Ở Vô Hạn Lưu Nuôi Đại Lão

Chương 21: Trấn Anh Hùng (21) - Ơ nhầm rồi, em đây cơ mà

Tựa vào đứa nhỏ nghỉ ngơi một chút, Tưởng Anh lần nữa tỉnh táo lại.

Hệ thống phát cho cậu ba nhiệm vụ, hiện giờ có hai cái đã hoàn thành. Chỉ cần trong khoảng thời gian còn lại không bị khiếu nại là xem như đã hoàn thành hết nhiệm vụ.

Mà cậu giờ đã vươn lên làm chủ thành công, không cần đến cửa hàng làm việc nữa. Muốn nhận được khiếu nại cũng khó.

Kỹ năng【Đôi mắt quan sát】nhận được lúc vào trò chơi cảm giác có hơi cùi.

Nhưng may mà cậu lựa trợ thủ quá chuẩn, nhìn nhỏ bé đáng thương baby bốn tuổi, nhưng thực tế có đến hai kỹ năng.

Tần Hoắc còn nhỏ, nói không rõ ràng. Đối với hai kỹ năng của nó, Tưởng Anh chỉ biết đại khái.

Một cái là kỹ năng hệ tinh thần, có thể lập tức khiến người khác ngủ say, một lần có thể tác động đến ba người. Không có thời gian chờ giữa các lần sử dụng, nhưng có số lần hạn chế, một ngày chỉ dùng được ba lần.

Một cái là kỹ năng bị động, sức mạnh của đứa nhỏ này sẽ được tăng cường toàn diện, giậm chân một cái là be bét con sâu máy.

Tần Hoắc là đùi vàng mini cậu nhận nuôi, coi như cậu có hẳn ba kỹ năng rồi.

Lời to.

Sáng nay tuy chuyến ăn hôi ở nhà ‘Mệnh Ta Do Ta’ hơi bất ổn, nhưng trang bị Tưởng Anh nhận được lại xịn đến bất ngờ.

Không chỉ có đạn vô hạn, còn có tốc độ bắn cùng tầm bắn gấp đôi súng bình thường.

Hơn nữa súng này có thể tự điều chỉnh theo ống giảm thanh, ống giảm thanh của Tưởng Anh cũng có thể lắp vào cho nó.

Cậu làm quen với súng mới, càng sờ lại càng mê.

Tần Hoắc ngửa đầu nhìn cậu: “Anh, anh thích nó lắm hả?”

Tưởng Anh ngắm nghía khẩu súng lục, ngay cả ngữ khí cọc cằn thường ngày cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

“Nó thật xinh đẹp, xúc cảm thật hoàn mỹ. Có lẽ sau này anh còn gặp được nhiều vũ khí tốt hơn, nhưng nó sẽ cùng anh vượt qua thời kỳ tay mơ khó khăn nhất, anh quyết định sẽ đặt cho nó một cái tên.”

Tưởng Anh trầm ngâm: “Đây là thứ mình cướp được ở chỗ đám người đầu mèo, đầu mèo…… mèo, có rồi, sau này gọi nó là ‘Meo Meo’ đi.”

Tần Hoắc:?

Dễ để nhận ra Tưởng Anh thích khẩu súng ấy đến mức nào, thậm chí nụ cười đều tràn lan khắp khuôn mặt trắng nõn..

Tần Hoắc nghiêng đầu nhìn Tưởng Anh đăm đăm.

Nó không thưởng thức được vẻ đẹp của nhân loại, nhưng nó cảm thấy cậu cười rộ lên trông thật đẹp mắt.

Tần Hoắc muốn chạm vào nốt ruồi nhỏ dưới môi Tưởng Anh.

Meo mèo với súng một lúc, Tưởng Anh mới bình tĩnh lại, tiếp tục lên kế hoạch.

Ngày mai ‘Tôi Yêu Vật Lý’ sẽ cho cậu câu trả lời, nhưng cậu không có manh mối về người chơi thứ bảy, không biết phải tìm y bằng cách gì.

‘Hạ Hạ’ bị đưa đi cải tạo, dù có cứu được cũng không còn cơ hội tiếp tục làm cảnh sát.

Nhưng trước khi xử quyết chính nghĩa diễn ra, Tưởng Anh từng gợi ý cô đi điều tra những manh mối liên quan ở trong đồn.

