Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 43

Ngày kế tiếp, trước khi trên đường đến studio, Hạ Tuyên Dương ngồi ở trong xe bảo mẫu nhìn siêu thoại cp của mình và Nghiêm Mẫn Hành.

Có người Hỏa Nhãn Kim Tinh đã phát hiện ra anh và Nghiêm Mẫn Hành có chỗ khang khác so với buổi sáng và buổi chiều tham dự nhiệm vụ thi đấu trên nước.

Ví dụ như, chỗ xương quai xanh của Hạ Tuyên Dương có một ấn ký màu đỏ đỏ, và trên hầu kết của Nghiêm Mẫn Hành rõ ràng cũng có một dấu răng màu hồng...

Hạ Tuyên Dương cảm thấy rất xấu hổ, con mắt mấy cô gái truy tinh này thật sự còn soi kỹ hơn cả kính hiển vi!

Các fan cp vui vẻ giống như là sắp được ăn tết đến nơi: "Trước kia lúc mà Dương Dương và Nghiêm tổng còn chưa lên chương trình, một đống người đã nói quan hệ giữa bọn họ chỉ như là tình cảm thông gia mà thôi, kiểu phu phu trên danh nghĩa. Nhưng mà có phu phu trên danh nghĩa nhà ai mà đến cả thời gian ngủ trưa cũng phải giành giật từng giây ân ái với nhau như thế không?"

"Chân Nghiêm tổng mặc dù không được tốt lắm, nhưng chỗ khác xem ra vẫn rất làm tròn vai trò nhỉ. Xem ra việc tôi lo lắng về vấn đề hạnh phúc trên giường của bé Dương là dư thừa rồi, hì hì ha ha!"

"Cần một nhà hảo tâm nào đó giới thiệu cho tôi một bộ đồng nhân văn hoặc là họa đồng nhân gì đó, tôi thực sự là rất cần thức ăn bồi đắp tinh thần lúc này!"

"Tỷ muội lầu trên, [ link ][ link][ link], Xuỵt! Khiêm tốn một chút, các chế đều hiểu đúng không."

"A a a, cảm ơn nhiều, chế tốt quá!"

"Người tốt sẽ được sống một cuộc đời bình an!"

Cái người đăng link kia lập tức nhận được hơn ngàn like, hầu hết mọi người đều vào phần bình luận liên tục cảm tạ chủ bình luận.

Hạ Tuyên Dương không thể khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, cũng theo mọi người bấm vào đó xem... Sau đó, liền khai thông một thế giới mới.

Liên hệ với đoạn dưới, Hạ Tuyên Dương cũng đã sớm dự liệu được. Cái link này hơn phân nửa là đồng nhân văn hoặc là đồng nhân manga của anh và Nghiêm Mẫn Hành.

Nhưng anh thực sự không ngờ được, tiêu chuẩn trong những đoạn văn và manga này lại lớn như vậy!

Mẹ nó, hoá ra đàn ông với đàn ông, đàn ông với nhân ngư còn có thể làm như vậy như thế, như thế như vậy? !

Thẳng nam Hạ Tuyên Dương chưa thấy qua việc đời nghĩ nghĩ, to quá, thật là sợ hãi.

Nhưng mà Hạ Tuyên Dương chỉ xem qua qua mấy bộ mà thôi, không hề nhìn kỹ, bởi vì trên xe còn có hai vị vệ sĩ ở đây.

Hạ Tuyên Dương cẩn thận xác nhận lại mấy lần. Bây giờ anh đang dùng nick clone trên Weibo để ăn dưa hóng chuyện, anh đỏ mặt, lưu lại địa chỉ Internet những cái link kia, còn mấy cuốn manga thì bảo tồn ở các file trong điện thoại di động có mật mã kèm theo.

Mặc dù, anh tuyệt đối không thể vì yêu mà làm 0, nhưng tối đa cũng có dừng bước ở trước cái bước đôi bên cùng làm nhau vui sướиɠ với Nghiêm Mẫn Hành, nhưng, lo trước khỏi hoạ mà... Nói không chừng ngày nào đó Nghiêm Mẫn Hành là người nghĩ thông trước, muốn trải nghiệm cảm giác vui sướиɠ làm 0 thì sao?

Đến lúc đó, anh sẽ tham khảo mấy bộ đồng nhân văn và manga này, dựa vào chuyện mà "Nghiêm Mẫn Hành" với "Hạ Tuyên Dương" làm trong đó, làm lại với vợ của mình.

A hắc hắc hắc... Hạ Tuyên Dương mặt ửng hồng nghĩ nghĩ.

Ngoại trừ những ý nghĩ này, Hạ Tuyên Dương còn nghĩ tới một đoạn ngắn trong một bản đồng nhân văn mà anh vừa mới đảo mắt qua, "Hạ Tuyên Dương" bên trong văn đã vui sướиɠ giống như thần tiên như thế nào...

Cảnh tượng kia được miêu tả vô cùng tường tận, lại phối hợp với cái mà anh vừa mới nhìn thấy, mặt mày biểu cảm thật sự là có mấy phần giống với anh và Nghiêm Mẫn Hành, rất nhiều chỗ được fan dùng ảnh thật ghép vào...

Trong lòng Hạ Tuyên Dương đột nhiên dâng lên một sự hiếu kì —— làm 0, có thật sự vui như vậy hay không?

Đến studio, lúc chị gái trang điểm cho Hạ Tuyên Dương, còn nói một cái giọng mang theo mấy phần chế nhạo hỏi Hạ Tuyên Dương: "Anh Dương, chỗ cổ của anh đó, em có thể dùng che khuyết điểm che đi cho anh được không?"

