Vẻ mặt Mạc Vũ Phi rất khó coi, trong đó bao hàm cả sự chấn động và kinh ngạc khó che giấu, cảm giác của cô giống như khi nhìn thấy một đóa hoa đẹp nho nhỏ bỗng nhiên biến thành một đóa hoa ăn thịt người khổng lồ, cho dù tính cách cô mạnh mẽ, cũng khó bình tĩnh lại trong thời gian ngắn.
Trong lúc đó, đứng bên cạnh cô, từ nãy giờ Lâm Diễm cũng đã sợ ngây người, Miêu Húc đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, đánh gục đám côn đồ, đảo ngược hoàn toàn nhận thức của cô về hắn, khiến cô cảm thấy việc đó như mộng ảo.
Nhưng người có sự biến đổi lớn nhất là Lý Nhược Hi, mặc dù trước giờ cô luôn trấn định luôn trấn định đối với mọi việc, lúc này vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trắng bệch, trắng như không còn giọt máu nào, trông rất dọa người.
Cứ như thể chỉ trong nháy mắt, máu huyết trong người cô đã bị rút sạch vậy.
Cô rất thông minh, cũng luôn tự cho mình là thông minh, có con mắt nhìn người hơn người khác và chưa từng nhìn lầm ai, cho nên khi gặp Mạc Vũ Phi lần đầu tiên, cô đã biết, cô ta không phải là một cô gái đơn giản. Sau đó, cô theo Mạc Vũ Phi thành lập Vũ Thiên hội, một tổ chức to lớn.
Về sau, thực tế đã chứng minh ánh mắt của cô, cũng như năng lực của cô là không tệ.
Cho đến khi Tiêu Tĩnh Thần xuất hiện, cô cũng nhìn ra sự không tầm thường của y, đó là một chàng trai không chỉ đẹp trai và phong độ, mà sau lưng còn có thế lực to lớn, tuy nhiên cô không gấp gáp, thậm chí cũng không bộc lộ dù chỉ một chút suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì cô biết, một chàng trai như vậy, sẽ không dễ dàng để một, hai người con gái thao túng.
Những đau khổ từng trải qua khi còn nhỏ, khiến cô cảm thấy tình cảm, nhất là tình yêu, chỉ là điều nhạt nhẽo, đối với cô, bất cứ người nào có thực lực, có hậu thuẫn to lớn phía sau lưng, đều là đối tượng đáng để “đầu tư”, cho nên cô chọn Mạc Vũ Phi.
Khi đó cô đã biết thân thế của Mạc Vũ Phi, con gái của một “bố già” xã hội đen Mạc Vân Bá ở Tây Thành. Bản thân là một trùm xã hội đen, khi thấy con gái thích một giáo viên của học viện, đương nhiên Mạc Vân Bá không phản đối, thậm chí ở một mặt nào đó, ông ta còn khuyến khích con gái mình.
Lúc đó Lý Nhược Hi biết mình đã thành công, Tiêu Tĩnh Thần hoàn toàn không phải là một anh chàng đẹp trai bình thường.
Từ đó cô cảm thấy tràn đầy tự tin đối với ánh mắt nhìn người của mình, chẳng bao lâu, cô đã trở thành một trong ba nữ sinh có thế lực nhất ở trường nữ sinh Hoa Đô và là người đa mưu túc trí nhất Vũ Thiên hội.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Húc, cô mơ hồ cảm thấy gã trai này không đơn giản như bề ngoài của hắn, sau đó chuyện ở phòng chữa bệnh cũng đã cho thấy cô đoán đúng, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ được, thực lực của hắn lại khủng bố đến mức này!
Bên dưới vẻ ngoài hèn hạ vô liêm sỉ, lại ẩn giấu một trái tim đầy khí phách, bên dưới vẻ hèn nhát nhu nhược, lại là một tính cách vô cùng dũng mãnh.
Hai mươi mấy người, ai cũng là côn đồ hung hãn và đầy sức mạnh, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã bị hắn đánh gục, nằm la liệt trên mặt đất, hơn nữa bản thân hắn không hề sướt một miếng da, thực lực như vậy, thật sự quá mức khủng bố!
Cô không ngờ có lúc mình lại tính sai như thế này.
Trầm Sa cũng biến sắc, vẻ khinh thường ban đầu đã thay bằng sự ngưng trọng, không chỉ khϊếp sợ như đám Mạc Vũ Phi, y còn cảm thấy vô cùng áp lực.
Đó là một loại áp lực tựa như núi đè trên ngực.
Theo từng bước đi tới của Miêu Húc, áp lực trên ngực y càng lúc càng nặng.
