu Người…

Lúc nó bị người khác tổn thương, liệu có sợ hãi gọi "anh ơi’, có vừa khóc vừa chờ đợi mình đến cứu hay không.

Tưởng Anh càng nghĩ càng bất an.

Cậu hít sâu, môi cắn chặt, bắt đầu dọc theo con đường đã qua tìm kiếm nó.

Tần Hoắc đứng ngay trong đám trẻ, cách Tưởng Anh chỉ có vài mét.

Thấy Tưởng Anh lo lắng đi ngang qua trước mặt, nó nghiêng đầu khó hiểu.

Sau khi đi ngang qua, Tưởng Anh còn quay đầu nhìn về phía nó.

Hai người nhìn nhau, Tần Hoắc vừa định gọi, cậu đã quay đầu tìm kiếm nhóc Tần của mình.

Tần Hoắc: ?

Nó ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cúi đầu nhìn bát đá bào trên tay.

Thấy bé gái đứng trước che mất cái chén, Tần Hoắc nhích qua trái vài bước, để chén đá bào lộ ra ngoài.

Không lâu sau, chàng trai đang lần theo đường cũ tìm kiếm nó lại đi ngang qua.

Tần Hoắc thấy cậu nhìn quần áo nó chằm chằm, lại cúi đầu nhìn chén đá bào.

Cuối cùng, như xác định được nó chính là người cậu đang tìm, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt thanh tú, cậu nhanh chóng chạy tới một tay ôm lấy nó.

Tưởng Anh trước sờ nắn khắp người, xác định nó không bị thương, sau đó mới yên tâm, bắt đầu mắng nó.

"Sao anh gọi em bao nhiêu tiếng mà em cứ im thin thít thế. Ở đây đông người như vậy, đi lạc thì làm sao. Lần sau phải theo sát anh đấy, nghe chưa?"

Tần Hoắc gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tưởng Anh.

Theo quan sát vừa nãy, nó có thể khẳng định.

Tưởng Anh không nhớ rõ mặt người, có lẽ là bị mù mặt.

Thấy sự khẩn trương vẫn ẩn trên khuôn mặt cậu, Tần Hoắc nhón chân, giơ tay vỗ lưng Tưởng Anh, "Không việc gì, em không lạc được đâu."

Nó dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: "Mà có lạc cũng không sao."

Tưởng Anh không nói một câu, chỉ ôm chặt lấy nó.

Để tránh tình huống bất ngờ như vậy xảy ra thêm lần nữa, Tưởng Anh mang Tần Hoắc vào tiệm trang sức, mua cho nó một chiếc vòng dây đỏ handmade.

Sau này lỡ gặp phải một đám con nít như lúc nãy, cậu có thể thông qua vòng tay, tìm được Tần Hoắc trong đó.

Tưởng Anh tiêu tiền của lão chủ tiệm, không biết xót là gì.

Cậu mua cho Tần Hoắc một chiếc vòng tay rất đắt, cũng rất tinh xảo.

L.ồng giữa dây đỏ là những sợi dây nhỏ sặc sỡ, phía dưới còn lắc lư một chú heo con bằng gỗ. Theo bước chân, heo con đong đưa qua lại, trông rất đáng yêu.

Tưởng Anh tính tiền, Tần Hoắc đứng bên cạnh gảy heo con, đôi mắt trở nên sáng long lanh.

Đây là vật phẩm trang sức đầu tiên nó được mang, trước giờ, cổ tay nó chỉ để treo xích sắt.

Tưởng Anh đang suy tư, đột nhiên cảm giác đùi mình bị ôm một cái.

Cậu cúi đầu, thấy bé trai đang túm quần cậu, ngửa đầu cười nói: "Tưởng Anh, cảm ơn món quà của anh, em thích lắm."

Bình thường đứa nhỏ này cũng hay cười, nhưng nụ cười của nó luôn bẽn lẽn thẹn thùng, đây là lần đầu tiên Tưởng Anh thấy nó cười hạnh phúc như thế.

Tưởng Anh ngây người một chút, sau đó giơ tay cốc đầu nó: "Không được gọi thẳng tên anh như thế, hư nha. Em thích gì nữa, anh mua cho."

Bé trai không nói, chỉ cười với cậu, chủ động kề má vào má cậu dụi dụi.

Khiến cảm giác buồn bực của Tưởng Anh cũng bay đi đâu mất.

Cậu nghĩ ngợi một chút, sau đó cũng mua một chiếc vòng giống Tần Hoắc.

Trong lòng Tần Hoắc, đây là vòng bạn bè.

Trong mắt Tưởng Anh, đấy là vòng cha con.

Bao giờ có cơ hội, cậu còn muốn mua đồ đôi bố và bé nữa.

————

Lang thang đến tận hừng đông, Tưởng Anh vẫn không tìm được tình tiết ẩn.

Dòng người trên phố đã thưa dần, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cậu quyết định đi nơi khác xem thử.

Tưởng Anh đang chuẩn bị mở bản đồ xem lộ tuyến, đám người đầu phố bỗng trở nên hoảng loạn.

Rất nhiều người qua đường hoang mang chạy trốn, con phố bỗng chốc thành một mớ hỗn độn.

Thấy NPC chen chúc vào các cửa hàng gần đó, Tưởng Anh cũng ôm lấy Tần Hoắc, trốn vào cửa hàng đồ uống lạnh bên cạnh.

Trừ cậu ra, trong tiệm còn có hai nhân viên nữ.

Các cô ấy chạy ra khỏi quầy, chờ ba người cuối cùng vào trong cửa hàng, liền khóa cửa kính, bắt đầu dùng sức kéo cửa cuốn.

Đóng kín cửa, lại có người chạy đi tắt đèn.

Theo một tiếng tách vang lên, cả thế giới chìm vào bóng tối.

Nhân viên cửa hàng và người qua đường đều trốn ra sau quầy, một nhân viên nữ thấy Tưởng Anh không trốn, vội dùng sức kéo áo cậu.

