Giáo Y Ngây Thơ

Chương 26: Vô cùng bá đạo

Trầm Sa dừng bước, lạnh lùng nhìn Miêu Húc, dáng vẻ rõ ràng cho thấy, nếu không ngoan ngoãn phối hợp, sẽ bị một dao đâm chết tươi!

Đối mặt với Trầm Sa đằng đằng sát khí, ánh mắt Miêu Húc tràn đầy vẻ hoảng sợ, nói năng lắp ba lắp bắp:

- Thật ra…thật ra, có lẽ các vị đã rõ vì sao…tôi quyết đấu…với tên mặt trắng…À không, quyết đấu với thầy Tiêu…

Thấy dáng vẻ nhăn nhó của Miêu Húc, gân xanh trên trán Trầm Sa nổi cả lên, cái thằng này, hắn là đàn ông đó sao?

Mặt đám Mạc Vũ Phi đều lộ vẻ sốt ruột, thậm chí lửa giận bừng lên trong ánh mắt.

- Nói mau đi! Đừng nhiều lời nhảm nhí!

Tính tình Lâm Diễm nóng nảy nhất, liền hừ lạnh một tiếng, hối thúc.

- Thật ra, tôi với hắn có một sự hiểu lầm, hắn nghĩ là tôi yêu thích Bạch Hiểu Thần, cho nên có thái độ thù địch đối với tôi. Lúc quyết đấu, tôi nói cho hắn biết một bí mật, thật ra tôi và Bạch Hiểu Thần là anh em họ, nếu hắn muốn lấy Bạch Hiểu Thần, tốt nhất là để cho tôi thắng cuộc quyết đấu đó, sau đó, hắn bị tôi nện cho một quyền, bay ra ngoài…

Miêu Húc rất ngượng ngùng, nói.

Dường như hắn cũng ý thức được, mình thắng như vậy là không vẻ vang gì.

- Thật chứ?

- Đương nhiên là thật rồi, tôi có thể thề với trời!

Miêu Húc nói xong, chĩa hai ngón tay lên.

Mạc Vũ Phi và Lý Nhược Hi nhìn nhau, Lý Nhược Hi im lặng suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu, lời hắn nói không khác mấy so với suy đoán của cô trước đó. Nếu không như vậy, thì với thực lực của Tiêu Tĩnh Thần, hoàn toàn không thể bại dưới tay một tên tiểu tử như thế này, cũng chỉ có lý do như vậy, mới có thể giải thích vì sao Tiêu Tĩnh Thần lại nhận thua.

- Được rồi, giữ lại cánh tay của hắn, rồi cho hắn cút đi!

Mạc Vũ Phi ra lệnh, giọng lạnh như băng, ánh mắt không hề có một chút tình cảm nào!

Trầm Sa vẫy vẫy tay, ra hiệu cho mấy tên côn đồ kia đi làm chuyện đó, đối phó với một tên tiểu tử như thế này, y không có hứng thú trực tiếp ra tay.

- Này này, các người làm cái gì vậy? Các người muốn tôi nói, tôi đã nói hết rồi, cả nói dối cả nói thật, sao các người còn muốn động thủ?

Miêu Húc càng hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, dáng vẻ căm phẫn vì bị lừa gạt!

Nhưng đám đàn em của Trầm Sa đâu thèm quan tâm mấy lời kêu la của hắn, cứ từ từ áp sát về phía hắn.

- Này này, làm người ai lại làm thế? Làm người phải giữ chữ tín chứ! Các người không được làm như vậy, không được tới đây!

- Này, các người mà tiếp tục bước tới, tôi sẽ nổi giận đó! Tôi cho các người biết, con thỏ nóng giận cũng biết cắn người, huống chi tôi không phải là con thỏ...

Miêu Húc tỏ vẻ rất hoảng sợ, thân hình không ngừng lui về phía sau, dường như gấp gáp đến nỗi đôi mắt đỏ ngầu.

- Các người mà tới nữa là tôi sẽ phải nổi giận đó!

Tuy nhiên những tên côn đồ kia không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn, vẫn tiếp tục bước tới từng bước một, mỗi bước đều hết sức lạnh lùng và đầy uy hϊếp.

- Tao lại muốn nhìn xem, lúc mày nổi giận sẽ trông như thế nào nữa đó!

Một gã côn đồ lao tới trước mặt Miêu Húc, nhe răng cười, đưa tay chộp lấy hắn.

- Các người không thể làm như vậy…

Miêu Húc như sắp khóc đến nơi, đúng lúc này, tay phải của tên côn đồ kia đã chụp được cổ tay của hắn.

