Hạ Tuyên Dương nhìn lên TV cảnh Tông Lỗi mớm nước quả cho Thẩm Thiều Quang, còn anh và Nghiêm Mẫn Hành thì đút cho nhau ăn...
Sau đó, ở trước mặt mọi người hôn nhau, anh còn gọi Nghiêm Mẫn Hành là chồng.
Comment ——
"A a a, hai đôi này quá là ngọt mà!"
"Lượng đường hôm nay nhận được thực sự là vượt quá chỉ tiêu rồi, cảm giác sắp bị bệnh tiểu đường mất."
"Sắp đến tết rồi! Cùng ship CP thôi!"
"Dáng vẻ háo thắng của Nghiêm tổng và anh Tông cũng thật là quá đáng yêu, ha ha ha ha!"
Ngoài màn hình, Nghiêm Mẫn Hành nói với Hạ Tuyên Dương: "Hiện tại, chúng ta cũng làm những chuyện giống như trong màn hình đi."
Anh thực sự muốn làm lại những chuyện mà lúc chương trình mình không thể làm tới.
Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành cầm lấy một quả mận đã bỏ đi cuống, cho vào trong miệng nhai, rồi hôn thiếu niên trong ngực, nhét phần thịt ngọt hơi chua đó cho Hạ Tuyên Dương.
Hạ Tuyên Dương còn chưa kịp cảm nhận được vị quả ở bên trong miệng thì môi lưỡi của anh đã bị quyện lại cùng một chỗ với quả mận rồi. Sau đó bị Nghiêm Mẫn Hành dùng sức mυ'ŧ hôn, giống như là muốn nuốt luôn cả anh cùng đống thịt quả kia vào trong bụng luôn vậy.
Hạ Tuyên Dương nức nở muốn đẩy Nghiêm Mẫn Hành ra nhưng lại bị anh gắt gao giữ cái ót lại, chỉ có thể bị ép phải tình nguyện tiếp nhận nụ hôn ôn nhu mà mãnh liệt của người đàn ông.
Người đàn ông này và người đàn ông ngồi ở trên xe lăn ở trên màn hình chỉ dám giả vờ lấy cớ lau miệng cho anh, ngây thơ hôn anh mấy cái "chụt chụt" hoàn toàn không giống nhau chút nào cả.
Trước ống kính, tình yêu mà Nghiêm Mẫn Hành dành cho Hạ Tuyên Dương là khắc chế, là ẩn nhẫn.
Nhưng trong hiện thực, người đàn ông đã không bị cái xe lăn phong ấn và cái ống kính đe dọa liền hóa thân thành một con sói đói đói khát. Hạ Tuyên Dương rất hoài nghi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì tối nay anh có bị ăn hết hay không đây...
Một hồi lâu sau, trên màn hình, chương trình đã đổi cảnh sang phía Nghê Thục Tử và Phong Nhạc.
Nghê Thục Tử có kỹ năng nấu ăn rất tốt, Phong Nhạc làm trợ thủ cho bà ấy, hai người phối hợp rất ăn ý.
Nhưng mà bầu không khí giữa hai người lại hơi quá an tĩnh.
Lúc này, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn cầm hai gói mì tôm của bọn họ rồi đến đây xin ở nhờ.
Hạ Tuyên Dương đẩy Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, em muốn xem chương trình..."
Nụ hôn của Nghiêm Mẫn Hành từ mưa rào cuồng phong, chậm rãi chuyển sang nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn không quá thỏa mãn, nói: "Dương Dương vẫn nghĩ là tôi thèm đuôi cá của em sao..."
Hạ Tuyên Dương trừng mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Nghiêm Mẫn Hành mặt không đổi sắc nói: "Vốn đã không phải vậy rồi, nhưng mà gần đây, quả thực là tôi càng ngày càng thèm. Dương Dương muốn xem chương trình thì mau biến ra đuôi cá cho tôi sờ đi."
Hạ Tuyên Dương không nói gì, cũng không biết sao người đàn ông này có thể nghiêm túc nói ra những thứ không đứng đắn như thế.
