Không Đành Nhìn Em Dưới Mưa

Chương 2: Thất tình

Chiếc dù to che lấy người em, em cảm nhận được sự che chắn nên ngẩng mặt lên nhìn. Con bé thấp đến ngang vai tôi đang nhận được sự che chở từ một người lạnh nhạt nhất trong tập thể kí túc xá của chúng tôi. Sự bất ngờ cũng chả làm xua đi nỗi buồn của em.

- Sao chị lại ở đây?

- Đói bụng, đi kiếm gì đó ăn mà thấy có một con ngốc đang lang thang một mình dưới cơn mưa to mà không có gì để trú.

- Huhuhu.

- Sao vậy?

- Anh ta có người khác rồi. Anh ta bỏ rơi em.

- Vì vậy nên tự hành hạ bản thân mình?

Em lại khóc, khóc ngày càng to hơn. Tôi kéo em lại ôm. Tôi tin em đang nghĩ cái ôm đó là an ủi, và bản thân tôi chỉ là vô tình gặp em như tôi đã nói.

- Về thôi.

- Chị không đi ăn nữa à?

- Không đành nhìn em chịu mưa ướt, tôi đưa em về rồi đi ăn sau.

- Chị cho em đi với. Em cũng muốn ăn.

Vậy là em cứ vừa xụt xịt vừa đi cùng tôi về phòng thay đồ rồi đi ăn, mọi người nhìn chúng tôi lạ lùng nhưng thấy đôi mắt sưng húp của em cùng gương mặt lạnh tanh của tôi thì không ai dám hỏi gì cả. Tính của em hay bỏ sỉ bỏ lẻ, nên có chuyện gì cũng ít để trong lòng. Khi em đỡ buồn rồi thì sẽ kể cho mọi người trong phòng nghe chuyện thất tình của mình. Còn tôi thì chả cần phải hỏi han gì cả, chỉ vờ đeo tai phone là có thể biết ngọn ngành của sự việc.

Cuối tuần, mọi người trong phòng hùn tiền để đi hát karaoke, vừa là để xả stress vừa để an ủi người thất tình kia. Bình thường thì tôi không tham gia cùng họ, nhưng lần này tôi lại muốn đi để xem em sẽ quậy đến đâu.

Trong buổi tối đó, mọi người đều uống rất nhiệt tình, hát hò nhảy múa tưng bừng hết cả. Tôi thi thoảng cũng tham gia làm vài ly góp vui, không phải vì tửu lượng kém mà vì trước giờ tôi không mở lòng với họ, nên không thể nhảy vào giao lưu bất chấp, và tôi phải giữ lại tỉnh táo để lo cho em.

Em bắt đầu say, rồi em khóc, xong em mệt em nằm bò ra cả phòng hát. Mọi người thì cũng đang tê tê rồi. Chỉ có tôi là tỉnh nên được giao cho nhiệm vụ đưa e về phòng. Còn họ tiếp tục ăn chơi cho đã, vì lâu lâu mới có một lần được xõa.

Chúng tôi hát ở gần trường nên đều đi bộ, tôi dắt em đi về, đi qua khuôn viên trường, nơi các cặp yêu nhau buổi tối hay dắt nhau đến để hẹn hò, em cứ vừa cười vừa khóc. Gọi cái tên Minh chết tiệt kia mà khóc khiến tôi như phát điên lên vậy.

- Em vì cái tên khốn ấy như vậy có đáng không?

- Biết là không đáng nhưng em cứ luôn nghĩ về anh ấy, không thể quên được.

- Vậy tôi để em có thêm nỗi u sầu nữa cho khỏi nghĩ đến anh ta nha.

- Là sao.

Em ngước nhìn tôi khó hiểu. Tôi kéo em lại gần mình, một tay tôi đỡ lấy cổ em, một tay tôi nâng cằm em lên. Môi tôi tiến đến sát môi em. Tôi cố gắng tiến sâu vào trong nhưng không được. Em bị tấn công bất ngờ nhưng vẫn mím chặt môi lại để ngăn chặn sự xâm nhập của môi tôi. Em bất động một chút để tôi nhắm mắt hưởng thụ. Kỳ thực nó là nụ hôn đầu đời của tôi. Cánh môi mềm của người con gái tôi thương khiến tôi mất đi lý trí. Em đẩy tôi ra, cho tôi một cái bạt tai đau điếng. Em chưa say hẳn. Hơn nữa chúng tôi uống bia nên cơn say cũng nhanh chóng qua đi. Em vẫn biết được chuyện gì đang xảy ra.

- Chị bị điên à, tôi với chị đều là con gái, sao chị dám làm chuyện đó chứ.

Em gào lên khiến một vài đôi tình nhân ở đằng xa ngoái lại nhìn. Tôi xấu hổ vô cùng. Nếu mới gặp tôi lần đầu thì không ai biết tôi là con gái cả. Nên khi nãy đường khá vắng lại tối nữa tôi nghĩ nếu hai người hôn nhau sẽ không ai để ý. Nhưng em gào lên vậy khiến tôi như một tên biếи ŧɦái trong mắt người khác vậy. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tại sao lại làm vậy chứ để vô tình khiến em ghét tôi.

- Tôi xin lỗi. Là tôi sai. Để tôi đưa em về. Tôi hứa sẽ không bao giờ dám mạo phạm em nữa.

Tôi cú gằm mặt nói ra từng câu nhận lỗi. Có lẽ nhìn cái đứa kiêu căng hàng ngày giờ lại phải hạ mình nên em cũng không nỡ trách mắng thêm. Hơn nữa mọi người đang xì xào rất nhiều. Chúng tôi đi về mà không ai nói với ai câu nào. Em lên giường ngủ còn tôi ra ngoài hút thuốc. Tôi không thích thuốc lá. Nhưng mỗi lần có tâm sự là tôi lại tìm đến nó.