Không Đành Nhìn Em Dưới Mưa

Phần 1: Chương 1: Trái tim lỗi nhịp

Tôi gặp em khi em là cô sinh viên năm nhất đại học. Cô gái non nớt bước vào căn phòng ký túc xá có mười hai người. Trong đó có tám người đàn chị và bốn cô tân sinh viên như em.

Em là một cô gái bình thường còn tôi lại là một cô gái đặc biệt. Tôi đặc biệt vì tôi khác thường. Có thể nói rằng tôi là một người lập dị.

Tôi có giọng nói hơi trầm giống đàn ông. Dáng vẻ của tôi cũng giống một chàng trai nhưng thân thể lại là của một cô gái. Và tôi chính là một tomboy.

Tôi cũng không có gì tự ti về điều ấy cả, bố mẹ tôi cũng không để ý thì tôi cũng không cần phải để ý xem người ngoài nói gì về mình. Tôi quen với những con mắt nhìn tôi hiếu kỳ, tôi cũng quen với việc sẽ bị cô lập trong đám đông. Vì vậy mà tôi không chơi với ai cả, tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi những lời nhận xét về bản thân mình từ người khác.

Ngày em vào ở cùng ký túc xá của tôi ở, tôi cũng chả để ý đến em. Vì em là một cô gái bình thường.

Em nằm giường tầng trên, tôi cũng nằm giường trên. Chúng tôi nằm đối diện nhau. Em vẫn giữ nề nếp của gia đình, đi ngủ từ rất sớm. Còn tôi thì khác tôi đã học tới năm thứ tư. Là sinh viên năm cuối. Tôi đã trở thành con cú đêm từ lâu rồi.

Tôi ngồi trên chiếc bàn học nhỏ xinh, kê chiếc laptop rồi bật chiếc đèn nhỏ để không ảnh hưởng quá nhiều đến giấc ngủ của người khác. Có đôi lúc thấy mỏi mắt, tôi sẽ rời mắt khỏi bàn học để nghỉ ngơi. Và trong một lần vô tình, tôi nhìn thấy khuôn mặt em lúc ngủ như một thiên thần vậy. Dưới chút ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn bên giường tôi chiếu sang, em đang nhắm mắt ngủ thật ngon. Mái tóc được em xõa ra trông thật cuốn hút. Lần đầu tôi nhận ra em thật đẹp, cũng là lần đầu tôi thấy tim mình bị lỗi nhịp.

Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn để đèn kể cả khi học xong, tôi thích cảm giác tỉnh lại giữa đêm sẽ được nhìn thấy khuôn mặt của em đang hướng về phía tôi. Mặc dù tôi biết đó là tư thế của em khi ngủ. Nhưng tôi lại thích dối lòng rằng em lúc nào cũng muốn nằm đối diện khuôn mặt với tôi. Tôi thích như vậy đấy. Nhưng tôi vẫn chảnh. Trước giờ trong phòng tôi là người chảnh nhất. Tôi không chơi với ai cả, lên lớp, lên thư viện, rồi học. Không giao lưu trò chuyện. Bởi vì tôi cô lập mình, vì tôi đang cho rằng mình là người lập dị, tôi không thích nói chuyện với người khác rồi họ lại sau lưng tôi xì xào bàn tán.

Tôi để ý em nhưng không có nghĩa là sẽ hạ thấp mình nói chuyện với em. Tôi hay vờ đeo tai phone nhưng lại nghe lén em nói chuyện trong phòng. Những gì xảy ra với em tôi đều biết.

Tôi biết em thích cái gì ghét cái gì, hôm nay em vui hay em buồn. Nếu em vui tôi cũng cảm thấy ngày hôm ấy mình thật hưng phấn. Còn nếu em buồn thì tôi lại cảm thấy uể oải hơn. Đặc biệt mỗi khi em nhắc đến những chàng trai đang theo đuổi thì tôi lại cảm thấy nhói nơi con tim. Và có chút gì đó lo sợ, chút gì đó mất mát.

Rồi cũng tới những ngày em đi chơi về muộn hơn, em đi ngủ cũng muộn hơn. Đó là khi em học sang học kỳ hai. Với sự hòa đồng thân thiện. Em đã nhanh chóng có bạn trai, em hạnh phúc mỗi khi kể về anh ta với các chị, các bạn cùng phòng mà không biết rằng tim tôi đang đau nhói.

Tôi biết làm sao được đây, em là gái thẳng, thẳng tưng luôn. Em đương nhiên sẽ yêu một anh chàng chững chạc đẹp trai phong độ, chứ không phải một đứa ái nam ái nữ như tôi. Tôi hiểu điều đó, tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc tình cảm của mình sẽ được em đáp lại. Nhưng tôi vẫn muốn tranh thủ những ngày ngắn ngủi của mình trong ký túc xá sẽ được ngắm em, dõi theo em. Ra trường tôi sẽ không ở cùng em nữa. Tôi tin thời gian sẽ làm tôi quên em. Vậy nên tôi vẫn cứ cất giấu tình cảm và nỗi đau trong lòng, vẫn âm thầm dõi theo em.

Nhưng vào một hôm trời mưa tầm tã, tôi đợi tới khuya chưa thấy em về phòng, chả hiểu làm sao tôi lại nóng lòng đứng ngồi không yên. Tôi cảm thấy lo lắng hơn là ghen tuông vì mọi người nói hôm nay em overnight cùng bạn trai. Tôi không thể chịu nổi việc cứ ngồi lo lắng cho em. Tôi vội lấy ô đi ra khỏi phòng. Tôi bắt gặp em đang vô thức bước đi dưới cơn mưa ấy mặc cho nước mưa nặng hạt đang tạt vào người em. Em cứ vừa đi vừa khóc. Tôi vẫn cầm chiếc ô đi theo em, tôi muốn chửi em là con bé ngốc sao lại tự hành hạ bản thân như vậy. Tôi cũng muốn để kệ bản thân em xem em đi một mình đến bao giờ. Nhưng tôi lại không đành. Không đành nhìn em dưới mưa.