Là một trong mười chiến tướng dưới trướng Mạc Vân Bá, thực lực xếp thứ tám, nổi tiếng khắp thành phố Hoa Đô, thực lực của y cao hơn rất nhiều so với Lý Chính Đông – người đứng thứ mười, chính vì như vậy, y mới cảm nhận được sự hùng mạnh của Miêu Húc.
Đó là một thứ áp lực mạnh mẽ khiến người ta kinh sợ, thứ áp lực mà chỉ khi đối mặt Mạc Vân Bá hoặc Tịch Không, chiến tướng đứng đầu Thanh Nguyệt hội, y mới cảm nhận được.
Trầm Sa không biết, nếu gã trai trước mắt này giao đấu với hội trưởng hoặc Tịch Không, thì sẽ có kết quả như thế nào, nhưng y biết rõ, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng Trầm Sa không thể lui, phía sau y là tiểu thư.
Dù có chết, y cũng không thể để gã này xúc phạm tới tiểu thư nhà mình!
- Tiểu thư, tôi ngăn cản hắn, các vị đi mau!
Trầm Sa trầm giọng nói, thân hình hơi khom xuống, giống như một con mãnh thú vận sức chuẩn bị vồ mồi.
Y đã vứt dao găm, thay vào đó là một thanh loan đao (đao cong) đơn giản, đây là vũ khí mà Trầm Sa chỉ sử dụng khi đối mặt với cao thủ chân chính.
Y biết, đối mặt với một đối thủ có võ công cao cường như vậy, có lẽ y chỉ có cơ hội xuất thủ một lần.
Mạc Vũ Phi như sực tỉnh từ trong giấc mộng.
Cô biết lần này mình đã gặp phải cao thủ, tuy cô không hiểu vì sao Miêu Húc có thực lực mạnh mẽ như vậy, mà lại cứ làm ra vẻ nhát gan sợ sệt, nhưng từ lời nói của Trầm Sa, cô biết chắc một điều, đây là cao thủ mà ngay cả Trầm Sa cũng khó đối phó.
Nói cách khác, lần này cô đã đυ.ng đầu vào đá rồi!
Nhưng việc này là do cô gây nên, nếu bây giờ cô bỏ đi, thì còn ra thể thống gì?
Cô phóng túng, cô hung hăng, cô ngang ngược, cô dã man, thậm chí dã man bất chấp lý lẽ...có thể nói, ngoại trừ xinh đẹp, cô không có bất cứ ưu điểm nào mà một cô gái cần có, nhưng cô lại có lập trường kiên định của mình, đó là phải sống có nghĩa khí!
Đó là điều cha cô đã dạy cho cô từ nhỏ.
Đó là điều mà nhờ nó, Thanh Nguyệt hội có thể hùng cứ ở một nửa thành phố Hoa Đô – một thành phố ngọa hổ tàng long!
Cho nên, dù biết trước cảnh ngộ không hay đang chờ đợi mình, cô cũng tuyệt đối không thể bỏ đi.
- Tôi không đi!
Mạc Vũ Phi rút dao găm ra, cô quyết định cùng Trầm Sa chống lại cái tên đáng sợ kia!
Lúc này đây, cô là con gái của hội trưởng Thanh Nguyệt hội, là hội trưởng của Vũ Thiên hội, lúc này đây, tư thế của cô hết sức hiên ngang, giống như một đóa hoa hồng đen kiều diễm, bắt đầu bung nở tràn trề...
Miêu Húc mỉm cười, thật lòng là khi đối mặt với cô gái này, hắn cũng không có thiện cảm gì, dù dung mạo cô ta xinh đẹp, nhưng lại không coi mạng người ra gì, hắn thật sự không thể ưa thích, nhưng khi thấy trước tình thế như vậy, cô ta lại quyết định ở lại, sát cánh chiến đấu bên cạnh Trầm Sa, hắn chợt cảm thấy có phần tán thưởng cô gái trông có vẻ điêu ngoa bốc đồng này.
Khá thú vị!
Trầm Sa cũng sửng sốt, y không ngờ tiểu thư lại muốn ở lại, há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mạc Vũ Phi, đành im miệng.
Trong mắt cô, y nhận ra ánh mắt của hội trưởng, đó là một loại ánh mắt rất bá đạo, ánh mắt không lay chuyển trước cái chết, ánh mắt kiên định, tuyệt đối không vứt bỏ huynh đệ của mình.
Trong lòng y hết sức cảm động, rồi đột nhiên, cả người như một mũi tên thoát khỏi dây cung, lao vυ't tới!
Tiểu thư đã không muốn rời đi, vậy thì nếu không muốn cô bị tổn hại, cách duy nhất là phải gϊếŧ gã đáng sợ trước mắt kia, bất kể là hắn hùng mạnh cỡ nào!
Giờ phút này, Trầm Sa dùng hết tất cả sức lực, thân hình của y như một con báo, lao tới trước mặt Miêu Húc, rồi chém ra một đao chí mạng!