Hạ Tuyên Dương định thần lại nhìn mình trong gương, phát hiện là dưới lỗ tai có một vết đỏ...

Không nhìn kỹ thì sẽ rất khó để phát hiện ra.

Mà những vết đỏ này, trên làn da bị lớp quần áo che lại của anh còn có rất nhiều.

Hạ Tuyên Dương tỏ ra như không cảm thấy xấu hổ, nói: "Được rồi, làm phiền em."

Xem ra lần sau anh phải nhắc nhở anh Hành, không thể để lộ vết tích ở bên ngoài da nữa.

Hôm nay quay phim cũng rất thuận lợi, chỉ là có một chuyện mà Hạ Tuyên Dương không hiểu rõ lắm.

Buổi chiều, Hạ Tuyên Dương và Thẩm Thiều Quang đang nghỉ ngơi giữa giờ, còn người hiện tại đang quay chỉ có một mình Lệ Bách Thành.

Hạ Tuyên Dương nhỏ giọng hỏi Thẩm Thiều Quang: "Anh Thiều Quang, em có làm chỗ nào quá đáng, đắc tội với anh Lệ hay không vậy? Em phát hiện gần đây hình như anh ấy đang trốn tránh em."

Mặc dù trước kia Lệ Bách Thành đối xử với anh cũng rất lãnh đạm, không mấy thân thiết, nhưng vẫn có một khoảng thời gian nhỏ mà quan hệ hai người đã hòa hoãn đi không ít. Lệ Bách Thành không chỉ chia sẻ cho anh những tip quay phim trong giờ nghỉ, mà còn chủ động chia sẻ thịt bò khô cho anh!

Nhưng bây giờ, có đến vài lần Hạ Tuyên Dương vướng mắc đoạn này đoạn kia trong lúc quay phim, muốn tìm Lệ Bách Thành để hỏi thì Lệ Bách Thành đều tìm lấy cớ né tránh.

Kết quả từ việc này chính là, những lúc mà anh và Lệ Bách Thành diễn với nhau, sẽ có thêm mấy lần ng.

Vấn đề cũng không toàn xuất hiện ở chỗ anh mà hơn phân nửa đều do Lệ Bách Thành nắm chắc cảm xúc không quá chuẩn xác mà ra.

Ánh mắt Thẩm Thiều Quang cổ quái nói: "Dương à, em thật sự không biết, hay là giả vờ không biết vậy?"

Hạ Tuyên Dương ngỡ ngàng hỏi: "Biết cái gì?"

Thẩm Thiều Quang đã nhìn ra, đứa nhỏ này thật sự là trì trệ trong truyện tình cảm.

Anh nhìn thấy mấy người chung quanh đều đang cách bọn họ một đoạn khoảng cách, mới lấy tay che miệng, dựa vào bên tai Hạ Tuyên Dương, nhỏ giọng nói vài câu.

Hạ Tuyên Dương giật mình che miệng.

Làm sao có thể? Trước kia Lệ Bách Thành từng thích anh?

Thẩm Thiều Quang nhỏ giọng nói: "Người ta đang cố gắng buông bỏ em, em cũng là nhân ngư có chồng rồi, kiềm chế một chút đi, khiến người ta hiểu lầm thì không tốt đâu."

Hạ Tuyên Dương liền vội vàng gật đầu, nếu như sớm biết Lệ Bách Thành có ý với anh, thì đừng nói là chủ động tìm anh ta nhờ vả, anh có khi còn né tránh Lệ Bách Thành hơn cả anh ta né tránh anh lúc này?

Hạ Tuyên Dương nghĩ như thế thì cũng làm như thế.

Mà người đầu tiên cảm nhận được sự biến hóa thái độ vi diệu của Hạ Tuyên Dương, đương nhiên cũng là một trong những người trong cuộc - Lệ Bách Thành.

Trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Lệ Bách Thành và trong đôi mắt hiện lên mấy vẻ ảm đạm, trong lòng thì vô cùng đắng chát.

Người đầu tiên làm anh thích, làm trái tim anh rung động là một nhân ngư mà anh chưa từng có cân nhắc, đã vậy đối phương còn là hoa đã có chủ.

Nhân ngư ở cái thế giới này là một sinh vật rất là hi hữu, bọn họ mỹ lệ yếu ớt nên luôn được người tài che chở. Nếu Hạ Tuyên Dương còn chưa kết hôn, người yêu là một người bình thường một chút, hoặc là có thực lực tương đương với anh thì Lệ Bách Thành chắc chắn sẽ không cam tâm từ bỏ như vậy.

Nhưng Hạ Tuyên Dương lại là người đã kết hôn, đối tượng kết hôn còn là một Nghiêm Mẫn Hành từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú, hoàn toàn nghiền ép anh, là một người đàn ông đã đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Nghĩ đến gia thế của Nghiêm Mẫn Hành, và thủ đoạn ngoan lệ trên thương trường của anh... Lệ Bách Thành biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Nghiêm Mẫn Hành. Nếu anh dám biểu hiện ra ý tứ muốn cướp người của Nghiêm Mẫn Hành thì sợ là đến cả Lệ gia cũng sẽ phải trả giá cùng anh.

Lệ Bách Thành phải xử lý thế nào đây, anh chỉ có thể lựa chọn từ bỏ mà thôi.