Nhưng mà, mấy ngày nay anh quay phim bận quá, quả thực đã rất lâu rồi không biến trở về hình thái nhân ngư thân mật cùng với Nghiêm Mẫn Hành, đến cả kem dưỡng đuôi mà anh cũng lười bôi, còn trực tiếp ngâm mình trong bồn tắm để tăng thêm tinh dầu bảo vệ cho đuôi nữa.
Hạ Tuyên Dương cũng hùng hùng hổ hổ nói lại: "Đồ dê xồm!"
Nhưng thân thể thì lại rất thành thật, kéo một cái chăn nhỏ đặt ở trên ghế sa lon, che hai cái chân lại, sau đó, sau mấy tiếng sột soạt, anh đã cởi xong cái quần ngủ rộng rãi và cái qυầи иᏂỏ in hình cá voi xuống ở trong cái chăn...
Hạ Tuyên Dương chỉ lo lắng, nếu mình không thể biến thành hình thái đuôi cá thì tay của người đàn ông này sẽ không thể nào thành thật quy củ được. Hình thái đuôi cá, so với hình thái hai chân còn an toàn hơn một chút, chí ít là những bộ vị yếu ớt cũng đã có lân phiến che chở, nếu anh không muốn làm tới thì Nghiêm Mẫn Hành cũng chỉ có thể nhìn đống vảy cá mà bất lực.
Không bao lâu sau, đuôi cá xinh đẹp màu băng lam mà rất nhiều người xem ở phần bình luận mong muốn được nhìn thấy đã xuất hiện ở trước mắt Nghiêm Mẫn Hành.
Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục ôm thiếu niên đã biến thành hình thái nhân ngư vào trong ngực, đôi tay lên xuống, vuốt ve lân phiến tinh tế tỉ mỉ bóng loáng trên đuôi cá.
Ở trong chương trình, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn đến biệt thự số một đưa ra yêu cầu kết nhóm, bầu không khí vẫn vô cùng lãnh đạm. Nghê Thục Tử đồng ý thỉnh cầu kết nhóm của bọn họ nhưng mà lại cự tuyệt không cho bọn họ vào trong phòng bếp giúp một tay, chỉ đưa cho hai người một bao bắp ngô, bảo bọn họ bóc hạt ngô ra.
Thế là, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn không nói gì, chỉ ngồi ở bên trên bàn ăn, an tĩnh bóc hạt ngô.
Hạ Gia Ngôn bóc cũng tạm được, nhưng Nghiêm Tu Lãng thì thường xuyên dùng sức quá lớn, làm hạt bắp ngô bị bóp nát.
Không bao lâu sau, Nghê Thục Tử bưng một bàn hoa quả ra, thấy cảnh này, lập tức không cho Nghiêm Tu Lãng bóc hạt ngô nữa, bảo anh đi xem tivi đi.
Nghiêm Tu Lãng cũng không muốn tiếp tục phải đối diện với ánh mắt như oán như tố của Hạ Gia Ngôn thỉnh thoảng nhìn về phía anh, thật sự đứng dậy đi xem TV, còn bưng cả mâm quả mà Nghê Thục Tử lấy ra đi.
Bình luận, xưa nay không thiếu người xem sắc bén.
"Nghê lão sư và Phong lão sư cãi nhau à? Không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được đôi vợ chồng bọn họ vẫn còn khá là ăn ý, đồng thời từ ánh mắt thì vẫn có thể nhìn ra là bọn họ vẫn còn rất quan tâm đến nhau."
"Nếu như hai đôi phu phu Tông Quang và Hành Dương khiến cho chúng ta cảm thấy bị nhét đầy miệng cơm chó thì cái đôi này thật sự là viết kép của hai từ xấu hổ. Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn thật sự là cặp đôi mới yêu nhau sao? Không cảm giác được sự ngọt ngào nào luôn ý."
"Sao tôi cứ có cảm giác Hạ Gia Ngôn có chút hèn mọn, như phải chạy theo đối phương thế nhỉ, cho dù danh khí của anh ta có kém xa Nghiêm Tu Lãng thì anh ta cũng là nhân ngư hi hữu mà, vốn nên được quan tâm và chiều chuộng chứ."