- Tôi đã thật sự nổi giận rồi đây này!

Tay trái Miêu Húc tung ra một quyền, tên côn đồ kia không ngờ Miêu Húc còn dám đánh trả, trong lúc sơ sẩy, bị hắn đánh trúng sống mũi, lập tức máu mũi tuôn ra, thân hình cũng lảo đảo liên tục lui về phía sau, vẻ mặt hết sức tức giận.

Liên tục lui về phía sau mấy bước, cảm thấy mũi vô cùng đau đớn, mặt tên côn đồ kia trở nên hết sức khó coi, rõ ràng là vì thua bởi tay một tên vô dụng, khiến gã cảm thấy rất mất mặt.

- Muốn chết!

Tên côn đồ bất chấp mệnh lệnh của Trầm Sa là chỉ chặt một tay Miêu Húc, liền rút ra một con dao găm, đâm về phía Miêu Húc.

Không đâm thủng mấy lỗ trên người hắn, làm sao gã có thể hả giận được!

Nhìn thấy gã côn đồ cầm dao lao về phía Miêu Húc, cả Trầm Sa và Mạc Vũ Phi đều không hề có ý ngăn cản, tên tiểu tử này, vậy mà còn dám đánh trả, cứ để cho hắn phải trả giá đắt cho sự lớn mật đó!

- Này, gϊếŧ người kìa! Cứu mạng a! Có người muốn gϊếŧ tôi!

Thấy đối phương cầm dao găm lao tới, mặt mày Miêu Húc tái nhợt, định chạy ra phía sau, nhưng cả đám côn đồ mặc đồ đen đã chặn trước mặt hắn, không để hắn có cơ hội chạy trốn.

Cuối cùng, Miêu Húc bị dồn vào một góc.

- Mày cứ tha hồ mà gọi, gọi thoải mái, ở chỗ này có gọi rát cổ họng, cũng không ai có thể cứu mày!

Tên cầm dao lạnh lùng nói, từng bước một tiếng về phía Miêu Húc.

- Không có ai? Anh nói thật sao?

Khuôn mặt Miêu Húc lộ vẻ tuyệt vọng.

- Đương nhiên, đây là vùng ngoại ô, trong chu vi mấy dặm không có nhà nào, mày nói ai có thể cứu mày?

Nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt Miêu Húc, khuôn mặt tên côn đồ càng dữ tợn.

- Như vậy thì...tôi chỉ có thể tự cứu mình?

Giọng Miêu Húc đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

- Mày? Có thể cứu mày?

Gã kia cũng không để ý sự thay đổi của Miêu Húc, theo gã thấy, Miêu Húc đã sợ tới mức phát điên rồi!

Khóe miệng hiện ra nụ cười khinh thường, dao găm trên tay gã đã đâm về phía bụng dưới của Miêu Húc, gã muốn cho hắn biết chống cự thì phải trả một cái giá đắt như thế nào.

Nhưng dao găm chỉ đâm được nửa chừng, đã không tiến thêm được một phân nào nữa, gã côn đồ kinh ngạc nhìn xuống, thấy không biết từ lúc nào, đối phương đã giơ hai ngón tay kẹp lấy mũi dao, lập tức khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi, nhưng gã còn chưa kịp phản ứng, đã bị Miêu Húc tung ra một cước nhanh như chớp.

- Bốp!

Chân của Miêu Húc đá vào cằm của gã, cú đá quá mạnh khiến xương cằm gã vỡ vụn, phát ra tiếng xương gãy răng rắc, mà thân hình của gã như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, miệng phun ra mấy ngụm máu, lẫn trong đó là mấy cái răng vàng xỉn.

- Ầm!

Lại một tiếng động mạnh, thân hình tên côn đồ nặng nề rơi xuống đất, không ngừng co giật một lúc, rồi hoàn toàn bất động, cũng không biết là hôn mê hay là chết rồi.

Vừa rồi, những người khác cũng không quá chú ý tới bên này, họ nghĩ, để đối phó với một tên vô dụng như Miêu Húc chỉ cần một người là đủ, nhưng sau khi gã côn đồ rơi xuống đất, cả đám mới quay lại nhìn.

Khi quay đầu lại, bọn họ phát hiện vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của Miêu Húc đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh.

Thậm chí, khóe miệng hắn còn thoáng hiện một nụ cười nhẹ.

- Ài, tôi đã nói rồi, con thỏ nóng giận còn có thể cắn người, mà một người nóng giận, thì sẽ gϊếŧ người đấy! Cớ gì các người lại làm như vậy?