Nhưng thật ra nếu nói Lệ Bách Thành đã hoàn toàn không còn cảm xúc nào với Hạ Tuyên Dương nữa thì chắc chắn là điều không thể nào.

Bây giờ bọn họ còn đang quay phim trong cùng một đoàn làm phim, gần như là ngày ngày đều có thể gặp mặt, còn thường xuyên có cảnh quay riêng của hai người...

Chỉ có dùng khoảng cách gần thực sự nhìn hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương thì mới biết được mỹ mạo cực hạn của anh đánh vào thị giác mạnh đến cỡ nào, video và ảnh chụp chỉ chụp được chưa đến một nửa vẻ đẹp của anh

Lệ Bách Thành thừa nhận là mình rất nông cạn, chỉ bởi vì mỹ mạo mà thích Hạ Tuyên Dương.

Nhưng sau khi bị thu hút bởi vẻ mỹ lệ cực hạn này, sinh ra một loại tình cảm không bình thường, Lệ Bách Thành lại bắt đầu cảm thấy Hạ Tuyên Dương từ cách ăn nói, đi đứng, hay là bất cứ dáng vẻ gì, dù là nói chuyện thì đều vô cùng đáng yêu.

Anh chỉ có thể làm được là không theo đuổi, nhưng chuyện như yêu thích, sao có thể nói buông xuống là buông xuống được cơ chứ?

Nhìn hành động ngọt ngào không giới hạn của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ở trên « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau », nội tâm của anh điên cuồng cuồn cuộn lên cảm xúc đố kỵ.

Nhưng vấn đề đạo đức không cho phép Lệ Bách Thành làm phá hư tình cảm của người khác, trở thành kẻ thứ ba.

Lệ Bách Thành nắm chặt nắm đấm, sau đó lại lặng yên buông ra, rót một bình nước đá thật lớn.

Bầu không khí giữa Hạ Tuyên Dương và Lệ Bách Thành biến hóa một cách vi diệu, ngoại trừ Thẩm Thiều Quang ra thì còn có một người nữa chú ý tới.

Đó chính là Lương Tử Thụy đóng vai thiếu gia giả bên trong bộ phim.

Lương Tử Thụy nhìn bộ dáng của Lệ Bách Thành, trong lòng có một ý nghĩ to gan...

Trước kia, cái bức ảnh hình thái nhân ngư trong đoàn làm phim của Hạ Tuyên Dương bị Đào Thư tìm người đăng lên trên mạng để bôi đen chính là Lương Tử Thụy tìm người dùng camera lỗ kim chụp lại.

Bởi vì làm rất bí ẩn nên không bị người nào điều tra ra cả.

Mà Đào Thư thì tin là Hạ Tuyên Dương chỉ có cái vẻ bề ngoài là dùng được, nên mới tìm thuỷ quân ở trên mạng hắc Hạ Tuyên Dương. Kết quả mạnh mẽ đá vào tấm sắt, bây giờ mất đi vai nam chính, đại ngôn cũng mất, trên thân còn gánh một đống phí bồi thường vi phạm hợp đồng to đùng.

Đào Thư vốn định lôi cả Lương Tử Thụy vào trong vụ này, nhưng việc mà Lương Tử Thụy làm cũng chỉ là nói xấu Hạ Tuyên Dương vài câu với Đào Thư mà thôi, đồng thời Lương Tử Thụy cũng rất cẩn thận, mỗi lần nói với Đào Thư chủ đề về Hạ Tuyên Dương thì đều trực tiếp gọi điện thoại, Đào Thư trước kia cũng không ngờ đến cảnh này, nên còn không ghi âm cuộc gọi lại.

Đến cả khi gửi cho anh ta bức ảnh kia, cũng không phải qua tay Lương Tử Thụy, mà bảo Đào Thư trực tiếp liên hệ với vị nhân viên công tác kia.

Bây giờ vị nhân viên công tác kia đã bị sa thải, người kia là bạn học trung học của Lương Tử Thụy, có nhược điểm trên tay Lương Tử Thụy, lại còn cầm một lượng tiền trước rồi nên sẽ không khai ra Lương Tử Thụy.

Mà Đào Thư, sau khi được Lương Tử Thụy dùng lời lẽ ngon ngọt trấn an xong thì cũng đã tỉnh táo lại.

Đào Thư ở trong ngành giải trí lúc này gần như là bị phong sát, mất thu nhập, tất cả tiền kiếm những năm qua đều bồi vào chuyện này, vốn cũng không muốn dễ dàng từ bỏ ý đồ của mình.

Nhưng Lương Tử Thụy giới thiệu cho anh ta một vị kim chủ hào phóng, mặc dù tên kia vừa xấu vừa có cái bụng bia to như mang thai bảy tháng, nhưng thực sự là rất hào phóng.

Bây giờ trong tay Lương Tử Thụy, đã lại có thêm nhược điểm Đào Thư lên giường với kim chủ kia.

Đào Thư một hai năm sau đó dù tai tiếng qua đi, Đông Sơn tái khởi thì cũng không dám cá chết lưới rách, ăn thua với Lương Tử Thụy.

Cho nên trong sự kiện hắc Hạ Tuyên Dương lúc trước, có thể nói là người ở phía sau màn làm hết mọi việc là Lương Tử Thụy bây giờ vẫn còn bình yên vô sự.

Lương Tử Thụy cũng không ngờ, chỗ dựa của Hạ Tuyên Dương lại có địa vị lớn như thế.

Nhưng mà chuyện này cũng không thể khiến cho Lương Tử Thụy thu tay lại dễ dàng như vậy.

