Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 24

Tay Ôn Nhuyễn dừng ở trên lưng chỗ eo của chàng, sau đó dùng sức lực nàng tự cho là rất lớn đẩy lên trên, rồi sau đó lại lặp lại kéo xuống dưới đến vị trí bắt đầu.

"Lưng của điện hạ thật sự cứng ngắc, Triệu thái y nói, nếu cơ bắp cứng ngắc đó là khí huyết không thông, thật dễ dàng sinh ra cảm giác đau nhức, mỏi mệt."

A, dưới tình huống như thế này mà còn có thể thả lỏng xuống thì còn có thể là nam nhân sao?

Kiêu Vương có nền tảng bao nhiêu năm luyện võ, cho nên cơ thể dù gầy nhưng quý ở những đường nét cơ bắp vẫn còn, vả lại, cả người nổi lên suy nghĩ xấu, tay siết rất chặt, đương nhiên tấm lưng cũng cứng ngắc. Nếu nói Kiêu Vương không hề nghĩ đến chuyện phu thê, nghĩ đến lễ Chu Công, thì có lẽ ngay cả chính chàng cũng không tin tưởng.

Mặc dù chàng kiêng kị thân phận sống lại của Ôn Nhuyễn, nhưng nàng vẫn là thê tử mà chàng cưới hỏi đàng hoàng, phu thê thực hiện lễ Chu Công vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, chàng còn có chuyện gì mà khó hiểu chứ?

Nhưng mà, trước giờ chàng không có tâm tư này, thứ nhất là thời gian không đúng, thứ hai là cơ thể không được...

Điểm thứ hai, Kiêu Vương cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là sự thật, nếu làm lễ Chu Công được một nửa, chàng lực bất tòng tâm không đến được bước cuối cùng, lại hoặc là vừa qua bước cuối cùng một bước, lại sớm liền...

Thôi bỏ đi.

Triệu thái y không phải đã nói, cần phải tĩnh dưỡng đến mấy tháng, hiện giờ chàng luyến tiếc sinh mệnh, kiên quyết sẽ không dễ dàng lấy mạng mình đi làm những việc hưởng lạc này.

Chỉ sợ còn hưởng chưa được sung sướиɠ thì lại bẽ mặt nằm trên giường mất mấy ngày.

Cảm giác sức mạnh trên lưng càng ngày càng nhỏ, chắc là mệt mỏi, Phương Trường Đình mừng rỡ làm một trượng phu tốt săn sóc thê tử mệt nhọc, động cơ thể, thuận theo nghiêng người, nằm nghiêng cầm lấy tay Ôn Nhuyễn, ôn tồn khuyên nhủ: "Quả thực thoải mái rất nhiều, nàng cũng mệt mỏi rồi, không cần tiếp tục xoa bóp nữa."

Trên mặt Ôn Nhuyễn lộ ra nét vui vẻ: "Thật sự sao, vậy đêm mai thϊếp thân lại tiếp tục xoa bóp cho điện hạ."

... Lại xoa bóp, lại phải chịu tra tấn giống như đêm nay sao?

Cảm ơn, thật sự không cần đâu.

"Chuyện rườm rà như vậy, giao cho hạ nhân làm là tốt rồi, bổn vương không muốn nhìn thấy nàng chịu vất vả."

Gần đây tuy rằng Ôn Nhuyễn nghe được nhiều lời ngon tiếng ngọt hơn, nhưng vẫn không nhịn được có chút lâng lâng.

---Kiêu Vương đời trước coi nàng như không có kia, đời này lại nói lời ngon tiếng ngọt, thật muốn cho Kiêu Vương coi nàng không ra gì kia nhìn một cái cho biết.

Chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ thôi, nếu thật sự bị Kiêu Vương khác biệt kia nhìn thấy được, vậy chẳng phải chàng đã trở lại giống nàng sao, điều này trăm triệu lần không thể. So sánh với Kiêu Vương tính tình lạnh lùng, bạc bẽo kia, nàng vẫn lựa chọn Kiêu Vương hiện tại.

Kiêu Vương tính tình hoàn toàn lạnh nhạt, bạc bẽo kia, chàng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, chăm sóc thê tử như Kiêu Vương hiện tại.

"Thϊếp thân không mệt, người ngoài đương nhiên không biết một số huyệt vị nên bấm như thế nào, dù sao thϊếp cũng đã đến học tập Triệu thái y vài ngày, cũng hiểu nhiều hơn so với bọn họ một chút, cũng cẩn thận hơn."

Nghe vậy, Phương Trường Đình câm nín.

