Lên Kế Hoạch Theo Đuổi Phu Quân Tạo Phản Sau Khi Trọng Sinh

Chương 23

Bệnh cảm lạnh của Kiêu Vương đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, cơ thể cũng phát triển theo hướng tốt hơn.

Kiêu Vương thì tốt rồi, nhưng ngay sau đó lại đến Kiêu Vương phi không ổn.

Đến Tắc Châu đã hơn hai tháng, những ngày nhỏ của Ôn Nhuyễn lại bị chậm, bị chậm hơn bảy tám ngày, lúc nửa đêm hôm nay lại đến nữa.

Mới đầu Kiêu Vương không biết, đến lúc Ôn Nhuyễn bị đau quá tỉnh lại trong đêm, đâu đến rên ra tiếng, chàng xuống giường châm nến lên, sau khi phát hiện trên giường dính máu, sắc mặt trầm xuống, vội vàng hô một tiếng "Người đâu!"

Ôn Nhuyễn sợ Kiêu Vương truyền thái y một tiếng, ồn ào làm truyện cười, ôm bụng, nghiêm khuôn mặt tái mét, nói: "Gọi Nguyệt Thanh vào là được, không cần kinh động đến thái y."

Vẻ mặt của Phương Trường Đình càng ngày càng u ám, nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng "Điện hạ", sau đó quả quyết hô lên: "Truyền Triệu thái y!"

Ôn Nhuyễn: …

Đã nói đừng gọi rồi!

Hốc mắt Ôn Nhuyễn đều đỏ, đuôi mắt đã dâng lên hai giọt nước mắt khiến người ta cảm thấy chói mắt. Bụng nàng vừa đau nhưng trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Sắc mặt Phương Trường Đình hiện lên một vẻ nóng nảy, vội ngồi xuống giường giúp đỡ người đang cần ngồi dậy, giọng nói cũng nhiều thêm một chút vội vàng so với trước đây: "Nàng làm sao vậy?!"

Ôn Nhuyễn hít sâu vài hơi, sắc mặt tái nhợt thêm vài phần ửng đỏ, thở hổn hển một chút nói: "Thϊếp không sao, chỉ là, chỉ là những ngày nhỏ đến."

Những ngày nhỏ?

Phương Trường Đình nhíu mày, trực tiếp nghe lời nói phía trước mà lược bỏ bớt mấy từ ngữ khiến người ta khó hiểu phía sau, nghiêm túc nói: "Máu cũng đã chảy rồi, nàng còn tùy tiện nói không có chuyện gì sao!"

Chảy, chảy máu!

Ôn Nhuyễn cúi đầu, nhìn vết máu bị dính trên đệm, khuôn mặt đỏ rực trong nháy mắt.

Đời trước quỳ thủy đến sáu năm cũng chưa từng thê thảm như hôm nay.

Nàng cảm thấy thẹn thùng đến mức trực tiếp lấy chăn quấn kín bản thân.

Phương Trường Đình: "..."

Nếu chàng không nhìn lầm, vừa rồi nàng mới đỏ mặt, dường như trên mặt vẫn còn mang theo cảm giác thẹn thùng?

Cho nên chàng vừa mới nói gì sao?

Một lúc lâu sau trong chăn phát ra giọng nói rầu rĩ: "Điện hạ đừng chạm vào thϊếp thân, chỉ cần gọi Nguyệt Thanh đến là được rồi."

Phương Trường Đình càng lúc càng cảm thấy không thích hợp, lập tức cho người gọi Nguyệt Thanh đến.

Nguyệt Thanh ở ngay bên cạnh, nên đến cũng nhanh hơn so với Triệu thái y.

Nàng nóng vội đi vào phòng trong, mới biết được là những ngày nhỏ của Ôn Nhuyễn đến, vừa vặn Triệu thái y cũng chạy đến như lửa đốt mông.