Chỉ cần chỗ dựa bây giờ của Hạ Tuyên Dương, không còn là chỗ dựa của anh ta nữa thì không phải Hạ Tuyên Dương sẽ mặc cho anh xoa tròn nghiền nát luôn hay sao?

Lương Tử Thụy xuất thân bình thường, chỉ là một nhân ngư cấp C, khuôn mặt cũng chỉ có thể gọi là ưa nhìn, anh bình sinh đã có tính ghen ghét những nhân ngư đẹp hơn anh.

Bởi vì những kim chủ của anh thường thường sẽ ghét bỏ anh vì anh không đủ đẹp, sau đó còn nhớ thương những nhân ngư khác đẹp hơn anh ở trong ngành giải trí.

Lương Tử Thụy cũng rất ghét Thẩm Thiều Quang, nhưng Thẩm Thiều Quang vừa bắt đầu vào ngành đã là nghệ sĩ tuyến một, bản thân cũng xuất thân hào môn thế gia nhị lưu, bộ phim đầu tiên đóng đã được làm nam chính.

Lương Tử Thụy dù có đố kị thế nào thì cũng biết mình và Thẩm Thiều Quang không ở cùng một cấp độ.

Nhưng Hạ Tuyên Dương không như vậy, cha mẹ của anh ta trước kia thậm chí chỉ là nông dân, dựa vào một chút khoản tiền dỡ nhà, với cả vận khí tốt mà Hạ Tuyên Dương mới có thể trèo lên được vị kia của Nghiêm gia.

Nhưng anh từng nghe một vị kim chủ trong đó nói, Nghiêm Mẫn Hành đồng ý cưới Hạ Tuyên Dương thuần túy chỉ bởi vì bát tự hai người rất hợp, Hạ Tuyên Dương mới có thể "Xung hỉ" cho anh ta.

Nghe nói chứng bệnh kén ăn nghiêm trọng trước kia của Nghiêm Mẫn Hành bây giờ đúng là đã đỡ đi rất nhiều.

Đây mới là tình huống chân thực phía sau câu chuyện "tình yêu thần tiên" của cp Hành Dương.

Thân thể Nghiêm Mẫn Hành đã khá hơn, nên một nam thê xung hỉ như Hạ Tuyên Dương cũng không còn cần thiết nữa.

Lương Tử Thụy nghĩ, chỉ cần Hạ Tuyên Dương "Ô uế", Nghiêm Mẫn Hành chắc chắn sẽ lập tức ly hôn với anh ta.

Anh đã không thể chờ đợi, có thể nhìn thấy Hạ Tuyên Dương từ trên đám mây một lần nữa rơi xuống vũng bùn!

-

Rất nhanh, phần diễn của Hạ Tuyên Dương trong bộ phim « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư » đã đến hồi cuối.

Nhân gian tuyệt sắc, nhân ngư đẹp nhất ngành giải trí, thiên vương cự tinh Mạnh Tây Du kiểm tra sức khỏe nhận được kết quả ung thư gan giai đoạn cuối.

Ngoại trừ người đại diện thì anh che giấu bệnh tình của mình với tất cả mọi người.

Anh không thể nào chịu đựng việc trong vòng mấy tháng ngắn ngủi sau đó mình sẽ trở thành một con người có bộ dáng xấu xí.

Sau khi tổ chức một buổi hòa nhạc để cáo biệt, anh và người nhà, họ hàng thân thích đã tách ra rồi hẹn gặp mặt riêng, cùng bọn họ hưởng thụ bữa tối mỹ vị, nói chuyện phiếm, tâm sự.

Trò chuyện xong, anh liền lấy cớ là "Thế giới này lớn như vậy, con muốn đi tận hưởng trọn vẹn", để bắt đầu chuyện du lịch vòng quanh thế giới của mình—— đương nhiên, đây chỉ là lời nói dối với họ hàng thân thích mà thôi.

Trên thực tế, Mạnh Tây Du không hề rời khỏi Giang thành, anh đến bờ biển, biến trở về thành hình thái nhân ngư, rơi vào biển cả.

Các họ hàng thân thích của anh trong vòng ba tháng sau đó, mỗi tuần sẽ nhận được một tin nhắn ngắn và ảnh chụp của Mạnh Tây Du, Weibo cũng có hiện thời gian cập nhật, chia sẻ cảnh đẹp mỹ thực khắp các nơi trên thế giới.

Nhưng bản thân Mạnh Tây Du thì giống như đã mất tích một cách thật ly kỳ, hoàn toàn không liên lạc được, điện thoại của anh cũng không có người nhận.

Rất nhanh, có người nhận ra những ảnh chụp mà Mạnh Tây Du chia sẻ đều là những hình ảnh hoàn toàn miễn phí trên mạng, rõ ràng không phải là ảnh mà chính anh chụp.

Sau ba tháng Mạnh Tây Du "mất tích", họ hàng thân thích cũng nhận được tin nhắn cáo biệt cuối cùng của anh.

"Tạm biệt, người tôi yêu và yêu tôi, tôi chỉ đi xuống thế giới đáy biển, trở thành một mỹ nhân ngư chân chính."

Trên Weibo cũng xuất hiện một video ngắn, lúc đó là lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều sáng lạng nhuộm mặt biển thành màu đỏ, sau khi Mạnh Tây Du dùng hình thái nhân ngư cáo biệt với họ hàng thân thích và fan hâm mộ thì mỉm cười phất phất tay với ống kính, còn làm một biểu tượng hình trái tim, sau đó quay người bơi về phía biển cả.