Tưởng Anh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cậu do dự một giây, sau đó lựa chọn tin tưởng cô gái kia, ôm bé trai, chui vào trốn chung một chỗ với những NPC khác.

Chỉ vài phút mà thôi, phố đêm náo nhiệt đèn đuốc sáng trưng đã trở nên vắng ngắt như tờ.

Vừa nãy quá hỗn loạn, Tưởng Anh không nhìn thấy ngọn nguồn nguy hiểm.

Cậu hỏi nhỏ nhân viên cửa hàng bên cạnh mình: "Chuyện gì xảy ra thế?"

Nhân viên nữ đang định trả lời, tiếng mèo kêu chói tai đã đột ngột vang lên trong bóng tối.

Tiếp đó, tiếng bước chân rầm rập từ xa truyền đến, tiếng cửa cuốn bị đấm đạp cào cấu xuất hiện.

Nghe tiếng kêu, hẳn là quái vật Người Đầu Mèo.

Nhưng Tưởng Anh còn nhớ ban ngày khi NPC nhìn thấy quái vật, rõ ràng họ không hề sợ hãi.

【Kịch kịch kịch ——】

【Kịch kịch ——】

Một động tĩnh rất nhỏ xuất hiện ở góc trái, Tưởng Anh quay đầu xem thử.

Nương ánh đèn đường, cậu thấy mơ hồ một chuỗi đầu người, đang bò ngang qua cửa sổ tiệm đồ uống lạnh.

Quả đầu cuối cùng bò qua cửa sổ thì, liếc mắt xem trong phòng.

Tưởng Anh nhích vào góc, tránh khỏi tầm nhìn của nó.

Chờ xung quanh yên tĩnh lại, nhân viên nữ mới kề tai Tưởng Anh nói nhỏ: "Đây là Mùa Săn, xem ra năm nay Mùa Săn đến sớm rồi."

Tưởng Anh nghe, nhưng không hiểu, cậu khẽ hỏi lại: "Tôi vừa chuyển vào đây, không hiểu mấy thứ này lắm, Mùa Săn là gì thế?"

Vì cố hạ giọng, âm thanh của cậu trở nên đầy từ tính, nhân viên nữ vừa nghe xong chóp tai đã đỏ hồng.

"Là truyền thống ở đây đó anh, cứ lâu lâu, Trại Nuôi Thú Cưng lại đem những chủng loại mới đào tạo thành công vào thị trấn."

Nhân viên nữ dỏng tai nghe ngóng, xác định không có quái vật đang để ý đến họ.

"Đám động vật đó sẽ cắn xé người dân, săn bắt nuốt chửng những ai chúng tóm được. Mãi đến lúc trời sáng, trại nuôi dưỡng mới tập trung chúng lại, đưa về căn cứ, đó chính là Mùa Săn."

Tưởng Anh càng nghe càng ngơ ra.

Cậu nghẹn lời hồi lâu, nghẹn ra một đống hỏi chấm.

"Mọi người để tụi nó ăn mình thế à? Thị trưởng đâu? Cảnh sát đâu?"

Nhân viên nữ còn mê mang hơn cậu: "Quản làm gì?"

Giao lưu với cô gái này thật sự rất điên đầu, Tưởng Anh thở dài hỏi câu khác.

"Vậy biết Mùa Săn sắp tới, ra ngoài sẽ bị quái vật ăn, sao mọi người còn ra ngoài ăn khuya."

"Quái vật ăn mình, và mình ăn khuya, có mâu thuẫn gì nhau đâu"

Tưởng Anh: ...

Thôi bỏ, sóng não không khớp, không hiểu cô ta đang nói cái gì.

Đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng thét thê lương thảm thiết, sau đó bị nhấn chìm trong tiếng gặm nhấm cắn nuốt.

Tiếng xương bị răng cắn vỡ, nghe đến lạnh sống lưng.

Tưởng Anh chỉ vào cửa cuốn hỏi: "Lúc trước tôi nghe nói muốn xử lý đám thú hoang cắn người, sao bây giờ chúng phát dại lại không ai giải quyết."

"Bình thường thì tất nhiên là không thể mặc kệ, nhưng đây là Mùa Săn mà. Lúc này động vật có thể thoải mái tổn thương con người, đây là truyền thống."

Nàng vỗ lưng Tưởng Anh, khẽ an ủi cậu: "Không sao đâu, chỉ cần trốn ở đây đừng để chúng phát hiện, chờ đến sáng mai là an toàn."

Tưởng Anh không hiểu, cũng không biết làm sao để nói chuyện với người điên.

Đám dân chúng bị nguyền rủa này, đôi khi không khác gì người thường, đôi khi không khác gì chơi đá.

Bọn họ không giống những người bị bệnh thần kinh, mà giống người có vấn đề về nhận thức.

Hơn nữa xem khái niệm của họ về Mùa Săn là biết, hệ tư tưởng biến dị này là có người tác động.

Ai đó đã lợi dụng nguyền rủa tinh thần, tạo nên tư tưởng sai lầm cho người dân trong trấn. Thậm chí dù nó có vô lý, cũng không ai cảm thấy nghi ngờ.

Bởi nguyền rủa đã bao phủ cả thị trấn, khiến đầu óc người dân ở đây trở nên mụ mị, rất dễ bị khống chế.

Quái vật tham gia Mùa Săn đều là sản phẩm mới do Trại Nuôi Thú Cưng vừa lai tạo. Nơi đó thản nhiên làm thí nghiệm trên cơ thể người, đồng thời nắm giữ kỹ thuật khoa học cao hơn thị trấn.

Thị trấn biến thành địa ngục trần gian, ắt không thiếu bàn tay của kẻ đứng sau trại nuôi dưỡng.

Đúng lúc này, bé trai vẫn luôn yên lặng tựa vào lòng cậu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cửa sau tiệm đồ uống lạnh.