Nguyệt Thanh nói nguyên nhân cho Triệu thái y đang mờ mịt, vẻ mặt ôn hòa của Triệu thái y thiếu chút nữa không giữ được.

Triệu thái y vốn nghĩ là Kiêu Vương xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới, trong nháy mắt biết được chân tướng kia, Triệu thái y thề, lần sau nếu lại có chuyện tốt gì đó, tuyệt đối không chen lên trên, đây là chuyện tốt gì chứ, rõ ràng là nhiệm vụ muốn mạng người mà!

Cứ cách vài ngày lại kinh hoàng gọi người đến như vậy, lại toàn lúc nửa đêm, nếu tiếp tục một hai tháng, mạng già này của ông cũng nghỉ luôn.

Nguyệt Thanh gom góp hết lòng dũng cảm mời Kiêu Vương đến sảnh chính ngồi một lát. Lúc Kiêu Vương đi ra ngoài, Triệu thái y cũng không dám nói đi về trước, chỉ có thể ở trong sảnh chính mắt to nhìn mắt nhỏ với Kiêu Vương.

Trong sảnh chính, Phương Trường Đình trầm tư một lúc lâu, nhìn về phía Triệu thái y, hỏi: "Những ngày nhỏ là những ngày gì?"

Triệu thái y: …

Trước đây, hắn nghĩ đến với số tuổi của Kiêu Vương, hẳn là đã kinh qua vô số nữ nhân. Trước đây, hắn nghĩ đến thời gian những năm Kiêu Vương ở trong quân doanh, hẳn là chuyện gì cũng biết mới đúng, dù sao trong quân người nào cũng có, nói đến những chuyện ăn mặn cũng không kiêng kị, làm sao lại không biết chút nào?

Nhưng bây giờ, Triệu thái y không thể không một lần nữa hiểu biết Kiêu Vương điện hạ thoạt nhìn cái gì cũng điều biết nhưng chẳng hề biết gì này.

Sau khi Triệu thái y giải thích ngắn gọn mà rõ ràng một lần "những ngày nhỏ" là gì, sảnh chính im lặng đến mức chỉ còn tiếng gió tuyết bên ngoài phòng.

Một lúc lâu sau, Nguyệt Thanh mới đến báo đã có thể quay lại rồi.

Phương Trường Đình trở về phòng, chỉ thấy Ôn Nhuyễn trùm chăn lên đầu, che vô cùng chặt chẽ.

Trên giường có hai tấm đệm chăn, Kiêu Vương lên giường, một mình một cái chăn, im lặng một lát, sau đó hòa nhã nói: "Ta với nàng là phu thê, giữa phu thê vốn là thân mật khăng khít, bất luận chuyện gì cũng không cần cảm thấy mất mặt."

Lời này, là nói với Ôn Nhuyễn, cũng là Kiêu Vương tự nói với bản thân.

Nghĩ đến lúc ban đầu Ôn Nhuyễn mới đến Tắc Châu, chuyện mất mặt chàng làm lúc hôn mê còn ít sao? Nếu hoàn toàn hôn mê thì thôi đi, vấn đề là chàng thật sự tỉnh táo.

Ôn Nhuyễn nghe được lời an ủi của chàng, sau khi do dự một lát, mới nhỏ giọng nói: "Đêm nay thϊếp thân cảm thấy rất xấu hổ, ngày mai ngủ dậy là không sao rồi."

Giọng nói Phương Trường Đình vẫn ôn hòa như trước: "Vậy nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng."

Mặc dù nói nghỉ ngơi sớm, nhưng chốc chốc Ôn Nhuyễn lại rầm rì một tiếng, nửa đêm về sáng dường như Phương Trường Đình không hề ngủ, lúc thức dậy buổi sáng, sắc mặt phu thê hai người kém đến mức không thể so sánh ai kém hơn.

