Nguyên Tố đợi một lúc rồi mới thận trọng rời khỏi nhà vệ sinh như một tên trộm, không thấy ai xung quanh, cô hít một hơi dài và chột dạ vỗ vào vùng tim...
Ngay khi cô ấy thả lỏng và quay đầu lại, cô lại xém chút nữa bị dọa hét to lên.
Trong góc tối, Tiền Ngạo đang dựa vào tường với vẻ mặt u ám, thấy cô đi tới, anh ta ném tàn thuốc trên tay xuống đất và giẫm lên nó một cách tàn nhẫn.
“Cô gái à, cô rất to gan đấy, dám nói lão tử là chó sao?”
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo cô đè vào tường, chiếm ấy đôi môi đang hé mở của cô, cuồng nhiệt cướp đoạt vị ngọt trong miệng cô, cắn nhá cô như đang giận dỗi, giống như một con thú hoang đang tuyên bố chiếm hữu.
Nguyên Tố sửng sốt trước hành động của anh ta, cô vùng vẫy theo bản năng.
Cô càng vùng vẫy càng khiến anh tức giận, nâng cằm cô lên, hôn sâu hơn, và dùng tay kia ra sức ôm lấy eo cô, dường như muốn cùng cô hòa vào làm một.
Được một lần rồi thì càng muốn có lần tiếp theo, không thể ngừng được.
Trong bóng tối, các giác quan của con người đặc biệt nhanh nhạy.
Anh ta thở gấp, dường như đang kìm nén cơn tức giận, và sau một thời gian thất thần, Nguyên Tố giận dữ cắn anh ta một cái rồi nhân cơ hội anh ta đang lơ đãng liền đẩy anh ta ra.
“ …. ,không biết xấu hổ!”
Mắng xong, cô thở hổn hển, chạy nhanh về chỗ ngồi.
Cô không ngờ rằng tên cặn bã này vẫn hống hách như thế, thậm chí còn không buông tha cho bạn gái của cháu mình.
Cô vừa chạy vừa dùng mu bàn tay lau đi đôi môi vừa hôn anh ta, trong đầu vừa hiện lên câu nói của hai người phụ nữ lúc nãy, trong lòng cảm thấy rất buồn nôn.
Tuy nhiên, vừa ngồi vào chỗ, cô đã bị choáng váng bởi cảnh tượng trước mặt.
Tiền Trọng Nghiêu, người luôn biết kiềm chế vậy mà lại thực sự nằm say khướt trên ghế sô pha, hoàn toàn bất tỉnh.
Không thể tin được!
“Niên Tử, sắp xếp cho Trọng Nghiêu đi, tôi sẽ đưa cháu dâu về nhà.” Tiền Ngạo đi sau bình tĩnh nói với vẻ mặt tự nhiên.
Bạch Mộ Niên cau mày, cuối cùng vẫn gật gật đầu mà không hỏi gì thêm.
Nguyên Tố tức giận đến toàn thân run rẩy, gần như nghiến răng nói ra một câu: “Không cần phiền tới chú hai đâu.”
Hai từ “chú hai” được cô nhấn mạnh để nhắc nhở anh ta thân phận hai người.
Nhưng Tiền Ngạo là ai cơ chứ? Anh ta còn to hơn cả trời! Anh ta thậm chí còn không thèm thay đổi câu thoại cổ điển trong phim truyền hình: “Ồ! Chuyện này cô không có quyền quyết định.”
“Dựa vào cái gì?”
Tiền Ngạo ghé sát vào lỗ tai cô, “Dựa vào cô đã lên giường với tôi, Dựa vào cô còn thiếu nợ tôi một ngày. Đương nhiên, nếu cô muốn ở đây hồi tưởng lại những giấc mộng xưa thì cũng không phải là không thể. Dù sao thì cũng đừng ép tôi tự mình ra tay...”
Một câu nói của anh ta đã khiến cô nghẹn lời, hai mắt to đen láy của cô tràn đầy lửa giận.
“Anh uy hϊếp tôi sao?”
Tiền Ngạo gật đầu rồi lại không để ý hỏi: “Vậy cô có tiếp nhận uy hϊếp của tôi không?”
“Không biết xấu hổ!” Nguyên Tố nghiến răng nghiến lợi.
Tiền Ngạo không chút đắn đo tiến lên nắm tay cô, kéo cô đi ra ngoài: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi thôi!”
Nguyên Tố đột nhiên hiểu ra, hất tay anh ta ra, giận đến mức đỏ cả mặt.
“Anh cố ý chuốc say anh ấy đúng không?”
Thấy cô lúc này mới hiểu ra, khóe miệng Tiền Ngạo khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười bỡn cợt, mặc dù cảm thấy cô thực sự khá ngốc, nhưng anh vẫn dối lòng khen ngợi cô.
“Coi như cô thông minh.”
Nụ cười của anh ta thật không bình thường, ánh mắt anh ta lóe lên như một con dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó. Nguyên Tố biết rằng mọi sự đấu tranh với anh đều là vô ích, cô hít một hơi thật sâu rồi không tình nguyện bước theo anh ta ra khỏi Đế Cung.
Gió thổi sau lưng, không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt muốn cắn chết cô của Triệu Ái Lệ.
Ngồi lên chiếc Bugatti Veyron, cô cảm thấy toàn thân khó chịu, tức ngực, khó thở.
Có thể là do cô lúc tối cô ăn ít, cũng có thể là do ở gần anh ta, cô chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi náo loạn, dọc trên đường, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng được bóng đèn bên đường soi chiếu, cô liền kìm nén cảm xúc suy sụp.
“Chủ nhân, có điện thoại”
Trong lúc chờ đèn đỏ, nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Nguyên Tố rút điện thoại ra khỏi túi như được đại xá.
Cô rất thất vọng, người gọi đến không phải là Trọng Nghiêu, mà là Nhan Sắc!
Ngay khi cô ấn vào nút trả lời, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã không cánh mà bay.
Quay đầu nhìn người đàn ông vừa giật điện thoại, Nguyên Tố giận đến nghiến răng nghiến lợi, vươn tay giật lấy, anh ta không những không tránh né mà còn ôm chặt cô vào lòng, “Cô gái, nhớ tôi rồi sao, vội vàng muốn ôm tôi thế sao?”
Thật không biết xấu hổ!