Thấy hành động của nó, Tưởng Anh cảnh giác xoay người lại.

Cửa sau vốn đóng chặt, không biết đã bị ai mở hé ra.

Dưới ánh nhìn đăm đăm của Tưởng Anh, một cánh tay tái xanh theo khe cửa mò vào.

Sau đó cánh tay thứ nhất, thứ hai, thứ ba, hơn mười mấy cánh tay nhợt nhạt đè vào cửa, đẩy hết cánh cửa ra.

Một con quái vật gầy teo khô quắt, từ bên ngoài bò vào.

Cả người nó trắng bệch, hai bên sườn là chi chít những cánh tay. Trên cánh tay, là vô vàn con mắt.

Nhìn qua, quái vật kia như một con rết ghép từ những bộ phận của con người.

Nhưng toàn thân bò vào trong, Tưởng Anh mới thấy cái đầu sâu của nó.

Đây cũng là một loại quái vật kết hợp giữa người và động vật.

Chiếc miệng khổng lồ của nó còn đang ngậm một người. Người kia chỉ còn thân trên lộ ra ngoài, hai tay vùng vẫy, cố gắng ngọ nguậy.

Quái vật dường như bị chọc giận.

Nó giơ một đôi tay trắng bệch lên, nắm lấy cổ tay người kia xé ra hai bên.

Cánh tay người đàn ông bị kéo đến cực hạn, phát ra tiếng xương kêu cót két.

Sau đó ‘pang’ một tiếng, bị quái vật xé đứt lìa.

Quái vật xé ông ta thành mảnh nhỏ, đút từng miếng, từng miếng vào miệng, nhai nuốt. Máu tươi chảy dọc theo cánh tay nó, rơi tí tách xuống đất.

Giống như đêm khuya, vòi nước không vặn chặt, đang rỉ nước không ngừng.

Nhân viên tiệm đồ uống lạnh đờ đẫn nhìn hình ảnh này, không ai dám hé răng.

Từ lúc quái vật chui vào, Tưởng Anh đã ôm Tần Hoắc lén lút nhích tới bên cửa sổ, chuẩn bị bất trắc xảy ra thì nhảy cửa sổ bỏ trốn.

Quái vật ăn xong, quay đầu nhìn các NPC đang chen chúc một chỗ.

Mắt trên cánh tay nó đảo qua đảo lại, sau đó nhắm thẳng vào một vị khách.

Một vài cánh tay điên cuồng nhúc nhích, chớp mắt quái vật đã bò tới bên cạnh vị khách kia.

Nó dùng tay bóp gáy hắn ta, xách thẳng lên trời. Mấy cánh tay khác lại bám chặt thân dưới, đem hắn xé làm hai.

Tiếng kêu thảm vọng khắp cửa hàng đồ uống lạnh, những NPC còn lại cũng không nén nổi sợ hãi, kinh hoàng thét lên.

Những quái vật khác nghe thấy động tĩnh, cũng rần rần lao vào từ cửa sau.

Tiệm đồ uống lạnh vốn nhỏ bé lại càng thêm chật chội.

Tiếng khóc la xem lẫn trong tiếng nhai xé, Tưởng Anh cắn chặt môi dưới, thân thể run lên không cách gì ức chế.

Tần Hoắc đang dựa vào lòng cậu, lập tức nhận ra sự khác thường. Nó ôm gáy Tưởng Anh, vỗ về cọ cọ vào má cậu.

Nhân lúc quái vật bận no say, Tưởng Anh đột ngột mở cửa sổ, tung người nhảy ra ngoài.

Phố phường chỉ còn là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là lũ quái vật vặn vẹo.

Mấy con quái vật Người Đầu Mèo nghe tiếng Tưởng Anh chạm đất, lập tức lao tới cậu như một cơn gió.

Tưởng Anh biến sắc, một tay ôm chặt lấy bé trai, một tay rút súng Meo Meo ra.

Quen tay bóp cò, đạn bắn như mưa, chính xác nổ đầu mấy con quái vật.

Đầu mèo nổ tung, mấy con bọ máy màu đen theo máu bay ra.

Nương bóng đêm yểm hộ, lao nhanh về phía Tưởng Anh.

Tần Hoắc nép trong lòng cậu quay đầu, lạnh lùng nhìn đám sâu máy.

Tròng mắt nó dần biến thành mắt rắn vàng ròng, mấy con bọ máy biến thành cát bụi giữa không trung, theo làn gió tan biến không một dấu vết.

Toàn bộ quá trình chỉ 2 giây ngắn ngủi, xung quanh quá mờ tối, Tưởng Anh không để ý tới.

Mùa Săn còn chưa đến đỉnh điểm, vẫn còn vô số quái vật đang lao vào phố đêm.

Tưởng Anh xem như đã nhận ra.

Phạm vi của Mùa Săn chỉ giới hạn trong khu phố này, chỉ cần mấy đêm nay cậu đừng tới đây, sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Đây chính là hậu quả của việc chuỗi manh mối đứt đoạn.

Thiếu người để trao đổi tin tức khiến manh mối cậu nắm giữ quá ít ỏi, không biết chỗ nào được đi, chỗ nào không nên tới.

Xử lý xong quái vật đầu mèo, Tưởng Anh lắc người trốn vào con hẻm nhỏ, định men theo đường tắt về lại cửa hàng tạp hóa.

Đêm tối bao trùm lên con hẻm sâu hút, hoàn cảnh tối mờ chật hẹp khiến thần kinh cậu càng thêm căng thẳng.

Dù xung quanh ồn ào là thế, Tưởng Anh vẫn nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập một cách cuồng loạn.

Từ lúc vào trò chơi tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu sợ hãi đến vậy.

Không phải là quái vật quá đáng sợ, không phải là thủ đoạn gϊếŧ người quá tàn nhẫn, mà là cậu nhận ra, mình cậu không thể địch lại cả bầy quái vật.