Rốt cuộc tại sao nàng lại tự tin như vậy? Là chàng vừa mới cho sao?

"Thật sự không cần, không phải nàng còn phải may y phục cho bổn vương sao, tay mỏi như vậy, làm sao lại làm y phục được."

Thật ra mà nói, tay Ôn Nhuyễn quả thật cảm thấy hơi hơi mỏi.

Ôn Nhuyễn im lặng một chút, sau đó nói: "Vậy được, đêm mai thϊếp thân để cho y viên bên bên cạnh Triệu thái y mau đến giúp điện hạ xoa bóp."

Nghe vậy, dưới đáy lòng Phương Trường Đình thở một hơi nhẹ nhõm thật thật dài.

"Đêm khuya rồi, đi ngủ đi."

Ôn Nhuyễn leo lên giường. Trước khi nàng còn chưa đi vào giấc ngủ sẽ nằm yên ổn, nhưng đêm nay lại không quy củ nằm trên vị trí của mình như trước giờ, mà là trực tiếp ôm cánh tay của Phương Trường Đình.

Bởi vì hàng đêm đều bị ôm tay, cho nên trong lúc nhất thời, Phương Trường Đình cũng không có cảm giác quá lớn.

Nhưng mà... đột nhiên nàng lại làm ổ trong ngực của chàng.

Là lần đầu tiên chủ động ôm lấy cánh tay nam nhân trong lúc còn tỉnh táo, Ôn Nhuyễn – người ngay cả tranh liên hoàn* cũng chưa từng xem qua có chút nhăn nhó thì thầm chuyện phu thê lúc đêm khuya: "Vì sao điện hạ lại đối xử với thϊếp thân tốt như vậy?"

*Tranh liên hoàn (tiểu nhân thư, tiểu thư) là những quyển sách nhỏ có thể cất vừa túi, vẽ về những câu chuyện tự thuật, khắc họa nhân vật, đa dạng đề tài, là một loại sách báo, tiểu thuyết thời xưa.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng xuyên qua áσ ɭóŧ mỏng manh thấm vào trên làn da, có chút ngứa.

Một quyển thâm tình của Kiêu Vương bắt đầu nói linh tinh: "Nàng bởi vì một giấc mộng không xác định mà từ nơi xa ngàn dặm đến tìm bổn vương, cũng chưa từng có nửa lời oán hận bổn vương rời đi ngay đêm tân hôn, mà sau khi tới Tắc Châu lại cực khổ đêm ngày chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của bổn vương, có thê như thế, trượng phu còn cầu gì hơn, bổn vương không đối tốt với nàng thì còn có thể đối tốt với ai?"

Ôn Nhuyễn nhất thời kích động, trực tiếp ôm lấy cổ Kiêu Vương, giống như lập lời thề nói: "Điện hạ đối tốt với thϊếp thân, sau này thϊếp thân sẽ đối tốt với điện hạ gấp bội!"

Kiêu Vương đã nói ra như vậy, vậy nàng còn lo lắng gì nữa?

Sau này dù cho trở về Kim Đô, nàng cũng không phải kiêng kị Đại phu nhân của bá tước phủ nữa, nàng cũng có người để làm chỗ dựa vững chắc cho mình.

Ôm lấy cổ chỗ dựa vững chắc, Ôn Nhuyễn giống như nhặt được núi vàng mỏ bạc, cười giống như một viên kẹo mật, chỉ còn thiếu cái đuôi vểnh lên trời thôi.

Phương Trường Đình ôm lấy Ôn Nhuyễn, hai mắt mở to nhìn đình giường.

Kiêu Vương phát hiện bản thân mình nói dối càng ngày càng thuận miệng, đặc biệt là những lời nói lừa gạt nữ nhân khiến người ta khinh thường này.

Nhưng lại nghĩ, vì khiến cho Ôn Nhuyễn sớm ái mộ chàng, không bị nam nhân hoang dã bên ngoài câu mất trái tim, thì nói dối một chút thì vẫn có tình có lý.

Nhưng mà cũng đừng có thuận miệng quá, còn phát ra lời thề linh tinh như nếu phụ bạc nàng thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống.

Việc chàng sống lại đã chứng minh ông trời có mắt, nếu chàng thật sự thề, chỉ sợ lập tức có một đạo thiên lôi sẽ bổ thẳng vào chàng.

Bởi vì Kiêu Vương còn nói một số những lời nói thê tử tri kỷ, ban đêm Ôn Nhuyễn vòng tay qua cổ Kiêu Vương ngủ, lần đầu tiên quang minh chính đại dính người như vậy.