Có lẽ Hạ Hạ thật sự đã điều tra, chỉ là không kịp ngăn vụ xử quyết đó lại.

Tưởng Anh quyết định làm liều một phen, đi cứu Hạ Hạ, xem cô có manh mối gì mới hay không.

Nếu Hạ Hạ không biết gì hết, vậy thì đành tính đến việc nửa đêm đột nhập vào đồn cảnh sát thôi.

Đẩy đứa bé vào phòng ngủ ngủ trưa. Tưởng Anh mở cửa sổ phòng khách, một mình đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Từ trên cao nhìn xuống cảnh thành phố, cậu thấy được ‘chó’ đang bị người dắt, bò lổm ngổm khắp nơi.

Đều là NPC, nhưng những người bị bắt làm chó, thật đáng thương.

Hôm nay là ngày thứ ba, còn bảy ngày nữa là trò chơi kết thúc.

Cậu phải nhanh nhanh biết được bí mật ẩn giấu đằng sau mọi việc, tranh thủ cho mình một con đường sống.

Ngồi chờ chết, cậu chỉ có hai kết cục.

Giống như ‘Mệnh Ta Do Ta’, bị quái vật không biết ở đâu chui ra làm thịt, hoặc bị NPC bắt giữ, biến thành chó cho người ta chơi.

Rít xong hai điếu thuốc, Tưởng Anh quay đầu, phát hiện cửa phòng ngủ đang hé ra một chút; có cậu nhóc trốn ở sau cửa nhìn trộm cậu.

Hai người vừa đối diện, mặt đứa nhỏ đã đỏ bừng. Khe cửa lặng lẽ khép lại, vờ như mình chưa bao giờ bị mở ra.

Tưởng Anh:……

Cưng quá.

————

Buổi chiều Tưởng Anh khóa kỹ cửa sổ, ôm Tần Hoắc ngủ một giấc no say.

Sau khi tỉnh dậy, xác định không có ai đang nhìn, cậu lại mang đứa nhỏ đi tắm một cái.

Cởϊ qυầи áo ra, Tưởng Anh phát hiện trên người mình có rất nhiều vệt đỏ. Hình dáng trông như vảy, có lẽ lúc ngủ cậu đè phải cái gì.

Trong lúc cậu kiểm tra vệt đỏ, đầu sỏ gây tội đứng bên không dám ho he một tiếng.

Xúc cảm trên làn da Tưởng Anh quá tuyệt vời, Tần Hoắc thích quấn cậu ấy ngủ.

Cũng như lần trước, vừa vào phòng tắm đứa nhỏ này lại cứng đơ đỏ mặt.

Lúc sấy tóc, Tưởng Anh mới ngẫm ra, không phải Tần Hoắc sợ nước, mà là xấu hổ khi ‘cởi truồng’ trước mặt người khác.

Lần đầu làm papa, Tưởng Anh càng nhìn càng thích Tần Hoắc.

Đáng tiếc nhóc con này quá có chủ kiến, nói gì cũng không chịu cùng cậu… Chơi cưỡi ngựa.

Điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất, Tưởng Anh quyết định đêm nay ra ngoài thử vận may, xem có mở khóa được cốt truyện của thị trấn về đêm hay không.

Cậu bảo Tiểu Lạp tăng ca thêm vài tiếng, chờ 1 giờ sáng mới đóng cửa hàng. Nếu tối có khách đến tiệm, thì giúp cậu tìm hiểu chút thông tin.

Tiểu Lạp không có ý kiến, cũng không nhận lấy súng Tưởng Anh đưa cho.

Hắn nói, lúc chủ tiệm còn sống thường dắt mình ra ngoài ăn khuya, trong mắt hắn thị trấn ban đêm không có gì nguy hiểm.

Trước khi đi, Tưởng Anh hỏi Tiểu Lạp về Sở Cải Tạo.

Người chơi Hạ Hạ bị nhốt vào Sở Cải Tạo, nhưng cậu tìm hết bản đồ thị trấn, vẫn không thấy nó nằm ở đâu, đành phải hỏi người dân bản xứ.

Tiểu Lạp giải thích với cậu: “Thật ra Sở Cải Tạo là tên gọi khác của Trại Nuôi Thú Cưng đấy.”