"Nghiêm Tu Lãng thật sự là gia trưởng, không ngờ lúc anh ta yêu đương lại trở thành kiểu người như vậy, tôi mà có bạn trai thế này thì đã sớm đạp rồi."
"Ngẫm lại địa vị của Nghiêm Tu Lãng ở ngành giải trí! Và cả bối cảnh thân thế của anh ta, còn nhiều người đồng ý bám lấy anh ta lắm."
"Chắc chắn là do cái tên tâm cơ boy Hạ Gia Ngôn này tính kế anh Lãng của bọn tôi nên anh Lãng bọn tôi mới không thể không phụ trách. Vậy thì đối xử với anh ta như vậy có vấn đề gì đâu?"
"Anh trai Gia Ngôn, anh xứng đáng với người tốt hơn! Đạp Nghiêm Tu Lãng đi!"
Hạ Tuyên Dương bắt đầu phàn nàn: "Không muốn xem hai người này đây, thật là phiền, có thể tua nhanh hay không."
Cũng may, không chỉ có một mình anh nghĩ như vậy, người xem cũng đều kêu gào là mau tua nhanh đi, không ai muốn xem đôi tình nhân “đau khổ” này đâu, các cô tình nguyện bị nhét cơm chó bể bụng.
Ống kính hoán đổi đến đoạn Đoạn Anh Dã đi đến chỗ biệt thự số sáu của người chủ trì và tổ chương trình ăn trộm.
Hứa Tư Tư thì đang cầu xin người chủ trì Cổ Đức và các đạo diễn cho bọn họ thêm đồ ăn nữa, Cổ Đức và đạo diễn Thẩm cũng bày ra bộ dáng đồng tình rồi đồng cảm các kiểu, nhưng vẫn kiên quyết không cho.
Trong khi đó thì Đoạn Anh Dã lén lén lút lút tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, có một người đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị nấu cơm.
Đoạn Anh Dã nghiêm túc nói: "Chị gái, phó đạo diễn bên ngoài đang gọi chị đó, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị."
Bác gái đã hơn năm mươi tuổi được một cậu thanh niên tuổi trẻ anh tuấn gọi là "Chị gái", vẻ mặt không hiểu nổi: "Cái gì mà chị gái? Gọi bà nội! Người tuổi trẻ bây giờ thật sự là không lễ phép."
Mặc dù ngoài miệng thuyết giáo, nhưng mà bác gái vẫn tin là thật, bỏ con cá đen đã xử lý sạch sẽ xuống, rửa sạch sẽ tay, rồi chạy ra bên ngoài.
Cuối cùng, bác gái còn quay đầu hỏi Đoạn Anh Dã: "Tại sao cậu không đi?"
Đoạn Anh Dã: "Cháu, cháu còn phải rửa cái tay đã, lát nữa cháu sẽ đi."
Bác gái không nghĩ nhiều, liền đi trước.
Đoạn Anh Dã xác nhận bác gái đã đi, lập tức cầm hai loại nguyên liệu nấu ăn phân lượng lớn nhất trên thớt lên—— một con gà mái và một con cá đen, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài!
Nếu không phải tổ chương trình cũng sớm lắp đặt một cái camera ở trong phòng bếp thì cảnh này đã bị bỏ qua rồi.
Trên phần bình luận, toàn bộ đều "Ha ha ha ha ha ha ha" ——
"Đoạn Anh Dã chọc tôi cười chết mất thôi, anh này xuất thân là diễn viên hài à?"
"Thực sự không nghĩ ra, hòa ra anh là Đoạn Anh Dã như vậy. Tại sao hình tượng trước kia của anh lại là mấy vai tổng tài bá đạo chứ? Anh rõ ràng là một diễn viên hài!"
"Vì miếng ăn, vì muốn chứng minh cho chị gái Hứa Tư Tư biết anh là một người đàn ông chân chính (bhi), anh Dã đúng là liều mạng!"
"Đoạn Anh Dã: Ai nói tôi chỉ có thể diễn vai tổng tài và hoa hoa công tử, nói về ăn trộm gà mò cá thì tôi cũng rất chuyên nghiệp!"