Miêu Húc nhẹ giọng than thở, đầy vẻ thương xót và hối tiếc, dường như vừa rồi hắn ra tay chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!

Ánh mắt Mạc Vũ Phi lộ vẻ kinh nghi, cô không rõ Miêu Húc làm thế nào đánh bay gã côn đồ tên là Lý Cương kia, còn Trầm Sa, mắt y nheo lại, từ trên người Miêu Húc, y cảm nhận được sự uy hϊếp!

- Lên!

Không nói lời thừa thãi, Trầm Sa liền ra lệnh.

Những người khác cũng mơ hồ nhận ra sự thay đổi của Miêu Húc, không còn khinh thường hắn, lập tức lao về phía hắn với tốc độ cao nhất.

Lúc này, tất cả bọn chúng đều rút dao ra.

Đã theo Trầm Sa nhiều năm, không ai trong số bọn họ là không có thủ đoạn độc ác, mà phong cách của bọn họ cũng giống như Mạc Vân Bá, bất kể dùng biện pháp gì, chỉ cần kết quả là được, lúc này Miêu Húc đã trở thành một mối đe dọa nhất định, biện pháp tốt nhất là nhanh chóng tiêu diệt hắn.

Bọn họ sẽ không để lại hậu hoạ cho mình.

Mặc dù những kẻ này chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng bản năng gϊếŧ chóc của họ hoàn toàn bộc lộ qua thực chiến, khi hai mươi mấy người ra tay cùng một lúc, thậm chí có khí thế của một đội quân đông đảo.

Ba người một tổ, chín người một đội, bọn họ vây lấy Miêu Húc, không để hắn có cơ hội chạy trốn, còn chặn trước đường lui về phía sau của hắn.

Nhưng một khi Miêu Húc đã ra tay, làm sao còn để cho bọn họ có cơ hội bao vây hắn?

Khi dao của tên côn đồ đi đầu vừa đâm tới, hắn đã chụp lấy cổ tay của gã, đến lúc tên thứ hai đâm tới, hắn đã thuận thế đoạt lấy dao găm trong tay tên đầu tiên, đồng thời kéo người gã một cái, chắn trước người mình, tên thứ hai đành phải thu dao lại.

Tuy nhiên, Miêu Húc đã nhanh như chớp đâm ra một dao, mũi dao cắm vào vai tên côn đồ thứ nhất, còn mạnh mẽ ngoáy một cái, cát đứt gân tay của gã.

Trong khi gã kia kêu lên thảm thiết, thân hình Miêu Húc đã lao tới trước mặt tên côn đồ thứ hai, lúc này dao trên tay gã còn chưa kịp thu hồi, thì dao găm trên tay Miêu Húc đã cắm vào mắt phải của gã.

Sau đó, hắn tiếp tục bước tới trước, né tránh cón dao trên tay người thứ ba, một quyền nện thẳng vào ngực gã, sức mạnh khủng khϊếp của cú đấm khiến xương ngực gã nát bấy, cả người gã bay lên, va vào người phía sau.

Vòng vây còn chưa hoàn toàn hình thành lập tức tan rã, một cú đá xoay người của Miêu Húc đã tấn công về phía bên trái của một tên khác.

Một cước đá bay dao găm trong tay tên côn đồ phía trước nhất, con dao bay sượt qua tai một tên khác, bất ngờ cắt đứt lỗ tai của gã!

Thân hình Miêu Húc vẫn tiếp tục xoay tròn, lại một cú đá vào bụng dưới một gã côn đồ đang đâm dao tới, khiến gã bay ra ngoài, liên tiếp đυ.ng ngã vài người.

Chỉ trong thời gian vài hơi thở, hai mươi mấy tên côn đồ xông lên, chỉ còn lại một người, mặc dù gã này cũng rất hung hãn, tay từng nhuốm máu vài người, nhưng khi thấy Miêu Húc không hề hấn gì, đang từng bước tiến về phía mình, cả người gã run lẩy bẩy, chân đứng không vững, ngay cả thanh dao găm trong tay cũng không cầm nổi, liền rơi xuống đất!

Miêu Húc hoàn toàn không để ý tới một tên tay sai nhãi nhép như vậy, ánh mắt hắn hướng về phía đám ba người Mạc Vũ Phi, lúc này đang kinh ngạc ngây người.

Rồi không đếm xỉa gì tới tên côn đồ đã sợ tới mức si ngốc, hắn đi ngang qua người gã, tiến về phía Mạc Vũ Phi.

Mỗi bước chân của hắn, đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại nặng nền như một cái búa sắt khổng lồ, liên tục đập vào l*иg ngực Mạc Vũ Phi…