Không biết chạy bao lâu, Tưởng Anh thoáng thấy trong con hẻm sâu có một người phụ nữ mặc váy dài.

Mái tóc rối bời buông tới eo, quay lưng về phía cậu, không hề động đậy.

Tưởng Anh liếc nhìn đằng sau, xác định đàn quái vật không đuổi theo mình, liền tựa vào tường thở dốc.

Tiếng thở dốc cùng bước chân khiến người phụ nữ kia để ý, cô ta chậm rãi xoay người trước ánh nhìn của cậu.

Dưới ánh đèn mờ, Tưởng Anh nhìn thấy, trên da cô ta mọc chi chít những lỗ đen nho nhỏ.

Cô ta không có mặt, phần mặt cô ta cũng tràn đầy những lỗ đen như ở trên thân thể.

Một con sâu máy chui ra từ lỗ đen trên mặt, giống như ong mật bò ra khỏi tổ ong.

Cô ta giật giật đầu, bước chân thất thểu đi về phía Tưởng Anh. Mỗi một bước chân, là một loạt sâu bọ ùa ra từ trong người cô ta, càng lúc càng đông, khiến đôi chân vốn bị lỗ đen phủ kín trở nên càng đáng sợ.

Tưởng Anh không nhịn được, mặt trắng nhợt, tay đỡ tường nôn khan.

Mặt Tần Hoắc cũng không đẹp hơn là bao.

Nó từng lén xông vào Ải người mới, cũng từng bị ném vào rất nhiều Ải để huấn luyện, nhưng chưa một Ải người mới nào có độ khó cao đến thế.

Theo kinh nghiệm của nó, ban đầu độ khó của Ải chỉ ở mức thông thường.

Người dân kỳ quái, tập tục kỳ dị, đều là đặc trưng của Ải Dễ.

Chỉ cần người chơi đừng chết trong tay người dân, biết được câu chuyện ẩn sau lưng thị trấn, là có thể hoàn mỹ vượt Ải.

Mà quái vật chạy tung tăng, là đặc sản của Ải Thường.

Tần Hoắc cau mày, dựa vào vai Tưởng Anh trầm tư.

Xảy ra tình huống này, thường chỉ có một khả năng.

Những người tham gia trò chơi không cùng một phe phái.

Dễ thấy nhất là người chơi của phe này, vì hoàn thành nhiệm vụ mà gϊếŧ người chơi phe khác, hoặc thả quái vật ẩn ra, tăng mạnh độ khó của Ải.

Tưởng Anh cứ tiếp tục chạy loạn như rắn mất đầu thế này, sớm muộn gì cũng chết ở đây.

Tần Hoắc đang nghĩ, nó phải làm sao để tuồn cho Tưởng Anh một vài tin tức, nhưng lại không để lộ thân phận của mình.

————

Dưới sự giúp đỡ âm thầm của Tần Hoắc, Tưởng Anh tốn chút thời gian tiêu diệt hết đám sâu bọ kia.

Nhân lúc trong hẻm không còn quái vật khác, Tưởng Anh đeo bao tay, rút dao nhỏ, đem quái nữ người đầy lỗ đen tách thành linh kiện, xem bên trong cơ thể cô ta có thứ gì.

Ngoài dự đoán là, trong người nữ quái không có một con sâu nào hết.

Máu thịt nội tạng đều bị vét sạch, chỉ còn một lớp vỏ rỗng, bên trong chất đầy linh kiện máy móc.

Không khác gì Xiên Đầu Người.

Tưởng Anh phát hiện trong đầu cô ta, có một thứ gì đó trông như máy giám sát.

Thấy nó, cậu vô thức mở app Đại Sảnh Liên Minh lên, quả nhiên lại có thêm vài thông báo nhắc nhở độ hảo cảm thay đổi.

Xem tin tức nhắc nhở kín màn hình, Tưởng Anh nhếch môi nở nụ cười trào phúng.

Mùa Săn gì chứ, đặt cái tên thật dễ nghe.

Nói trắng ra là lùa quái vật đi gϊếŧ người dân, hòng mang đến cho những kẻ giấu trong bóng tối kia một màn trình diễn đẫm máu đầy tàn nhẫn.

Bất quá có chuyện này Tưởng Anh nghĩ mãi không ra.

Bình thường đám người kia rình coi người chơi, đều dùng phương thức bí ẩn hơn chứ không phải thông qua dụng cụ giám sát như vậy.

Cho nên, lắp đặt ba cái đồ chơi này lên người quái vật để làm gì.

Cảm giác như lắp cho người trong thị trấn biết vậy.

Phía sau thiết bị, cậu mơ hồ thấy một ký hiệu màu vàng, nhìn giống mặt trời nhỏ.

Tưởng Anh cho rằng tất cả quái vật đều giống người phụ nữ này, là người máy bán tự động khoác da người.

Nhưng sau khi lén lút kéo một Người Đầu Mèo vào hẻm rã xác, cậu mới phát hiện không phải.

Bên trong quái vật Người Đầu Mèo không có dấu vết can thiệp của công nghệ cao, nói nó là kết quả của một biến dị sinh học thì hợp lý hơn.

Cậu lật đi lật lại, vẫn không tìm được ký hiệu nhỏ hình mặt trời trên cơ thể nó.

Tưởng Anh không biết mặt trời nhỏ kia đại biểu cho thứ gì.

Rõ ràng đều là quái vật do Trại Nuôi Thú Cưng thả ra, vì sao con có, con không.

Có mấy con quái vật bộ dáng vặn vẹo, bị mùi máu dày đặc trong không khí hấp dẫn tới.

Tình huống quá khẩn cấp, Tưởng Anh không thể ở lâu, đành phải ôm đứa nhỏ chạy ra khỏi dãy phố đêm.

Rời khỏi phạm vi Mùa Săn, xung quanh liền trở nên an tĩnh.