Cổ Đức và đạo diễn Thẩm, cùng với các nhân viên công tác khác còn chưa kịp phản ứng thì Đoạn Anh Dã tay trái một con gà, tay phải một con cá đã tựa như một cơn lốc nhỏ xông ra bên ngoài.
Chỉ có bác gái vừa mới phát hiện ra là không có người nào tìm bà cả là phản ứng kịp, hét lên một tiếng tê tâm liệt phế: “Gà của tôi! Cá của tôi! Tên ăn trộm đáng gϊếŧ ngàn đao!"
Bác đúng là càng già càng cay, còn là người đầu tiên xông lên đuổi theo Đoạn Anh Dã.
Hứa Tư Tư tay mắt lanh lẹ, gắt gao ôm lấy đùi bác gái: "Bác à, bác thương xót bọn con một chút được không, nếu như bọn con không lấy được nguyên liệu nấu ăn thì buổi trưa hôm nay bọn con sẽ phải chịu cảnh đói bụng. Đoạn Anh Dã là một tên đàn ông thì không nói làm gì, con mới có mười chín tuổi, còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà!"
Bác gái cũng nghe nói đến việc nhóm của bọn họ chỉ được ăn hai miếng lương khô.
Bác kết hôn sớm, cháu gái lớn năm nay đã mười ba mười bốn tuổi, Hứa Tư Tư cũng chỉ lớn hơn vài tuổi với cháu của bác, bác lập tức mềm lòng: "Ôi, con gái nhỏ không thể để bị đói được. Thôi được rồi được rồi, bác già rồi lẩm cẩm, đuổi không kịp cũng là rất bình thường."
Nói xong, bác liền đóng giả cảnh giả vờ đuổi theo.
Hứa Tư Tư nói một tiếng "Cảm ơn bác" rồi vui vẻ chạy đi.
Người chủ trì Cổ Đức và nhϊếp ảnh gia phản ứng hơi chậm một chút lúc này mới nhớ ra đuổi theo.
Đoạn Anh Dã một tay nắm gà, một tay nắm cá, chạy nhanh như trộm, dẫn bọn họ chạy quanh vùng đất trống mấy vòng, còn gào thét: "Nếu như các người dám cướp con gà và cá trong tay của tôi đi thì tôi sẽ chờ các người làm xong đồ ăn rồi quay lại cướp tiếp! Tôi đói bụng, các người cũng đừng nghĩ đến việc ăn ngon uống sướиɠ, các người tự suy nghĩ mà xử lý đi!"
Cổ Đức nhìn như hơn hai mươi tuổi, nhưng dù gì cũng đã bốn mươi tuổi, chạy một hồi, ông cũng không chạy được nữa. Mấu chốt là lúc chạy cũng sẽ không để ý được tới việc quản lý nét mặt, lên hình chắc chắn không dễ nhìn.
Lại nói, nếu cứ ép Đoạn Anh Dã như vậy, nói không chừng anh ta sẽ nhân lúc bọn họ ăn cơm mà tới giành ăn thật đó, đến lúc đó tình cảnh còn huyên náo và không dễ nhìn hơn.
Cổ Đức đành phải ngừng lại, vẻ mặt đau lòng cười mắng: "Thế phong nhật hạ, lòng người không cổ, thổ phỉ, thổ phỉ!"
Tiếp đó, chính là cảnh mà Hứa Tư Tư và Đoạn Anh Dã thành công tụ họp cùng đến biệt thự số ba ăn chực.
Hạ Tuyên Dương nhìn mấy bình luận "Ha ha ha ha ha cười chảy cả nước mắt", cũng cười không ngừng được.
Chỉ là rất nhanh, Hạ Tuyên Dương liền không cười được nữa, bởi vì đuôi cá của anh lại bị thứ gì cấn đến.
Hạ Tuyên Dương: "Anh Hành, tại sao anh lại?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Đừng có nhìn mãi người đàn ông khác, nhìn tôi đi."
Hạ Tuyên Dương: ... Không phải chứ, thế này mà cũng ghen nổi. Đoạn Anh Dã chính là một tên tấu hề, không có một chút khả năng nào có thể hấp dẫn được anh.