Anh không quay đầu lại một lần nào cả, đuôi cá màu băng lam, biến mất ở trong biển rộng sóng dậy ầm ầm.

Chữ là Mạnh Tây Du viết, còn video là người đại diện giúp anh quay.

Cảnh cuối cùng của Mạnh Tây Du chính cáo biệt với thân hữu, sau đó quay người bơi về phía biển cả.

Hạ Tuyên Dương nghĩ đến mình kiếp trước, lúc đó anh gần như còn chưa kịp chào tạm biệt fan hâm mộ và họ hàng thân thích một cách đàng hoàng thì đã đột nhiên rời đi. Cho nên lúc anh diễn "Mạnh Tây Du" thì thực sự đã đặt vào đó 100% tình cảm, trạng thái rất là tốt.

Trên mặt anh rõ ràng mang theo nụ cười, nhưng một nhân viên công tác nào đó và rất nhiều người xung quanh đều không nhịn được che miệng, đỏ cả tròng mắt.

Giống như Hạ Tuyên Dương sẽ thật sự cứ như thế "Một đi không trở về" nữa vậy.

Lệ Bách Thành đứng ở gần đó xem, cảm giác lòng của mình tựa như là bị một ai đó mạnh mẽ kéo lại, rõ ràng anh hiện tại không phải là "Mạnh Bắc Châu", nhưng anh rất là muốn nhảy vào trong biển, giữ lại Mạnh Tây Du và nói với anh ta: "Anh, đừng đi, đừng bỏ em lại..."

Anh cũng không biết là vì tình cảm huynh đệ của Mạnh Bắc Châu với Mạnh Tây Du ở bên trong bộ phim, hay là vì sự yêu thích của mình ở bên ngoài đối với Hạ Tuyên Dương mà anh lại có cảm xúc như vậy nữa.

"Mạnh Tây Du" biến mất ở trên đường chân trời, mặt biển bị ánh trời chiều chiếu rọi trông vô cùng mỹ lệ, sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bãi cát trên bờ biển.

Hải âu khẽ kêu, nhưng cái đuôi cá màu băng lam kia thì đã không còn xuất hiện nữa.

Ống kính quay khoảng ba mươi giây cảnh mặt trời lặn trên biển, sau đó đạo diễn Trần mới hô "cut" .

Nhϊếp ảnh gia khiêng camera, tiếp tục quay cảnh sau, mọi người hình như đều nghe thấy một tiếng hát linh hoạt kỳ ảo mênh mông như có như không, nhưng vô cùng dễ nghe.

Đợi thêm mấy phút, mọi người mới nhìn thấy Hạ Tuyên Dương bơi về bờ biển.

Thậm chí lúc anh xuất hiện, một nhân viên nữ trẻ tuổi còn không nhịn được "Oa" một tiếng khóc lên: "Huhuhu, cũng may Dương Dương không biến mất thật! Nhưng mà tôi vẫn khó chịu chết đi được!"

Ở chỗ không có người nào chú ý, Lệ Bách Thành cũng lặng lẽ lau đi phần hốc mắt ướŧ áŧ.

Hạ Tuyên Dương bơi tới chỗ nước cạn, Tiểu Ô mặc quần bãi biển chân trần vội vàng chạy xuống nước, chào áo choàng tắm lên cho Hạ Tuyên Dương.

Chờ Hạ Tuyên Dương biến trở về hình người lên bờ, liền phát hiện cảm xúc của rất nhiều nhân viên công tác hình như đều có gì đó là lạ.

"Anh Dương, tại sao lâu như thế anh mới trở về hả, thiếu chút nữa em cho là anh... A phi phi, em nói lung tung, anh Dương anh chắc chắn sẽ không sao đâu!”

"Huhuhu, cũng may anh Dương không sao cả!"

"Xem xong cái cảnh Mạnh Tây Du đắm chìm vào biển cả, một đi không về này xong, người xem có lẽ sẽ muốn gϊếŧ chết biên kịch mất!"

"Anh Dương, anh diễn quá là tốt đi! Thực sự làm em cảm thấy đau lòng! Anh Dương, anh nhất định phải ký cho em một chữ thật to thì mới có thể chữa lành trái tim bị tàn phá này của em được!"

"Anh Dương, sau khi anh quay xong cảnh này thì sẽ đóng máy rồi, nhưng em có thể chụp riêng một bức ảnh với anh được không? Cầu xin anh đó!"

Hạ Tuyên Dương cũng phải mất một lúc mới có thể thoát ra được khỏi cảm xúc của nhân vật Mạnh Tây Du này.

Đúng vậy, anh là Hạ Tuyên Dương, dần dần dung nhập vào thế giới mới này, bắt đầu có người mà anh thích, cũng có rất nhiều người thích Hạ Tuyên Dương anh.

Không chỉ là Mạnh Tây Du bên trong bộ phim.

Cảnh quay cuối cùng kết thúc phần diễn, cũng đã phần nào đền bù được sự tiếc nuối vì đã không thể cáo biệt cùng với các người họ hàng thân thích kiếp trước trong lòng của anh.

Hạ Tuyên Dương đứng trước yêu cầu của các nhân viên công tác, từ việc xin chữ ký đến chụp ảnh chung thì anh đều đồng ý.

Hạ Tuyên Dương: "Mọi người ít nhất cũng phải cho tôi tắm rửa trước đã chứ, thay quần áo xong. Kí tên rồi chụp ảnh, chắc chắn sẽ không thiếu."