Tất cả quái vật đều tập trung trong khu vực đó, những khu vực khác đều là nơi an toàn.

Từ đây về tiệm tạp hóa vẫn còn một đoạn, Tưởng Anh đến ghế dài ở công viên bên cạnh, ngồi nghỉ ngơi một chút.

Nghĩ đến người phụ nữ lúc nãy, cậu chợt nhớ ra trong sổ tay của "Mệnh Ta Do Ta’, từng có một thông tin tương tự.

Nhân vật do "Mệnh Ta Do Ta" sắm vai hay đãng trí, y dựa vào viết nhật ký, ghi lại những thông tin quan trọng.

Có một hôm y tăng ca về khuya, trên đường gặp phải mấy tên quái gở đang đào hố.

Bọn họ nói muốn đào địa đạo để thoát ra khỏi thị trấn này.

Mấy ngày sau, bọn họ đều chết sạch, nhật ký miêu tả xác của bọn họ như thế này.

【Người thủng lỗ chỗ như than tổ ong】

Tưởng Anh cảm thấy, người phụ nữ này rất giống với thi thể của đám người đó.

Nghĩ tới đây, cậu quay đầu nhìn quanh.

Không biết tình tiết ẩn mở khóa bất ngờ như thế, có liên quan gì đến đám người kia không.

Tưởng Anh vừa trầm tư, vừa xoa đầu đứa nhỏ, bảo nó tựa vào người mình nghỉ ngơi một chút.

Tần Hoắc không nói một lời, chỉ yên lặng nghiêng đầu nhìn Tưởng Anh.

Độ khó hiện tại, đã vượt quá xa phạm vi năng lực của Tưởng Anh.

Nó có thể nhận ra bên dưới biểu hiện trầm ổn của Tưởng Anh, là sự sợ hãi cùng mỏi mệt.

Tưởng Anh còn đang suy tư, nên đi đâu tìm đám người kỳ quái đó.

Cũng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cảm giác mỏi mệt xông thẳng lên não, khiến cậu thiếu chút nữa ngất đi.

Cố gắng giữ tỉnh táo, Tưởng Anh gõ đầu Tần Hoắc cảnh cáo: "Nhóc Tần, không được dùng kỹ năng với anh."

Bé trai cúi đầu, thủ thỉ giải thích với cậu: "Anh mệt lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi."

Ánh mắt lạnh băng của Tưởng Anh dần trở nên nhu hòa, cậu bất đắc dĩ thở dài, "Anh không giận em, em cũng không phải lo cho anh. Anh gắng thêm tối nay nữa, chiều mai anh sẽ ngủ một giấc thật say."

"Tối nay ngủ cũng được, ngủ ở đâu cũng được, em sẽ bảo vệ anh."

Nghe sự quan tâm ẩn trong từng câu chữ, thần kinh đang căng chặt của Tưởng Anh cũng dần thả lỏng lại.

Cậu hôn hôn lên cặp má bánh bao mềm mại, kéo nó vào lòng khẽ dụi dụi.

"Vậy tối nay nhóc Tần phải nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì mai anh ngủ, em còn phải bảo vệ anh cơ mà."

Tần Hoắc cũng không kiên trì nữa, chỉ khẽ gật đầu.

Trong cả cuộc đời dài đằng đẵng, Tưởng Anh là người bạn đầu tiên, cũng là người bạn duy nhất của nó.

Mặc dù người bạn này, cứ một hai đòi làm bố.

Nhưng Tần Hoắc tuyệt đối sẽ không để Tưởng Anh chết ở đây, nó, sẽ bảo vệ cậu.

————

Không thể đến phố đêm, bên kia đang trình diễn vở kịch người dân nô đùa cùng quái vật.

Ôm bé trai ngủ say, Tưởng Anh đi dạo loanh quanh trong thị trấn, định tìm kẻ quái gở mà nhật ký miêu tả.

Tiếc là đêm nay đám người đó không xuất hiện.

Năm giờ sáng, ánh mặt trời ấm áp vươn ra khỏi tầng mây, chiếu sáng khắp thị trấn.

Hướng phố đêm nghe như có tiếng động cơ nổ vang, hẳn là nhân viên của viện nghiên cứu đến thu hồi những quái vật tham gia Mùa Săn.

Tưởng Anh không qua đó xem thử, cậu sợ đám người kia tiện tay bắt luôn cả cậu về.

Đêm qua dạo phố lâu như vậy, Tưởng Anh cũng sưu tầm được một vài manh mối linh tinh lẻ tẻ.

Ba ngày sau, thị trấn sẽ bắt đầu cuộc bầu chọn anh hùng diễn ra mỗi năm một lần.

Để trở thành cái gọi là anh hùng, người dân thị trấn quyết định tàn sát chó hoang, thậm chí làm ra những việc còn cực đoan hơn nữa.

Cũng tức là, ba ngày tới, trò chơi sẽ nghênh đón đỉnh điểm đầu tiên. Người dân vốn không bình thường, sẽ điên thêm nhiều chút.

Tưởng Anh nghĩ chắc phải đóng tiệm tạp hóa vài hôm, chẳng may đám người kia chạy vào tiệm vây đánh thì phiền.

Trên người quái vật xuất xứ từ Trại Nuôi Thú Cưng đều có giấu sâu máy. Tiểu Lạp từ đó mà ra, cậu đoán trên người hắn cũng có.

Tưởng Anh không muốn gϊếŧ Tiểu Lạp cho lắm.

Cậu tính về nghiên cứu thử, xem có thể dụ sâu máy trên người Tiểu Lạp bò ra không.

Ngoài ra, từ đối thoại của người dân ở đây, Tưởng Anh còn nghe ngóng được một vài tin tức.

Bọn họ nói Đậu Đậu là kẻ tà ác nhất, buồn nôn nhất thị trấn. Đầu óc Đậu Đậu có vấn đề, trên người nó mang theo bệnh truyền nhiễm.