Nhưng mà vợ không vui thì nhất định phải dỗ.
Sau một lúc lâu, tình tiết ăn cơm của bọn họ đi qua. Hạ Tuyên Dương vừa giúp cho vợ mình trải nghiệm vui sướиɠ vừa đồng thời phát hiện Nghiêm Tu Lãng sau khi bị anh đập cửa đã bị đυ.ng vào cái mũi, còn bị chảy máu mũi.
Hạ Tuyên Dương cho rằng cảnh tượng mất hứng như thế sẽ khiến Nghiêm Mẫn Hành không hào hứng nổi. Ai ngờ, Nghiêm Mẫn Hành vẫn nắm lấy tay của anh, giống như là đang vô cùng kích động.
Hạ Tuyên Dương: ...
y da, không thể không nói, nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Tu Lãng khó coi và vẻ mặt đầy máu của anh ta, anh cũng cảm thấy có chút thoải mái.
Chỉ là trên phần bình luận, đám Lãng Hoa Môn đang bắt đầu mắng mỏ Hạ Tuyên Dương, cũng may, cũng có không ít người đứng về phía Hạ Tuyên Dương.
"Hạ Tuyên Dương có bị khuyết tật suy nghĩ không? Anh Lãng nhà tôi có lòng tốt đưa kem dưỡng đuôi cho anh ta, anh ta không lĩnh tình thì thôi đi, còn đập cửa mạnh như vậy?"
"Anh Lãng, mũi của anh không có sao chứ, a a a, tôi sẽ gϊếŧ chết Hạ Tuyên Dương!"
"Kem dưỡng đuôi là thứ vô cùng tư mật, đó là chuyện mà ai cũng biết, cái người kia cũng đã có đối tượng của mình rồi mà còn đi đưa kem dưỡng đuôi cho vợ người khác? Huống chi, Hạ Tuyên Dương còn là chị dâu của Nghiêm Tu Lãng nữa! Anh ta làm vậy không phải là vì ức hϊếp Nghiêm tổng không thể đi hay sao? Đổi thành người đàn ông khác thì đã sớm đánh cho Nghiêm Tu Lãng một trận, Hạ Tuyên Dương chỉ đập cửa là đã nể mặt anh ta lắm rồi!"
"Không phải fan của ai, nhưng tôi vẫn đứng về phía Hạ Tuyên Dương, đích thật là do Nghiêm Tu Lãng đáng đời."
Sau đó, cảnh mà Nghiêm Tu Lãng đẩy Hạ Gia Ngôn ra cũng bị chiếu lên, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, trong ánh mắt Hạ Gia Ngôn hiện lên đầy sự thất vọng dành cho Nghiêm Tu Lãng.
Cp "Viêm Hạ" vốn không có nhiều fan cp, hầu như đều rất thất vọng, vội vàng tuyên cáo rút fan.
"Rõ ràng là tôi ship cp Viêm Hạ mà, nhưng mà đến chương trình giải trí yêu đương thì tôi lại không được ăn chút đường nào, ngày nào cũng bị cho ăn đao. Không được, tôi phải trèo tường, bốn cặp khác, cặp nào cũng tốt hơn bọn họ!"
"Tỷ muội, tôi đi đây... Nhìn thấy cặp Nghiêm tổng và Hạ Tuyên Dương về mặt nào cũng hơn cp "Viêm Hạ", mấu chốt là đường nhiều như không cần tiền vậy. Xin lỗi, tôi muốn đổi tường, tôi thà bị bệnh tiểu đường, còn hơn bị cho ăn dao!"
Nghỉ trưa qua đi, đã đến trò thi đấu trong nước.
Trong lúc mà khán giả thiên hô vạn hoán, đuôi cá màu băng lam của Hạ Tuyên Dương cuối cùng cũng hiện ra ở trên màn hình lớn, tổ chương trình còn đặc tả ống kính HD lên trên đuôi cá của Hạ Tuyên Dương.
"Quá đẹp a a a a! Mất máu chết mất!"
"Chỉ có một chữ đẹp, tôi có thể nói một vạn lần!"