Tưởng Anh sửng sốt, “Vậy đem người đi cải tạo là sao?”

“Tôi không rõ lắm, có lẽ sẽ giống như tôi, bị gắn tai chó đuôi chó vào, cũng có thể là gắn thứ khác. Nhưng bất kể trước khi vào Sở Cải Tạo là gì, thì sau khi ra, cũng không thể tiếp tục làm người nữa.”

Cùng Tưởng Anh nói chuyện, Tiểu Lạp có vẻ rất co quắp, còn hay liếc trộm mặt Tưởng Anh.

Nhìn thoáng qua đứa bé bên cạnh, hắn mới chợt nhớ ra chủ mới của mình là dị tính luyến, còn đã có con, đôi mắt lại trở nên ảm đạm.

Những cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt người này, Tưởng Anh đều thấu rõ mồn một.

Đi làm thì bị đồng nghiệp theo đuổi, cứu NPC thì bị yêu thầm.

Tưởng Anh không hiểu vì sao mình lại hấp dẫn đồng tính đến như vậy.

Cậu nhịn vài giây, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi một câu: “Vì sao thích tôi?”

Tâm tư bị nhìn thấu, Tiểu Lạp có hơi vẻ xấu hổ.

Hắn né tránh, không dám nhìn thẳng vào Tưởng Anh.

“Anh Tưởng Anh trông, trông rất đẹp, mắt đẹp, môi cũng đẹp. Hơn nữa tính tình hiền lành, còn tốt với tôi nữa. Anh không chỉ cứu tôi, còn cho tôi một chốn dung thân, và một công việc tiền lương ổn định, trong lòng tôi rất biết ơn anh.”

“Nhưng anh yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý gì đâu, tôi biết anh không thích đàn ông. Tôi làm anh khó chịu sao? Tôi xin lỗi..”

Tưởng Anh:……

Lúc bảo Tiểu Lạp đến đây làm việc, kỳ thực cậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Thôi xong, tự nhiên hổ thẹn ghê.

Mang theo vẻ mặt chột dạ rời khỏi tiệm tạp hóa, Tưởng Anh nắm tay Tần Hoắc định đến phố buôn bán, đột nhiên thấy điện thoại rung lên.

Đây là nhắc nhở có thông báo mới mà cậu cài cho app Liên Minh.

Tưởng Anh mở phần mềm, ở đấy có một thông báo mới.

【Chúc mừng người chơi mở khóa được nhân vật ẩn: Một nhân viên cửa hàng thật thà.】

【Điều kiện mở khóa: Có một NPC nào đó đạt mức hảo cảm ‘yêu thầm’ với bạn, đồng thời tự nguyện trở thành nhân viên của cửa hàng tạp hóa.】

【Giới thiệu nhân vật: Một NPC vâng lời bạn, dù bạn không phát lương, người ta vẫn tự nguyện vì bạn mà làm việc. Khi nhân vật ẩn trực ca đêm, bạn có thể thu thập được nhiều manh mối hơn.】

【Chúc mừng người chơi kích hoạt được cốt truyện ẩn: Kẻ du đãng ban đêm.】

【Điều kiện mở khóa: Sau khi nhân vật ẩn mà bạn mở khóa trực ca đêm, hãy ra ngoài vào buổi tối và chờ sự kiện mới xuất hiện.】

【Giới thiệu cốt truyện: Bạn tự tìm hiểu đi.】

Tưởng Anh lặng đi một giây.

‘Một nhân viên cửa hàng thật thà’ là một trong số những lựa chọn trợ thủ mà cậu nhận được khi vừa vào trò chơi.

Lúc đó xem lựa chọn, cậu cứ nghĩ tên nhân viên kia là ‘Kẻ du đãng ban đêm’, không ngờ kẻ đó lại là chính cậu.

Trò chơi không cho gợi ý, Tưởng Anh cũng không biết đi đâu tìm cốt truyện ẩn.

Cậu do dự một chút, sau đó quyết định vẫn hành động theo kế hoạch ban đầu.

————

Là con phố thương mại duy nhất của thị trấn này, ban đêm cơ hồ một nửa người dân ở đây đều tụ tập ở đây.

Ti vi và báo chí của thị trấn đã bị người nào đó khống chế, Tưởng Anh không thể đạt được manh mối hữu dụng nào từ đấy.