Nó vẫn luôn tung tin đồn nhảm gây hoang mang trong trường, nói thị trấn này là giả, bọn họ phải nhanh trốn khỏi đây.

Tưởng Anh còn nhớ Đậu Đậu, phải nói cậu đã sớm để ý đây là một NPC đặc thù, chỉ có chưa có cơ hội tiếp xúc.

Người qua đường xem Đậu Đậu như đề tài để thưởng trà nhắm rượu, cũng không nói quá nhiều, Tưởng Anh quyết định vào việc từ "Tôi Yêu Vật Lý".

Lần nữa trở về khu chung cư của ông chủ cũ, đã là 8 giờ sáng.

Tiểu Lạp đã thay xong đồng phục nhân viên, đang chuẩn bị xuống mở tiệm. Thấy cậu mang theo đứa nhỏ trở về, lập tức đỏ mặt đón cậu.

Tưởng Anh chớp chớp mắt, ra hiệu Tiểu Lạp giữ yên lặng.

Cậu nhẹ nhàng vào phòng ngủ, đặt bé trai đang say giấc xuống giường.

Dù nó có là đùi vàng tương lai đi nữa, thì giờ cũng chỉ mới bốn tuổi mà thôi, lý ra không nên theo cậu bôn ba cả đêm như thế.

Đêm qua Tưởng Anh quá mệt moi.

Đứa nhỏ này vừa thấy cậu khác thường, đã lập tức mặt kề mặt, tay xoa đầu, khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều.

Tưởng Anh cúi người, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán nó, sau đó đắp kín chăn, yên lặng rời khỏi phòng.

Sau này nếu có con, chỉ cần đáng yêu như Tần Hoắc là đủ.

Nếu Tần Hoắc làm con cậu cả đời, vậy nằm mơ cũng có thể cười sảng.

Cửa phòng ngủ vừa khép lại, Tần Hoắc đang giả vờ ngủ chậm rãi mở mắt ra.

Xác định Tưởng Anh đã đi xa, nó bò xuống giường, lặng lẽ đến bên cửa, đẩy ra một khe nhỏ lén lút nhìn bên ngoài.

Chàng trai xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa nhổng cao, đang cùng Tiểu Lạp nói chuyện.

Bọn họ nói về những việc xảy ra ở phố đêm, Tưởng Anh bảo Tiểu Lạp từ giờ không nên ra ngoài nữa, thức ăn chính cậu sẽ mang về.

Sau đó giơ tay bảo Tiểu Lạp ngồi xuống, tự mình mang bao tay nghiên cứu tai chó của hắn ta.

Tần Hoắc xem một lúc, phát hiện Tưởng Anh đang tìm sâu máy trên người Tiểu Lạp.

Nó hơi há miệng, phát ra tiếng ‘sss’. Âm thanh này tai người không nghe thấy, nhưng sâu máy có thể bắt sóng được.

Mấy giây sau, tín hiệu của hai con sâu máy bị nó quấy nhiễu, lắc lư bò ra khỏi đuôi Tiểu Lạp.

Tưởng Anh nổ liền vài phát súng, đem sâu máy bắn đến nát vụn. Tiểu Lạp ôm đuôi, mặt kinh hoảng.

Xác định trên người hắn đã không còn sâu máy, Tần Hoắc khép cửa phòng ngủ lại, lần nữa bò lên giường.

Nó muốn chờ Tưởng Anh qua đây, nó muốn quấn lấy Tưởng Anh để ngủ.

Nhưng người này dường như còn đang bận, không có thời gian dành cho nó.

Tần Hoắc giơ cánh tay lên, thất thần nhìn chú heo gỗ đang lắc lư trên vòng tay.

————

Mười hai giờ trưa, Tưởng Anh vẫn không chờ được câu trả lời của "Tôi Yêu Vật Lý".

Chờ thêm vài phút, Tưởng Anh quyết định lại nhắn thêm tin nữa.

A:【Anh biết chuyện tối qua Mùa Săn diễn ra ở phố đêm chứ.】

A:【Đây là hình ảnh, lúc đó tôi tình cờ có mặt ở hiện trường.】

Tưởng Anh đem video ảnh chụp của một vài quái vật, gửi qua theo tin nhắn riêng.

Bên ấy vẫn giữ yên lặng.

A:【Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện, tôi biết anh đang nghĩ cái gì. Anh chính là bằng cách nào đó, biết mình và "Mệnh Ta Do Ta" có biểu tượng phần mềm giống nhau, các anh cùng thuộc một trận doanh, mà tôi, thuộc về một trận doanh khác.】

A:【Có lẽ anh chỉ là quá cẩn thận, nên mới cự tuyệt trao đổi với tôi. Cũng có thể là bị người khác dẫn đường, lầm tưởng giữa các trận doanh là đối lập. Tôi có thể nói thẳng cho anh biết, dù nhiệm vụ trận doanh của chúng ta khác nhau, nhưng nhiệm vụ chính thì không hề xung đột.】

Cậu gõ những suy đoán của mình về các chơi gửi qua, muốn cho đối phương hiểu, trò chơi này cần sự hợp tác.

Bên ấy vẫn im thin thít.

Tưởng Anh bực bội xoa giữa trán,【Kênh Lân Cận thiếu mất một người, hẳn anh cũng thấy. Người vừa chết đi không phải ‘Hạ Hạ’ mà là ‘Mệnh Ta Do Ta’.】

A:【Lúc trước chúng tôi có trao đổi tình báo, sau đó vẫn giữ liên lạc, đêm hôm kia anh ta đã bị quái vật đầu mèo xơi tái.】

Một lúc sau, Tưởng Anh mới nhận được tin nhắn trả lời.