"Đây chính là tuyệt thế thần nhan. Mỹ mạo của Hạ Tuyên Dương gϊếŧ chết tôi rồi!"
"Xin lỗi anh Lãng, Lãng Hoa ở đây tuyên bố biến thành Thái Dương Hoa!"
"Tín nữ nguyện ế mười năm, chỉ cần có thể có được người vợ đẹp như Hạ Tuyên Dương!"
"Tỷ muội, nếu chế thật sự có vợ như Dương Dương thì chế sẽ không thể làm được gì đâu, bởi vì ngày nào cũng chỉ muốn ăn cá mà thôi!"
"Cá cá nhìn ngon thế này, ai mà không muốn ăn?"
"Các fan nam đều ghen tỵ sắp nổ tung luôn rồi, chanh chắc cũng không chua bằng chúng tôi lúc này, thật sự rất muốn xuyên hồn thành Nghiêm tổng!"
Trên màn hình là một mảng lớn a a a và tình cảnh trèo tường xuất hiện.
Trong hiện thực, trên đuôi cá màu băng lam của Hạ Tuyên Dương không cẩn thận bị dính phải chút nước đọng, Nghiêm Mẫn Hành cầm khăn ướt, giúp anh lau sạch sẽ từng chút từng chút một.
Hạ Tuyên Dương bụm mặt, cũng khá là ngại khi nhìn hàng loạt bình luận điên cuồng của khán giả ở trên màn hình dành cho anh.
Cảm giác này thực sự là quá xấu hổ, cứ giống như là, chuyện anh và vợ mình đang làm bị rất nhiều người nhìn thấy được vậy.
Nghiêm Mẫn Hành nghiêng thân tới, hôn một cái lên gương mặt trắng nõn có chút mồ hôi ẩm ướt của thiếu niên, sau đó lại hôn một cái lên cánh môi mọng nước vừa bị anh hung hăng yêu thương của thiếu niên.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp từ tính, hơi khàn, tràn đầy mê hoặc vang lên: "Dương Dương, muốn được ăn không? Tôi sẽ rất ôn nhu."
Hạ Tuyên Dương ngoài miệng cự tuyệt: "Không muốn, Dương Dương không muốn bị ăn sạch."
Nhưng bên cạnh đuôi cá của anh có một cái lân phiến, cũng đang hơi nhô nhô lên.
Hạ Tuyên Dương liều mạng muốn nhấn lân phiến xuống, nhưng mà hai cánh tay của anh đều đã bị Nghiêm Mẫn Hành tóm lấy, hai tay còn bị người đàn ông bắt chéo ra sau lưng giữ chặt không cho động đậy.
Tuy anh không thấy đau, nhưng cũng không thể nào thoát ra được.
Hạ Tuyên Dương đành phải cắn vào một góc áo thun rộng rãi của mình để bản thân tận lực không phát ra thanh âm kỳ quái, bộ dáng vừa đáng thương mà vừa đáng yêu.
Sau một lúc lâu, Hạ Tuyên Dương cảm nhận được một cảm giác còn happy hơn cả so với khuôn mặt hạnh phúc của mình trong màn hình khi nhận được hạng nhất là bữa tiệc ăn xa hoa sau khi chiến thắng trận tranh tài bóng hơi trong nước.
Đợi đến khi mà Hạ Tuyên Dương biến trở lại hai chân, đang mặc lại quần ngủ thì trên màn hình đang phát sóng đến cảnh Nghiêm Mẫn Hành bôi kem dưỡng đuôi cho Hạ Tuyên Dương, còn Hứa Tư Tư thì đang lỗ mãng xông tới.
Phần bình luận:
"Tôi cũng muốn được bôi kem dưỡng đuôi cho Dương Dương Huhuhu" like: 68623
"Tôi muốn nhìn gần hơn nữa." Like: 21125
"Xin đó, quay hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương thêm nhiều lần nữa đi! Đại ngôn cũng có thể mà! Tôi sẽ mua mà, không được sao?"
"Chết cười mất, muốn đầu tư cho thần tượng mà kết quả lại phát hiện ra anh ta không có đại ngôn, ngày trước còn tưởng người ta kiếm ăn không được trong ngành giải trí nên đã đổi nghề đi dời gạch, cuối cùng phát hiện chồng người ta là chủ tập đoàn top 5 nước Hoa."
