Cưng Chiều Thành Nghiện

Chương 33

Điện thoại vẫn đang được kết nối, cô muốn hét lên nhưng lại không dám hét, cô đẩy anh ta nhưng đẩy không ra, khuôn mặt đỏ bừng trong mắt Tiền Ngạo chính là vẻ đẹp thanh xuân. Đã làm thì phải làm cho trót, dù sao thì anh cũng không ít lần giậu đổ bìm leo, dứt khoát hôn lên môi cô.

Nụ hôn này thể hiện sự độc đoán, thô bạo của Tiền Ngạo!

Nguyên Tố cảm thấy anh ta thật sự là một tên điên, đằng sau còn có một hàng dài ô tô đang đợi, mà điện thoại của Nhan Sắc vẫn chưa tắt, vậy mà hắn cũng dám làm ra điều này!

Tên cặn bã này được từ cái gì vậy? Hắn đủ ác độc để chiếm được hạnh phúc của chính mình trên nỗi đau của người khác, dường như niềm vui duy nhất của anh ta là làm cho người khác đau khổ.

Anh ta có vẻ rất nghiện hôn cô, đèn xanh rồi cũng không thèm quan tâm. Anh ta cảm thấy bị cuốn hút bởi cơ thể cô, ấm áp mềm mại. Khi ở gần cô, anh có thể ngửi thấy mùi thơm độc đáo giống như mùi hoa mộc lan trắng nở rộ, nếu không phải đang ở ngoài đường, anh nhất định sẽ xử lý cô tại chỗ.

“Còn có đạo đức không? Muốn thân mật thì về nhà mà thân mật! Tưởng lái xe xịn là có quyền à!”

Một người tài xế hạ cửa xe xuống hét lớn, bấm còi một cách thiếu kiên nhẫn. Tiền Ngạo đã đạt được mục đích của mình nên tâm trạng rất tốt, cũng không tranh cãi với ông ta. Trước khi khởi động xe, anh ta nói nhỏ vào tai cô, “Cô gái, đừng nóng vội, lát nữa tôi sẽ cho cô ăn no.”

“Anh thật buồn nôn!”

Nguyên Tố giật lại điện thoại, thấy đã bị anh tắt máy, muốn gọi lại nhưng tình hình trước mắt cũng không thể nói rõ cho Nhan Sắc được, cô tức giận bỏ điện thoại vào túi xách với vẻ mặt ủ rũ.

Xe chạy được một đoạn đường, đột nhiên Nguyên Tố đột nhiên tái mét, ruột gan khó chịu vô cùng, vừa thò ra cửa xe liền “ục” một tiếng, không kiềm chế được mà nôn ra.

Lúc này, Tiền Ngạo đen mặt.

Vừa nói anh ta buồn nôn, vậy mà lại thực sự đã nôn ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, cuối cùng Tiền Ngạo vẫn không nổi điên, anh tấp xe vào lề đường rồi đưa cho cô một chai nước khoáng,

Nguyên Tố cười khổ, quả nhiên đồ ăn của nhà giàu không phải là thứ ai cũng ăn được, người nghèo ăn vào sẽ nôn ngay, đến khi bụng gần như trống rỗng thì mới nguôi ngoai.

Cô nhận lấy chai nước ho khan một tiếng, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tức giận hất tay anh ta đang muốn dìu cô ra.

Nhưng chuyện này là không thể, Tiền Ngạo đã lao thẳng lên, vươn tay nhấc bổng cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhét vào trong xe, lên xe vừa mới đặp ga rời đi đã quay sang mắng cô.

“Khốn kiếp, tôi còn có thể ăn cô sao? Trước mặt hắn thì làm ra vẻ nhu mì ngoan ngoãn, tại sao lúc đi cùng tôi lại trở nên xấu xí như thế này?”

Thật ra hắn không thể hiểu được tại sao mình lại tức giận như vậy, nhưng rõ ràng đó là người phụ nữ anh đã chơi cùng, anh hôn cô còn khiến cô thấy ghê tởm.

Giọng anh ta rất lớn, như thể ai đó nợ tiền anh ta vậy, Nguyên Tố bị tiếng la hét của anh ta làm kinh động đến màng nhĩ. Nghĩ về những gì anh ta đã làm, cô cũng không nhịn được mà chế giễu lại.

“Khi còn ở Ares, anh còn giống một tên mặt người dạ thú, tại sao trong nháy mắt lại hoàn toàn biến thành cầm thú thế?”

“Cái miệng của cô cũng rất nhanh nhẹn đấy.” Tiền Ngạo thấp giọng nói, vừa nghĩ đến người phụ nữ này đã quyến rũ cháu mình là anh ta liền bực bội. “Nhưng tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi. Chí hướng cũng khá cao đấy, muốn được gả vào nhà họ Tiền sao? Cô nghĩ rằng cô xứng với Trọng Nghiêu sao?”

Có xứng với Trọng Nghiêu không?

Nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô như bị vật nhọn đâm mạnh vào, cô rất khó chịu, nhưng tình cảm của cô và Trọng Nghiêu không phải là thứ anh ta dễ dàng chà đạp. Nguyên Tố cũng không chịu thua kém, căng thẳng lên tiếng.

“Trọng Nghiêu và tôi yêu nhau thật lòng. Yêu, anh có hiểu không?”

“Thật lòng? Yêu?”

Tiền Ngạo buông lời giễu cợt, tự hỏi có phải cô gái này bị điên rồi không, kiểu lời thoại ngu ngốc này không phải chỉ xuất hiện trong phim của Quỳnh Dao hay sao?

“Tình yêu thật lòng của cô đáng giá bao nhiêu tiền? Tôi mua!”

Nguyên Tố khinh thường liếc nhìn anh ta, cô im lặng không nói gì nữa.

Đàn gảy tai trâu.

Xe rẽ vào cầu vượt, băng qua hai con phố và một vài con hẻm. Tôi không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì. Đường càng ngày càng hẹp. Hoàn cảnh hiểm ác khiến Nguyên Tố có chút sợ hãi.

“Tên họ Tiền kia, anh định gϊếŧ người diệt khẩu à?”

Tâm trạng cáu kỉnh ban đầu vì những lời nói vớ vẩn của cô mà biến mất, Tiền Ngạo cảm thấy hơi buồn cười trí tưởng tượng phong phú của cô, rồi phớt lờ không trả lời câu hỏi của cô, lại vòng thêm hai vòng, cuối cùng chiếc xe dừng lại ở trước cổng hiệu thuốc có vẻ ít khách.

“Xuống xe, đi mua, bαo ©αo sυ, loại nhập khẩu, loại to.”