Hiện đang là giờ cao điểm của khu chợ đêm, người trong thị trấn vừa đi dạo vừa trò chuyện. Cậu có thể thông qua nghe lén những cuộc đối thoại đó, đạt được một vài manh mối tương quan.

Tưởng Anh mua cho đứa nhỏ một chén đá bào dâu tây, lại qua cửa hàng bên cạnh, chọn một bộ quần áo và giày dép bé trai cho nó.

Tần Hoắc ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế nhỏ, giơ chân để nhân viên cửa hàng thử giày cho mình.

Tưởng Anh tay cầm chén đá bào, tai dựng lên nghe người xung quanh buôn chuyện.

“Còn mấy ngày nữa là bầu chọn anh hùng thị trấn nhỉ?”

“Ba ngày.”

“Chị chưa làm được việc tốt gì hết, năm nay chắc không tới phiên chị rồi”

“Kịp mà, anh hùng lần trước được bầu chọn, không phải chỉ dùng có một ngày để làm việc tốt thôi sao”

Vị khách kia đặt quần áo xuống: “Không biết giờ còn chỗ nào để làm việc tốt nữa không đây?”

Người bên cạnh tùy tiện nói: “Gần đây có nhiều vụ chó hoang cắn người lắm, cứ gϊếŧ vài ba con chó hoang, biết đâu lại được bầu thì sao”

Tưởng Anh cau mày.

Chó hoang trong miệng người dân thị trấn, chính là những người mang tai chó đuôi chó.

Lát nữa về phải nhắc Tiểu Lạp mang vòng cổ vào, tránh bị người ta nhầm thành chó hoang rồi đánh chết.

Nói chuyện bình bầu xong, hai người lại đá qua bệnh truyền nhiễm.

“Nghe nói dịch bệnh lần này lây qua thú cưng đó, nó là một loại ký sinh trùng, nó chỉ cần chạm nhẹ vào da tí thôi là có chuyện rồi ấy”

“Hả? Hôm qua em mới mua con Xiên Đầu Người xong? Lỡ bệnh thì làm sao bây giờ?”

“Có người nát mặt rồi, mà ban đầu là chưa đâu nha, tới khi bệnh nặng á, liệm luôn, hoặc là bị sâu bọ moi rỗng não, trở thành Người Bọ.”

“Người Bọ? Ghê vậy!”

Tưởng Anh:……

Ai đặt cái tên kỳ thế.

‘Mệnh Ta Do Ta’ và NPC vợ y, có lẽ sau khi chết bị lũ bọ máy nhảy từ Người Đầu Mèo qua ký sinh, sau đó biến thành Người Bọ.

Mua xong quần áo mới cho Tần Hoắc, Tưởng Anh bắt đầu dạo quanh khắp các con phố, nghe NPC tám nhảm khắp nơi.

Tần Hoắc đi theo bên cạnh cậu, yên lặng ăn đá bào.

Nó một tay cầm chén, một tay cầm thìa, đương nhiên không còn tay để nắm lấy Tưởng Anh nữa.

Tưởng Anh để tay rũ tự nhiên, ngón tay chạm nhẹ trên vai nó, đảm bảo gặp nguy hiểm vẫn kịp kéo nó lại.

Có một đám NPC vừa ăn xong đi ra, mấy con ma men lớn tiếng hát hò, mấy đứa con của họ thì chạy lăng quăng khắp nơi.

Hai bên thoáng qua nhau, Tưởng Anh sợ lạc mất Tần Hoắc, vô thức nắm lấy đứa bé bên cạnh mình.

Tần Hoắc vừa thoát ra khỏi đám nít ranh nhốn nháo, ngẩng đầu nhìn thì thấy, Tưởng Anh đang nắm tay một đứa bé vóc dáng tuổi tác tương tự nó, vừa đi vừa hỏi nhóc Tần em mệt không.

Tần Hoắc:?

May mà nó không phải con nít thật, không là lạc mất rồi.

Lúc này Tưởng Anh cũng phát hiện dắt nhầm, đang quay đầu tìm nhóc Tần của mình khắp nơi.

Tần Hoắc đứng trong đám con nít, hơi nhăn mày nghi hoặc.

Quái, sao nó thấy Tưởng Anh cứ như…… không nhận ra đứa bé nào là nó vậy?