Đạo diễn Trần cho Hạ Tuyên Dương một bao tiền lì xì, đây là món quà mà những diễn viên sau khi quay hết cảnh trong phim đều có.

Đạo diễn Trần nói: "Tối nay chúng ta tổ chức ăn một bữa bên một cái quán cạnh bờ biển, coi như là bữa tiệc chúc mừng Tuyên Dương đóng máy."

Đoàn làm phim còn phải cần hơn một tháng nữa mới có thể hoàn thành xong toàn bộ phần diễn, nhưng Hạ Tuyên Dương chỉ là một nam năm, phần diễn dù có thêm thì cũng có hạn, đến đây thì đã chính thức đóng máy rồi.

Cho nên nhân viên công tác mới đưa ra sáng kiến này.

Hạ Tuyên Dương lần đầu tiên được bơi lội ở trong biển từ lúc biến được thành hình thái nhân ngư đến giờ, nói thật ra, cảm giác thực sự là tuyệt, thoải mái hơn rất nhiều so với bơi lội ở bể bơi.

Nhưng anh vẫn rất rõ ràng, mình mặc dù mang trên mình cái danh là "Nhân ngư", nhưng vẫn có tỉ lệ người ở trong đó nhiều hơn.

Nếu như anh là Mạnh Tây Du, anh sẽ không làm cái chuyện vì duy trì dáng vẻ đẹp nhất ở trong lòng họ hàng thân thích và fan hâm mộ mà lựa chọn dấn thân vào biển cả cô độc chết đi.

Dù là như vậy có thể để lại cho mọi người một hi vọng rằng anh ở trong biển, bệnh nan y của anh sẽ có thể khỏe lên.

Đại khái là bởi vì ở bên trong bộ phim, Mạnh Tây Du được "vạn người mê đắm" từng có rất nhiều mối đào hoa, có rất nhiều người nói yêu anh, nhưng không có người nào hoàn toàn yêu anh cả.

Cha mẹ yêu thương anh, nhưng vì bề bộn nhiều công việc, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngoại trừ anh thì còn có cả đứa con trai là Mạnh Bắc Châu nữa, anh cũng không phải là người không thể thiếu.

Đối với Mạnh Bắc Châu, cái người em trai này của anh thì cũng là như thế, người quan trọng nhất trong lòng của anh ta chính là người yêu của anh ta, Thẩm Trì.

Thẩm Trì thì chỉ coi Mạnh Tây Du là thần tượng và là nam thần trong lòng anh ta, còn người quan trọng nhất kỳ thật chính là Mạnh Bắc Châu.

Còn lại là những người nam nam nữ nữ thì đều bởi vì mỹ mạo của anh mà yêu anh, bọn họ thậm chí còn không hiểu rõ được tính cách chân thực của anh.

Bên trong bộ phim, Mạnh Tây Du nhìn như thu hoạch được ngàn vạn tình yêu, nhưng kỳ thật lại không có gặp được một người nào có thể để cho anh giao phó thực tình, đến mức mà đến tận khi sinh mệnh chỉ còn lại một khắc cuối cùng, nếu không thì cũng sẽ không cam lòng tách rời với đối phương.

Hạ Tuyên Dương rời khỏi ống kính đi ra bên ngoài, ở trong biển, thấy được rất nhiều phong cảnh mà trên lục địa không có.

Một nhóm hải ngư bơi qua bơi lại chỗ anh, anh thậm chí còn thấy được một đám cá mập hung tàn.

Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Tuyên Dương là quay người muốn bơi đi, nhưng đám cá mập kia giống như đã cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của anh, bọn chúng dừng yên ở một chỗ không động đậy, nhưng cũng không có rời đi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào anh.

Hạ Tuyên Dương ẩn ẩn có thể cảm giác được, mấy con cá trong biển dù lớn dù bé hình như đều rất yêu thích anh.

Còn có bầy cá gan lớn, vây quanh anh xoay vòng, tựa như là đang khiêu vũ.

Cách rất xa còn có một nhóm cá voi trắng, từ xa xa hát lên một ca khúc riêng của cá voi cho anh nghe.

Bọn chúng rất hoan nghênh anh đến!

Nhân ngư, trời sinh vốn là đứa con yêu dấu của hải dương!

Hải dương rất mỹ lệ, rất thần bí, ôn nhu mà bao dung, giống như là một cái nhà khác của anh vậy.

Nhưng Hạ Tuyên Dương biết, mình không thuộc về nơi này, trên đất bằng của anh có nhà, còn có người yêu chờ anh trở về nhà.

Hạ Tuyên Dương cũng hát lên một ca khúc cho mấy con cá nghe.

Bài hát này không có lời bài hát, chỉ là xuất phát từ tâm khảm, anh muốn ngâm nga, các hải ngư cũng nhiệt tình đáp lại, rối rít nhảy múa theo tiếng hát của anh.

Hạ Tuyên Dương chỉ hát một đoạn rất ngắn rồi liền ngừng, sau đó nói với bọn cá: "Tạm biệt những người bạn mới, có cơ hội, tôi sẽ dẫn bạn đời của tôi đến gặp các cậu."

Nhìn được cảnh tượng trong biển mỹ lệ mới lạ như thế, Hạ Tuyên Dương thật sự chỉ có suy nghĩ muốn nhanh trở về nhà, truyền tải lại kiến thức hôm nay cho Nghiêm Mẫn Hành nghe.

Lần sau, anh muốn dẫn Nghiêm Mẫn Hành đến đây, để anh ấy cũng được nhìn thịnh cảnh mỹ lệ kỳ diệu trong biển như lúc này!