Tôi Yêu Vật Lý:【Có người nói với tôi, đây là một trận đối kháng.】

A:【Là người chơi chưa bao giờ lộ diện trên kênh Lân Cận?】

Tôi Yêu Vật Lý:【Ừ, tôi vừa vào trò chơi, hắn đã liên lạc với tôi, nói mình là người chơi cũ, phụ trách dẫn dắt người chơi mới. Tôi và "Mệnh Ta Do Ta" cùng một trận doanh, nên hắn chỉ mang hai chúng tôi thôi.】

Tôi Yêu Vật Lý:【Bởi vì tôi, Mệnh Ta Do Ta và hắn đều có chung một nhiệm vụ, đó là tìm "Thuốc Cường Hóa Tinh Thần". Hắn nói trừ ba chúng tôi, những người khác đều thuộc về Liên Minh Tương Lai. Ngày đầu tiên tôi có hỏi "Tiểu Tiểu Tiếu, cũng lén hỏi "Giảm Giá Đặc Biệt 50%", bọn họ không biết gì về nhiệm vụ trận doanh, nên tôi mới tin lời hắn nói.】

Tưởng Anh vuốt di động, nhíu mày suy tư nhìn tin nhắn.

Thuốc Cường Hóa Tinh Thần, Tiểu Lạp có nói qua với cậu. Mỗi khi tinh thần hắn trở nên thất thường, sắp cho rằng mình thật sự là một con chó, Trại Nuôi Thú Cưng sẽ tiêm cho hắn một phát này.

Nghe tên, dương như loại thuốc này có tác dụng ức chế nguyền rủa.

Tưởng Anh cuối cùng cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Quả nhiên như suy đoán của cậu, người chơi thứ bảy thật sự là người chơi cũ, nhưng không phải y không liên lạc được mọi người, mà là chỉ liên lạc với hai người.

Mặc dù "Tôi Yêu Vật Lý" không nói rõ, nhưng Tưởng Anh hiểu ý người này muốn nói.

Người chơi cũ không chỉ giấu việc đây là trò chơi hợp tác, còn lừa y đây là trò chơi đối kháng. Lợi dụng nỗi sợ hãi tử vong, lừa y tố cáo "Tiểu Tiểu Tiếu’, khiến cô bé bị đưa đi xử quyết chính nghĩa.

Cho nên trong nghi thức, "Tôi Yêu Vật Lý" mới khẩn trương đến thế, cả buổi chỉ lo đẩy mắt kính.

Bởi y biết rõ, người kia, là do y hại chết.

Người chơi cũ hứa hẹn với bọn họ, nói cả hai người đều cùng phe với gã, chỉ cần làm việc cho gã, gã sẽ không để bọn họ phải chết ở đây.

Trước khi "Mệnh Ta Do Ta" xảy ra chuyện, từng khoe với y, mình đang giúp đại lão làm việc lớn, xong xuôi sẽ được đưa đến khu an toàn.

Lúc đó "Tôi Yêu Vật Lý" rất hâm mộ.

Giờ "Mệnh Ta Do Ta" chết, chứng tỏ lời người chơi cũ nói, có cái nịt.

Người chơi cũ không thực hiện lời hứa, ngược lại lợi dụng "Mệnh Ta Do Ta’ xong, gϊếŧ người diệt khẩu.

Tưởng Anh cảm thấy "Tôi Yêu Vật Lý" nói chuyện rất kỳ quái.

Người này quá tin tưởng vào thực lực của người chơi cũ, còn khẳng định quái vật Người Đầu Mèo là do gã thả ra.

Tưởng Anh vừa đề ra nghi vấn, bên kia đã nhanh chóng trả lời.

Tôi Yêu Vật Lý:【Bởi vì nhân vật của hắn là Thị trưởng, quyền lực cực lớn, tất cả người dân trong thị trấn đều phải nghe lời hắn. Hơn nữa nhân vật này còn có quan hệ mật thiết với người của Trại Nuôi Thú Cưng. Hắn gửi "Thuốc Cường Hóa Tinh Thần’ bằng bưu điện cho chúng tôi, vừa vào trò chơi vài tiếng, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ trận doanh.】

Tôi Yêu Vật Lý:【Về phần quái vật đầu mèo... Tôi có video với hắn mấy lần, có nghe thấy tiếng mèo kêu, cũng từng thấy chúng nó lảng vảng quanh đó.】

A:【Tức là hắn sai mèo của mình, đi gϊếŧ "Mệnh Ta Do Ta"?】

Tôi Yêu Vật Lý:【Đúng vậy.】

Tưởng Anh cau mày, theo thói quen rút điếu thuốc ra châm.

Hắn rít sâu một hơi, mới tiếp tục hỏi hắn:【Không đúng, mấy người là một phe, hắn đâu cần lợi dụng "Mệnh Ta Do Ta" xong thì đá】

Tôi Yêu Vật Lý:【Có lẽ hắn sợ chúng tôi để lộ bí mật.】

Cái chết của "Mệnh Ta Do Ta", khiến "Tôi Yêu Vật Lý" tỉnh đòn.

Vì sự sống, Tưởng Anh hỏi gì y cũng trả lời, cực kỳ thành thật.

Khả năng là thấy Tưởng Anh thoát được Người Đầu Mèo, còn đi trong Mùa Săn như đi dạo, nhất định cũng là một đại lão.

Thấy đại lão có ý đồ hợp tác, "Tôi Yêu Vật Lý" tất nhiên phải bắt chặt cơ hội này, tìm đường sống mới.

Tưởng Anh không ngờ chuyện này lại phức tạp đến thế.

Cậu nói với y ba ngày tới thị trấn sẽ rơi vào hỗn loạn, nhắc y ít ra ngoài, cố gắng ở yên trong trường, hoặc xin nghỉ ốm ở nhà hẳn luôn.

Rời khỏi mục trò chuyện, Tưởng Anh cắn đầu lọc suy tư.

Theo lời "Tôi Yêu Vật Lý" nói, người chơi cũ sắm vai Thị trưởng sai y đốt báo cũ trong kho. Sau đó lấy danh nghĩa thầy giáo, đầu têu xa lánh NPC Đậu Đậu, khiến đứa bé đó bị cả lớp cô lập.