Về phân cảnh mà Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn cùng nhau đi ra chợ đêm ăn xin. Nếu như bọn họ có thể thoải mái, không ngại ngần thể hiện thì thật ra đây cũng sẽ là một cơ hội rất tốt để PR bản thân.
Nhưng mà, sau khi Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn ‘dành được giải bét’ trong trận tranh tài thi đấu trên nước thì bầu không khí giữa hai người đã gần như hạ xuống điểm đóng băng, ngay cả nói chuyện cũng không buồn nói với nhau.
Bọn họ đi vào trong chợ đêm, thay vì nói là "Ăn xin", không bằng nói là đi lung tung. Hai người đều mang theo gánh nặng thần tượng nên trong hai người không có ai là giao lưu với người qua đường hoặc là chủ quán bán hàng trên quầy ăn chợ đêm để xin ăn cả.
Khán giả cảm thấy không thú vị, fan cp của hai người lại trôi mất một lượng lớn.
Sau đó chính là phân cảnh ngày hôm sau, hôm nay nhiệm vụ của các khách quý là phải đến nhận phòng ở các điểm du lịch của Chu Trấn.
Ban đầu là rút thăm chọn phương tiện giao thông, có nhóm rút được xe sang trọng, ví dụ như Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn có nhóm rút được là xe lừa, ví dụ như Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi.
Đoạn Anh Dã và Hứa Tư Tư đi xe đạp, Phong Nhạc và Nghê Thục Tử đi xe xích lô.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành thì tương đối đặc thù, bởi vì Nghiêm Mẫn Hành cố định phải ngồi xe lăn, cho nên Hạ Tuyên Dương đã rút được xe ván trượt.
Về phần Nghiêm Mẫn Hành, xe lăn của anh được đi trên con đường ít người, tốc độ nhanh nhất cũng không thua gì xe ván trượt.
Nhưng mà điều khiển xe lăn lại còn đi với tốc độ nhanh, chắc chắn cũng không tránh khỏi những tai hoạ ngầm, cho nên Hạ Tuyên Dương trượt với tốc độ rất chậm, thường xuyên dừng lại chờ Nghiêm Mẫn Hành.
Nhóm bọn họ hoàn thành nhiệm vụ chậm nhất nên sự trừng phạt dành cho bọn họ chính là phải tự mình giải quyết cơm trưa.
Nhưng mà cái sự trừng phạt này đối với Hạ Tuyên Dương mà nói rất là vô dụng, bởi vì trong quá trình làm nhiệm vụ nhận phòng thì anh và Nghiêm Mẫn Hành đã ăn hết tất cả mỹ thực trong từng phố lớn ngõ nhỏ ở khu này rồi.
Tổ chương trình tịch thu điện thoại di động của bọn họ, cũng không cho hai người tiền mặt, nhưng Hạ Tuyên Dương cũng có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp có thể thu hoạch được bữa cơm trưa miễn phí.
Ví dụ như ở ven đường một bà lão bán bánh nướng buôn bán hơi ít khách, cách làm của Hạ Tuyên Dương chính là: "Bà bà, hôm nay cháu đi ra ngoài quên mang tiền, hiện tại đang rất đói bụng, nên muốn ở chỗ này giúp bà kiếm khách hàng. Nếu như cháu có thể giúp bà mời chào thêm hai mươi vị khách hàng thì bà có thể cho cháu và tiên sinh bên cạnh hai cái bánh nướng được không?"
Lão bà nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp trẻ tuổi của Hạ Tuyên Dương, trên khuôn mặt còn là một nụ cười tươi, ánh mắt chân thành, rồi lại nhìn Nghiêm Mẫn Hành đang ngồi trên xe lăn, phía sau bọn họ còn có hai người khiêng camera đi theo sau, thì liền biết bọn họ đang quay chương trình.
Lão bà cười nói: "Được rồi, chỉ cần nhóc có thể làm được thì bà sẽ cho cháu và tiên sinh này hai cái bánh nướng."
