Nguyễn Nguyệt ưm a kêu lên, nhưng không thể thoát khỏi Dương Tấn Vũ to lớn phía sau cô.
Lúc này cô đang bị đè xuống giường, dây áo ngủ bị cởi ra, áo trượt xuống eo để lộ rộ ngực đầy đặn.
Miệng bị Dương Tấn Vũ dùng tay bịt lại, mặt vùi sâu trong gối, hai tay bị thắt lưng trói chặt sau lưng, mông vểnh lên, qυầи ɭóŧ bị kéo đến đầu gối, côn ŧᏂịŧ thô lớn đang hung hăng ra vào trong tiểu huyệt của cô.
Nếu không phải vì trong phòng quá tối, còn có thể nhìn thấy một ít máu rỉ ra từ nơi giao nhau giữa hai người.
"Suỵt...đừng kêu....Phỉ Phỉ...đừng đánh thức bạn cùng phòng Nguyễn Nguyệt của em..." Cả người Dương Tấn Vũ nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì say, sau khi bỏ tay ra khỏi miệng Nguyễn Nguyệt, anh dùng tay xoa mông cô, sau đó dùng giọng say say nói: "Phỉ Phỉ, hôm nay thao em...sao lại sướиɠ như vậy chứ? Vừa ướt vừa chặt, mông vừa mềm lại vừa có độ đàn hồi..."
"Tôi... tôi không phải..." Nguyễn Nguyệt bật khóc, cô đã yêu thầm Dương Tấn Vũ mười năm, từ mười tuổi đến hai mươi tuổi, cô vẫn luôn lặng lẽ thích quan, quan tâm đến anh.
Nguyễn Nguyệt cũng đã từng mơ tưởng sẽ tiếp xúc thân mật với anh, nhưng sau khi bạn cùng phòng của cô là Vu Phỉ Phỉ hẹn hò với anh, cô không còn cách nào khác ngoài việc chặt đứt mọi ý nghĩ trong đầu, cất giấu tình cảm thầm mến suốt mười năm của mình.
Nhưng không ngờ tối nay Dương Tấn Vũ tham gia bữa tiệc ăn mừng chiến thắng trong trận đấu bóng rổ, với vai trò chủ lực của đội bóng, anh đã bị người khác chuốc rượu nên say tí bỉ. Sau khi kết thúc, anh say khướt nghiêng ngả lảo đảo đi tới chỗ ở bên ngoài trường của bạn gái, lấy chìa khóa dự phòng mà bạn gái đưa cho để mở cửa.
Hai ngày nay Vu Phỉ Phỉ về nhà, không có ở đây nên người ở đây chỉ có mình Nguyễn Nguyệt.
Nguyễn Nguyệt đang mơ màng ngủ thì nghe thấy có người mở cửa đi vào, cô tưởng là Vu Phỉ Phỉ trở về nên cũng không để ý.
Dương Tấn Vũ theo ánh đèn lờ mờ nhìn thấy Nguyễn Nguyệt chỉ mặc bộ đồ ngủ hai dây nằm trên giường, để lộ đôi chân thon thả trắng nõn.
Anh say đến mức tưởng đó là bạn gái Phỉ Phỉ của mình.
Vì vậy, anh cởi giày, leo lên giường, đè lên người Nguyễn Nguyệt và cởϊ qυầи áo của cô.
Nguyễn Nguyệt lập tức tỉnh dậy, cố gắng đẩy anh ra nhưng Dương Tấn Vũ lúc này đã bị du͙© vọиɠ lấn át, anh bắt đầu xé quần áo của cô ra từng mảnh, rút
thắt lưng và đánh nhẹ vài cái vào bờ mông đang ngọ nguậy của cô, sau đó còn trói tay cô lại sau lưng.
Sau đó liền vô cùng quen lối mà thực hiện các bước, Nguyễn Nguyệt nhanh chóng bị anh ấn nằm sấp xuống, mông vểnh lên cao, Dương Tấn Vũ từ sau lưng mà cắm thẳng côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt của cô.
Đêm đầu tiên của Nguyễn Nguyệt cứ như vậy mà bị một người say đến mất lý trí chiếm mất.
Dương Tấn Vũ chuyên tâm cầm eo cô mà hung hăng ra vào, côn ŧᏂịŧ thô dài cắm rút khiến tiểu huyệt của Nguyễn Nguyễn trào ra một đống dâʍ ŧᏂủy̠, tiếng khóc giãy dụa cũng bắt đầu biến thành tiếng rêи ɾỉ.
Dương Tấn Vũ rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt ướŧ áŧ và chặt chẽ của cô, sau đó vỗ vỗ mông cô nói: "Bảo bối, anh uống rượu bị đau đầu, muốn nghỉ ngơi một lát, em lên trên đi..."
Nguyễn Nguyệt bị anh kéo lên ngồi giữa đũng quần của anh, côn ŧᏂịŧ thô to bị tiểu huyệt ướŧ áŧ nuốt chửng, Dương Tấn Vũ xoa nắn ngực cô, thở hổn hển nói: "Bảo bối, em thật lợi hại, suýt chút nữa bị em kẹp bắn....anh rất thích em..."
Nguyễn Nguyệt bị câu "Bảo bối" và "thích em" của anh làm mất lý trí, thịt mềm bên trong tiểu huyệt bắt đầu hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh.
Cô thỏa mãn rêи ɾỉ, Dương Tấn Vũ cũng thở hổn hển, cơ bắp ở eo và bụng nổi lên, dáng vẻ gợi cảm này là điều cô chưa từng thấy qua.
Nguyễn Nguyệt cúi người ghé vào bên tai anh, giọng nói quyến rũ ngọt ngào: “Cởi thắt lưng trên tay em có được không…”
"Được...Phỉ Phỉ..." Dương Tấn Vũ mò mẫm cởi chiếc thắt lưng trên cổ tay mảnh khảnh của cô ra.