"Tôi Yêu Vật Lý" cẩn thận, trước khi đốt báo, lén chụp lại nội dung trên đó.

Tưởng Anh đang xem ảnh chụp y gửi qua.

Sắp xếp theo thời gian thì, đây đều là báo cũ từ khoảng năm mươi, sáu mươi năm trước, cũng tức là năm 70 sau Thảm họa.

Tưởng Anh tổng kết nội dung, sắp xếp theo trình tự thời gian.

【Một cặp vợ chồng ăn thịt con mình ở ven đường, đồng thời công kích tất cả người dân trên đường; Một vị tài xế xe bus phóng hỏa đốt chết toàn bộ hành khách trên xe; Các vụ án bạo lực thường xuyên xảy ra, lực lượng cảnh sát chính phủ thiếu thốn nghiêm trọng.】

【Trải qua điều tra, chuyên gia tìm được nguồn gốc của lời nguyền, đồng thời đặt tên cho nó là “Pho tượng - tinh thần thất thường"】

【Lời nguyền "Pho Tượng - Tinh thần thất thường" xuất hiện, gây khủng hoảng xã hội quy mô lớn. Nhiều khu dân cư xuất hiện hiện tượng ảo giác tập thể, chính phủ tạm thời chưa tìm được biện pháp hữu hiệu để ngăn cản lời nguyền phát tán.】

【Nghiên cứu và phát triển thuốc Cường Hóa Tinh Thần, sẽ thay đổi vận mệnh loài người đang bị lời nguyền khống chế, hòa bình đang tới.】

【Theo điều tra, người dân có tinh thần lực cấp S trở lên, có thể miễn dịch với lời nguyền. Người dân đạt cấp A, sau khi tiêm thuốc Cường Hóa Tinh Thần, có thể vĩnh viễn miễn dịch với nguyền rủa. Từ cấp A trở xuống, cần được tiêm thuốc nhiều lần.】

Nội dung trên báo, trông đều rất bình thường.

Thế giới trò chơi này đột nhiên mắc phải một lời nguyền, người dân ở đây đoàn kết lại, tích cực tìm biện pháp hóa giải lời nguyền.

Để ứng đối với tình hình lúc đó, họ chế tạo một cỗ máy có thể kiểm tra được sức mạnh tinh thần.

Tất cả người dân đều được kiểm tra tinh thần lực, tinh thần lực thấp, sẽ được phát thuốc nhiều hơn, đảm bảo rằng họ có thể tự mình khống chế bản thân.

Tinh thần lực cao, có thể miễn dịch với lời nguyền, sẽ gia nhập quân đội, tìm biện pháp tiêu diệt lời nguyền, cứu lấy những người đang bị nó khống chế.

Đây là toàn bộ nội dung của các bài báo, Tưởng Anh nhả khói, ngón tay khẽ gõ mặt bàn.

Thời gian trên tờ báo cuối cùng, là năm 80 sau Thảm họa, mà hiện giờ, đã là năm 134 sau Thảm họa.

Trong 54 năm này, không biết thế giới trò chơi đã gặp phải chuyện gì.

Xem tình hình trong trấn, dường như nguyền rủa vẫn chưa bị khống chế hoàn toàn.

Ngoài báo, "Tôi Yêu Vật Lý" còn cung cấp cho Tưởng Anh, manh mối về NPC Đậu Đậu.

Y đâu có ngu, nên tất nhiên cũng nhận ra Đậu Đậu đang che dấu một bí mật nào đó.

Bởi vậy y vừa làm nhiệm vụ người chơi cũ giao cho, vừa lén lút bắt chuyện với Đậu Đậu.

Đậu Đậu nói với y, "Thế giới bên ngoài mới là thế giới bình thường, nhưng người trong thị trấn sẽ không thoát ra được, bởi vì người ở bên ngoài không cho phép. Chờ người ở đây chết hết, bọn họ sẽ nhét thêm một đống vào, chúng ta nhất định phải trốn khỏi nơi này."

Cất di động, Tưởng Anh nằm dài trên sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Thứ người chơi cũ muốn che giấu, là ngọn nguồn của lời nguyền, cũng chính là những tin tức liên quan đến "Pho Tượng - Tinh thần thất thường".

Cuối cùng Tưởng Anh cũng biết, chữ cái tiếng Anh ở sau lưng người dân ở đây là có ý nghĩa gì.

Đó là cấp tinh thần lực tương ứng của bọn họ.

Tưởng Anh có một cái suy đoán.

Lý do cậu không cảm giác được những ánh mắt đeo bám, nhưng "Tôi Yêu Vật Lý" và Tiểu Lạp có thể cảm nhận được, có lẽ là vì tinh thần lực của hai người kia cao hơn cậu.

Điểm tổng hợp của Tưởng Anh cao hơn "Tôi Yêu Vật Lý" hai cấp, chỉ có tinh thần lực là lẹt đẹt ở C, cũng tức là, chỉ những người chơi có tinh thần lực từ cấp B trở lên, mới phát giác được có người đang nhìn mình.

Đứng dậy vào phòng ngủ, Tưởng Anh ôm lấy bé trai đang ngủ say, kéo nó vào lòng mình, khẽ cười thì thầm bên tai nó: "Tinh thần lực siêu cao, còn có hai kỹ năng, nhóc Tần thật tuyệt vời!"

Tần Hoắc đang vờ ngủ, khóe miệng nhếch cao cao.

Nhất định Tưởng Anh không ngờ tới, điểm tổng hợp của nó là SSS.

Sau này nếu có cơ hội, nó sẽ để cậu xem nguyên hình.

Biến thành mãng xà, thân rắn của nó sẽ vừa dài vừa to, cực kỳ chấn động.

Tưởng Anh nhất định sẽ thích.