Tình cảm phu thê dần dần phát triển, đương nhiên người ngoài sẽ nhìn thấy, hai phu thê Kiêu Vương gắn bó như keo sơn, khiến người ngoài đố kỵ muốn chết.

Nhưng Ôn Nhuyễn rất rõ ràng, lời nói đêm đó của Kiêu Vương, chỉ là trong lòng đối với nàng cảm kích mà thôi, vẫn chưa bỏ tình cảm vào.

Nếu nàng chỉ là muốn trong một đêm áp chế Đại phu nhân của bá tước phủ, không cho bà ta động đến Ngạn ca nhi, thì như vậy quả thật đã đủ rồi, nhưng vì kế hoạch lâu dài, bảo vệ đệ đệ, để cả đời được sống vui vẻ bình yên, vậy thì còn lâu mới đủ.

Nguyệt Thanh cảm thán nói: "Lúc còn chưa đến Tắc Châu, mỗi ngày nô tỳ đều lo lắng không yên, sợ quan hệ của Vương phi và điện hạ giống như sông băng không chịu tan, bây giờ thấy Vương phi và điện phu thê ân ái, nô tỳ ngủ cũng rất yên lòng."

Y phục đã làm sắp xong rồi, Ôn Nhuyễn châm thêm mấy kim nữa, nghe Nguyệt Thanh nói về quan hệ của mình và Kiêu Vương, thản nhiên cười cười: "Chờ sau khi ngươi lập gia đình, ngươi sẽ ngủ càng thêm yên lòng."

Sắc mặt Nguyệt Thanh hơi thẹn ửng hồng: "Vương phi đừng trêu ghẹo nô tỳ, nô tỳ muốn ở lại bên cạnh Vương phi cả đời!”

Ở bên trong nhà ngục, chỉ cần là có một chút đồ ăn, Nguyệt Thanh đều sẽ giữ lại cho nàng, khi đó trời đông giá rét, nàng chịu khổ trong nhà lao, bị nhiễm phong hàn, sau khi lâm vào giấc ngủ, Nguyệt Thanh liền đem chiếc áo bông duy nhất cung cấp độ ấm che lên thân thể nàng, còn Nguyệt Thanh thì ngày thứ hai đã bị đông lạnh đến mức không còn thở nữa.

Đời này, đối với Nguyệt Thanh, Ôn Nhuyễn chắc chắn sẽ tính toán cẩn thận cho nàng, nếu tới cuối cùng vẫn còn rơi vào kết cục giống như đời trước, Ôn Nhuyễn cũng sẽ âm thầm đưa nàng ấy đi.

Y phục đã làm xong rồi, sau khi cắt đứt sợi chỉ, Nguyệt Thanh đi đến nhìn xuống, giật mình thán phục nói: "Bản lĩnh may vá của Vương phi còn tốt hơn rất nhiều so với trước kia, còn có hoa văn chìm tường vân kia, thêu còn tốt hơn ma ma bên cạnh của Đại phu nhân nữa, Vương phi đã từng lén lút luyện tập à?"

"Đương nhiên rồi." Đời trước nàng ở hậu viện vương phủ vài năm, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì việc làm nhiều nhất là làm những chuyện thêu thùa may vá.

"Đúng rồi, điện hạ đi đâu rồi?" Quần áo đã làm xong, cũng nên để cho chàng mặc thử một chút, có chỗ nào không phù hợp thì mau chóng sửa lại.

"Vừa nãy, lúc nô tỳ đi ra ngoài, hình như nghe nói có người trong quân doanh đến, lúc này chắc là điện hạ đang ở sảnh chính hỏi thăm rồi."

Ôn Nhuyễn nghĩ nghĩ, nói: "Ta đi xem một chút người đã đến hay chưa, nếu chưa đến thì trở về thử y phục hẳn là cũng không gây trở ngại gì."

Nói xong, nàng phủ thêm áo choàng, ôm lò sưởi cầm tay ra khỏi cửa.

Sảnh chính cùng với phòng ngủ chẳng qua chỉ cách một gian phòng, Ôn Nhuyễn rất nhanh đã đến bên ngoài cửa sảnh chính, đang định hỏi nha hoàn giữ cửa đứng bên ngoài, lại bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ ngoài sân truyền đến.

"Thông báo một tiếng, nói cho Kiêu Vương điện hạ, hạ quan đến đây."

Lúc nghe được giọng nói, cơ thể Ôn Nhuyễn cứng đờ, xoay người nhìn lại theo tiếng nói, nhìn thấy người đến ngoài sân, lò sưởi nhỏ trong tay "loảng xoảng" một tiếng rớt xuống, lăn trên mặt đất.