Hạ Tuyên Dương dùng nước lạnh rửa sạch thân thể ngâm trong nước biển của mình, cảm giác hơi dinh dính của muối biển ở trên người cũng dần biến mất.

Thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, Hạ Tuyên Dương nhớ ra, tối nay là kỳ phát sóng thứ hai của « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau ».

Tám giờ phát sóng, anh giờ có về cũng không kịp, chờ liên hoan kết thúc, anh sẽ về nhà với Nghiêm Mẫn Hành truyền bá sau.

Sau đó, anh sẽ có ba ngày để nghỉ ngơi, ngày mai, Hạ Tuyên Dương muốn đi cắt mái tóc dài vướng bận này của mình đi.

Phân hoá đã một tháng, kiểm tra sức khoẻ cũng là việc cần làm, còn phải kiểm trắc tổng hợp cấp bậc nhân ngư nữa.

Hơn nữa, còn phải gặp cha mẹ đời này của mình.

Hạ Tuyên Dương chuẩn bị một loạt việc cần làm ở trong lòng như thế.

Nhưng kế hoạch thường thường sẽ luôn phải đối mặt với sự thay đổi.

Buổi liên hoan cạnh quán bờ biển, Hạ Tuyên Dương không chối từ bất kỳ ai, ngoại trừ ký tên, chụp ảnh chung với nhân viên công tác, anh còn uống không ít rượu.

Nhưng Hạ Tuyên Dương không biết là trong chén rượu nào đó của anh đã bị ai đó lặng lẽ cho thêm liệu vào, của Lệ Bách Thành cũng thế.

Trong lúc anh ăn đồ ăn hay là uống rượu, Lệ Bách Thành đều dùng một nửa tầm mắt liếc xéo qua nhìn lén anh.

Đợi khi liên hoan kết thúc thì đã là hơn mười giờ đêm.

Ngày mai đoàn làm phim còn phải quay cảnh Mạnh Bắc Châu và Thẩm Trì đứng ở trên bờ biển nhìn mặt trời mọc, bởi vậy mà đã đặt được một khách sạn ở cạnh bờ biển rồi.

Phần diễn của Hạ Tuyên Dương hôm nay là sẽ kết thúc, nên đoàn làm phim không đặt phòng cho anh.

Thẩm Thiều Quang thì đang mang thai, không ăn quen đồ ăn ngoài quán, chỉ uống một cốc nước ép, rồi liền trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm.

Lệ Bách Thành uống rượu không nhiều, tính cách anh lạnh nhạt, người dám rót rượu mời anh vốn cũng ít, cộng thêm anh cũng muốn duy trì thanh tỉnh để được nhìn Hạ Tuyên Dương thêm vài lần nữa. Bởi vì qua đêm nay, về sau hai người có lẽ sẽ rất khó có thể gặp nhau được.

Lệ Bách Thành chú ý tới sắc mặt có hơi ửng hồng thái quá của Hạ Tuyên Dương, anh còn ẩn ẩn cảm thấy trạng thái thân thể của mình hình như có gì đó không thích hợp.

Trái của anh đập loạn nhịp, nghĩ đến một loại cảm giác nào đó không quá tốt nhưng có thể...

Nhưng Lệ Bách Thành vẫn không thể nào nhịn xuống, đứng lên nói với Hạ Tuyên Dương: "Tiểu Hạ, trợ lý của em hình như bị người nào đó gọi đi rồi, hai người vệ sĩ của em một người thì uống say, một người thì đau bụng. Một mình em thì sẽ rất nguy hiểm, để anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi, đặt cho em thêm một căn phòng nữa."

Bên cạnh Hạ Tuyên Dương đúng là có hai vệ sĩ đi theo, nhưng tối nay mọi người rất là hào hứng, nhân viên công tác muốn hai vị vệ sĩ cũng ngồi xuống ăn một chút gì đó, Hạ Tuyên Dương cũng đồng ý.

Hai vệ sĩ một nam một nữ, người nữ hình như bị đau bụng nên đã đi toilet, còn người nam tửu lượng không quá tốt, uống một chén rượu thì đã ngã lăn quay.

Nhịp tim Lệ Bách Thành đập rất nhanh, cảm thấy đây là cơ hội tốt khó có thể có được của mình...

Anh cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm chuyện gì đó với Hạ Tuyên Dương, anh không làm ra được chuyện bỉ ổi như vậy. Chỉ là anh muốn ở cùng với Hạ Tuyên Dương một lúc, thừa dịp có ba phần men say, nói với Hạ Tuyên Dương về việc bản thân yêu thích anh ấy đến thế nào.

Lỡ như? Lỡ như Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành chỉ đang đóng giả là một đôi phu thê ân ái, chứ thật ra là không ân ái như vậy thì sao?

Anh phải nghe ngóng từ rất nhiều nguồn mới biết được một tin tức rất là bí mật ——

Lúc trước Nghiêm Mẫn Hành cưới Hạ Tuyên Dương, là từ sáng kiến của mẹ kế Đái Anh Huệ của Nghiêm Mẫn Hành. Nghiêm Mẫn Hành đồng ý là bởi vì ông ngoại và ông nội khuyên bảo. Bọn họ tìm đại sư xem tướng, bát tự của Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành hợp nhau, có thể trợ giúp cho bệnh tình của anh ta khôi phục.

Mà Hạ Tuyên Dương đồng ý mối hôn sự này là bởi vì Hạ gia lâm vào khủng hoảng kinh tế, cần Nghiêm gia trợ giúp.