Ôn Nhuyễn nhìn thấy hai quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Kiêu Vương, trong lỏng rất áy náy, cho nên sau khi những ngày nhỏ đi, nàng cố ý học kỹ năng xoa ấn huyệt vị để giảm mệt mỏi ở chỗ Triệu thái y, đến lúc ban đêm, nói gì cũng phải khiến Kiêu Vương nằm sấp trên giường, sau đó ấn tới ấn đi trên tấm lưng mới phát triển thêm được một chút thịt những vẫn hơi gầy như trước của Kiêu Vương.

Bàn tay Ôn Nhuyễn, không phải loại nhỏ mảnh, mà là loại mềm mại mũm mĩm. Kiêu Vương vốn không có suy nghĩ xấu xa nào, lại bởi vì một đôi tay vừa mềm vừa ấm, dường như không có xương, lại dùng sức không nặng, cách một lớp tiết y mỏng thật giống như một chiếc lông chim, chậm rãi lướt trên mặt nước, lưu lại một xoáy nước gợn sóng lăn tăn.

Hầu kết chuyển động rất nhỏ, nhất thời chàng cảm thấy hôm nay hình như lò sưởi cháy quá lớn, có chút nóng, nóng đến mức khiến chàng có chút miệng khô lưỡi khô.

Ý xấu giống như những ngọn lửa nhỏ chậm rãi lan ra, người đang đốt lửa lại còn hỏi: "Điện hạ, dùng sức như vậy có mạnh quá không, có muốn thϊếp thân nhẹ hơn một chút không?"

Lại nhẹ xuống một chút, là xong rồi.

Khó chịu ho khan vài cái, chàng nói: "Đã đủ rồi."

"Nhưng thϊếp thân mới ấn không đến thời gian nửa chén trà nhỏ... Chẳng lẽ là điện hạ ngại thϊếp thân xoa nhấn không tốt sao."

...

Tốt hay không tốt, thực khó mà nói, chỉ là cơ thể không thư giãn, thật là nóng.

Phương Trường Đình im lặng, bởi vì đưa lưng về phía Ôn Nhuyễn, cũng không phải để ý đến biểu tình trên mặt, đành phải dùng khuôn mặt không có cảm xúc gì nói: "Ta chỉ sợ nàng mệt mỏi, nếu nàng cảm thấy có thể kiểm soát được thì cứ tiếp tục đi."

Tra tấn trên lưng vẫn còn tiếp tục, Phương Trường Đình âm thầm thở ra một hơi, sau đó lại tiếp tục mặc niệm Thanh Tâm Chú trong lòng.

Đời trước, lúc trước khi gãy chân, Phương Trường Đình cũng từng có tuổi trẻ khí thịnh. Sư phụ dạy võ nghệ cho chàng thấy chàng bị nhốt ở trên núi nhiều năm như vậy, lại ở địa phương tất cả đều là nam nhân như biên cương, sợ chàng ngay cả hài tử làm sao mà có cũng không biết, cho nên giống như lão phụ thân yêu cầu sư huynh không quản ngàn dặm xa xôi mang đến đưa cho chàng một đống sách.

Lúc đó chàng còn tưởng rằng sư phụ có công việc quan trọng cần nhắn nhủ, mở ra gói đồ nặng trịch kia, lấy ra một quyển sách trong đó, lúc mở ra trang đầu tiên, mặt chàng đen lại, còn tưởng rằng sư phụ dặn dò chuyện bí mật gì, dùng thủ thuật này để che giấu ánh mắt của mọi người, cho nên một mình chàng ở lại trong lều, thức đêm xem xong mười bản tập tranh màu sắc sặc sỡ, kết quả...

Không hề có một chút manh mối nào, ngược lại thì lại tinh thông tất cả lý luận về chuyện nam nữ.

Sau đó chàng sai một đám người trói sư huynh đưa sách lại, đánh cho một trận, mới thật sự khai ra mục đích của lão sư phụ không đứng đắn.