Một đao kia, nhanh như gió, uy mãnh như hổ, mạnh mẽ như sấm sét!
Ngay cả Trầm Sa cũng không ngờ, đường đao của mình lại uy mãnh đến thế, thậm chí y chợt nghĩ, nếu đối mặt với đường đao vượt quá thực lực thường ngày của mình như thế này, cho dù là hội trưởng Mạc Vân Bá cũng không dám đón đỡ trực tiếp!
Vốn không còn tự tin chút nào, giờ phút này y lại tràn đầy tin tưởng, cho dù không thể một đao lấy mạng đối phương, thì ít ra cũng khiến hắn lúng túng…
Thậm chí Trầm Sa đã nghĩ đến chiêu kế tiếp, y không hy vọng xa vời rằng có thể đánh bại kẻ địch, nhưng y tin rằng, chỉ cần chiếm được tiên cơ, cho dù đối phương có cùng đẳng cấp với Mạc Vân Bá và Tịch Không, cũng khó chống đỡ.
Một đao lóe lên, lưỡi đao chói mắt chiếu roi một góc nhà kho, nhưng Miêu Húc không hề có ý né tránh, ngược lại hắn còn nheo nheo mắt, không biết có phải vì bị ánh đao làm lóa mắt?
- Vụt!
Thanh đao cong chém vào trán Miêu Húc, rồi từ trán xẻ xuống, chia người hắn thành hai nửa!
Nhưng trái tim Trầm Sa chợt trầm xuống.
Bởi vì y đã nhận ra, mình vừa chém vào một cái bóng, do đó không hề có máu tươi phun ra.
Rồi không biết từ lúc nào, Miêu Húc đã xuất hiện ở bên trái người y, hầu như dán sát thân thể y, nhè nhẹ đẩy ra một chưởng, một chưởng trúng ngực Trầm Sa.
Một chưởng trông rất hời hợt như thế, nhưng Trầm Sa lại cảm thấy như bị một chiếc xe hơi đập thẳng vào người, cả người bay ra ngoài.
Trong khoảnh khắc bay ra, bên tai y mơ hồ vọng tới giọng nói thản nhiên của Miêu Húc:
- Liên Nguyệt đao pháp? Đáng tiếc, còn chưa đạt tới trình độ sơ cấp…
Liên Nguyệt đao pháp? Đao pháp mà hội trưởng truyền thụ cho mình là Liên Nguyệt đao pháp?
Thân hình Trầm Sa nặng nề rơi trên mặt đất, liền hôn mê, đó là ý nghĩ cuối cùng trong đầu y.
Đang chuẩn bị ra tay, Mạc Vũ Phi lại đứng ngây người, dù cô đã đoán được thực lực hùng mạnh của Miêu Húc, nhưng trước cảnh tượng vừa rồi, cô vẫn hết sức chấn động. Trầm Sa là cao thủ đứng hàng thứ tám dưới tay cha mình, cũng là cao thủ hàng đầu ở toàn bộ Hoa Đô, cho dù không phải là đối thủ của tên này, nhưng cũng không đến mức bị hắn một chiêu đánh bại như vậy chứ?
Hơn nữa, mình cũng không thấy rõ, hắn ra tay như thế nào?
Thật không thể tin được!
Đây là cái tên hèn nhát dập đầu cầu xin tha thứ lúc nãy đó sao? Đây là cái tên vô liêm sỉ cò kè mặc cả với mình ở phòng chữa bệnh đây sao?
Mạc Vũ Phi đứng đờ người ra, khi cô khôi phục được tinh thần, Miêu Húc đã đi tới trước mặt cô, thanh dao găm trong tay cô đã bị hắn đoạt mất không biết từ lúc nào, tùy tiện ném xuống đất.
Nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn trước người mình, không hiểu sao trái tim Mạc Vũ Phi đập dồn, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Miêu Húc đã đưa tay ôm ngang eo cô, rồi áp người tới, mạnh mẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp và mềm mại của cô!
- Đây coi như là đền bù cho lúc nãy cô chọc ta!
Môi hắn vừa chạm môi cô, liền rời ra, tay hắn đang ôm eo cô cũng buông lỏng, nhưng hắn không quên véo một cái lên cái mông căng tròn của cô, cảm thấy thật mềm mại co giãn!
Rồi không để cho Mạc Vũ Phi kịp nổi giận, nhanh như chớp, thân hình Miêu Húc đã né ra, xoay người một cái, liền đi về phía cửa nhà kho.
Khi tới cửa, bỗng hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn Mạc Vũ Phi đang dần dần lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ cười nói:
- Nhớ kỹ, đừng chọc vào tôi!
Một câu đơn giản, nhưng lại rất bá đạo…