Về phần vì sao hai người lại đi "công bố quan hệ tình cảm", đương nhiên là bởi vì Hạ Tuyên Dương đột nhiên phân hoá thành nhân ngư nên cần có một chỗ dựa vững chắc.

Bây giờ, thân thể Nghiêm Mẫn Hành càng ngày càng tốt, khó khăn của công ty Hạ gia cũng đã chuyển từ nguy thành an.

Nếu như bọn họ chỉ là phu thê hiệp nghị, nếu mọi việc đều đã được giải quyết thì cũng không cần thiết phải ở cùng nhau làm gì nữa.

Những gì Nghiêm Mẫn Hành có thể cho Hạ Tuyên Dương, Lệ Bách Thành anh cũng có thể cho.

Thân thể của Nghiêm Mẫn Hành làm sao có thể thay đổi được, què hai chân cũng không chỉ có thể dựa vào phép màu mới tốt lên được.

Mà nhân ngư mỗi tháng đều có mấy ngày tìm phối ngẫu, khao khát sẽ vô cùng mãnh liệt...

Nghiêm Mẫn Hành là một tên đàn ông hai chân tàn phế chắc chắn không làm gì được, nhưng anh thì có thể cho.

Lệ Bách Thành nghĩ như vậy.

Hạ Tuyên Dương cảm giác mình cũng không uống quá nhiều, mà sao lại cảm thấy chóng mặt như vậy?

Hơn nữa, hai chân có cảm giác ngưa ngứa, ồ, còn có cảm giác nhột, loại cảm giác này Hạ Tuyên Dương cũng không cảm thấy xa lạ gì, tựa như là... hai chân sắp không khống chế nổi, điềm báo sắp biến thành đuôi cá rồi.

Kỳ tìm phối ngẫu lần thứ hai của anh sắp rồi.

Anh quyết không thể ở ngay quán ăn, ở ngay trước mặt nhiều người như thế mà tiến vào kỳ tìm phối ngẫu được.

Lệ Bách Thành nói dẫn anh về khách sạn cho anh ở trong một căn phòng riêng, đây thực sự là một đề nghị rất tốt.

Hạ Tuyên Dương: "Vâng, phiền anh Lệ rồi."

Hạ Tuyên Dương cũng lờ mờ nhận ra được có gì đó không quá đúng, tại sao Tiểu Ô lúc nào cũng kề kề bên anh lại bị gọi đi vào lúc này, hai vệ sĩ thì cũng đều gặp phải tình cảnh không mong muốn?

Trong đoàn làm phim, rất nhiều người khác cũng đều uống say, ví dụ như đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu mà.

Hạ Tuyên Dương vô thức cảm thấy, Lệ Bách Thành có lẽ là người mà anh có thể tin vào lúc này.

Hai người đứng dậy đi ra ngoài, khách sạn đoàn làm phim chọn cách quán ăn không quá xa, chỉ mất bảy tám phút đi đường.

Đến cả bước chân Hạ Tuyên Dương đi cũng hơi loạng choạng, Lệ Bách Thành kéo cánh tay Hạ Tuyên Dương lại, giúp cho anh không bị ngã sấp xuống: "Dương Dương, trông em hình như không mấy dễ chịu, có muốn anh ôm em trở về không?"

Hạ Tuyên Dương cắn răng nói: "Không, vô dụng thôi."

Ánh mắt Lệ Bách Thành nhìn anh hình như sốt ruột hơn rất nhiều so với bình thường, xưng hô đối với anh còn từ "Tiểu Hạ" biến thành "Dương Dương", rõ ràng là thân mật hơn rất nhiều.

Hạ Tuyên Dương cảm thấy Lệ Bách Thành cũng dần trở nên nguy hiểm rồi.

Anh bỗng nhiên đẩy cái tay Lệ Bách Thành đang đỡ tay của anh ra, lảo đảo đi về phía khách sạn.

Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, Hạ Tuyên Dương đã bỗng nhiên va vào một cái ôm kiên cố hữu lực.

Lệ Bách Thành đuổi theo tới, rất là ngoài ý muốn nhìn thấy được Nghiêm Mẫn Hành —— còn là Nghiêm Mẫn Hành đang đứng.

Đối diện với ánh mắt băng lãnh của Nghiêm Mẫn Hành, sắc mặt Lệ Bách Thành tức thời trở nên vô cùng khó coi, còn có chút khó xử vì những tâm tư không được trong sáng bị người ta phá vỡ.

Lệ Bách Thành biết, anh đã không còn cơ hội nữa.

Hạ Tuyên Dương đang muốn tránh né khỏi cái ôm của người đàn ông, nhưng cảm giác được xúc cảm và khí tức của người đàn ông đều vô cùng quen thuộc.

Giọng nói của anh ta cũng rất quen: "Đừng sợ, Dương Dương, tôi tới đón em đây."

Hạ Tuyên Dương lập tức an tâm, nhỏ giọng lên án: "Ô, vợ, anh đến rồi à, em rất nhớ anh đó..."

Tiếp theo, Hạ Tuyên Dương bị người đàn ông ôm lên theo cách ôm ngang công chúa.

Ở trong quán ăn, còn có mấy vị nhân viên công tác chưa uống say, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

"Chân của Nghiêm tổng? Sao có thể đứng lên vậy!"

"Quá tuyệt vời, vậy là về sau tôi không cần phải lo lắng đến vấn đề Nghiêm tổng có thể thỏa mãn được kỳ tìm phối ngẫu của bé Dương rồi!"