Hạ Tuyên Dương quan sát, chất lượng quần áo mà lão bà này đang mặc rất tốt, trên tay còn đeo một đôi vòng ngọc phẩm tướng không tệ, có thể thấy được đây không phải là người thiếu tiền, có lẽ chỉ là muốn tìm một ít chuyện để làm cho đỡ chán mà thôi.
Hạ Tuyên Dương thoải mái, đứng ở bên cạnh lão bà, thanh xướng một điệu hát dân gian đồng quê. Thấy hấp dẫn được không ít người qua đường tới, anh liền bắt đầu chào hàng cho lão bà bánh nướng: "Ăn ngon không quý, lợi ích kinh tế thực tế, đi ngang qua đừng bỏ qua! Không 998, không 98, chỉ cần 5 đồng, mọi người đã có thể thưởng thức được bánh nướng mỹ vị!"
Bởi vì bây giờ là cuối tuần, Chu Trấn lại là một khu du lịch nổi tiếng, buổi sáng người qua đường không quá là nhiều, nhưng cũng không hề ít. Rất nhanh đã có người bị tiếng hát dễ nghe của Hạ Tuyên Dương và khuôn mặt xuất chúng, còn cả lời rao hàng nhiệt tình của anh hấp dẫn.
Có một cô gái trẻ tuổi hỏi: "Sao tôi cứ có cảm giác anh trai này nhìn quen quen thế nhỉ, anh là minh tinh sao?"
Bạn trai của cô gái nói: "Chắc là đang quay chương trình rồi!"
Hạ Tuyên Dương không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ mỉm cười đề cử: "Soái ca và chị gái mỹ lệ đáng yêu này, có muốn mua hai cái bánh nướng không?"
Chị gái được khen liền ngại ngùng nói, "Được, lấy hai cái đi."
Cứ như vậy, rất nhanh Hạ Tuyên Dương đã giúp lão bà bán được hai mươi cái bánh nướng.
Trong lúc lão bà bận không làm nổi, Hạ Tuyên Dương còn hỗ trợ lấy tiền, trả tiền thừa cho bà.
Nghiêm Mẫn Hành ngồi ở trên xe lăn, cách đó không xa không gần, lẳng lặng nhìn dáng vẻ như ánh nắng hoạt bát của Hạ Tuyên Dương.
Không bao lâu sau, Hạ Tuyên Dương cầm một cái bánh nướng gấp đôi thịt muối mà lão bà vừa mới làm ra, chạy về phía anh.
"Anh Hành, anh ăn trước đi! Cái này vừa nhìn đã biết là ăn rất ngon rồi."
Nghiêm Mẫn Hành không chối từ, "Ừm, em đút cho tôi đi."
Bánh nướng được đưa đến bên môi Nghiêm Mẫn Hành, Nghiêm Mẫn Hành chưa từng nếm đồ ăn quán ven đường, há miệng cắn một cái.
Hạ Tuyên Dương tràn đầy mong đợi hỏi: "Thế nào, có phải rất ngon hay không?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Ăn ngon, nhưng mà tôi hiện tại vẫn chưa đói bụng, đợi chút nữa hẵng ăn, em ăn trước đi."
Hạ Tuyên Dương rất nhanh đói, lúc này đã sớm không nhịn được, cũng không chối từ lời mời của Nghiêm Mẫn Hành, liền cắn vào chỗ mà Nghiêm Mẫn Hành vừa cắn, há cái miệng lớn bắt đầu ăn.
Chỉ là Hạ Tuyên Dương mới ăn hai miếng thì lại đưa bánh nướng tới bên miệng Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành cũng cùng ăn với em đi, chia nhau ăn sẽ ngon hơn."
Nghiêm Mẫn Hành: "... Ừm."
Nghiêm Mẫn Hành cũng không đói, nhưng vẫn cắn vào chỗ mà Hạ Tuyên Dương vừa cắn xong.
Trên phần bình luận, người xem lại bắt đầu "A a a" thét lên không ngừng.
"A a a đúng là cục cưng bé nhỏ tuyệt thế, Hạ Tuyên Dương thật sự là ngọt ngào quá đi!"
"Huhuhu, tôi cũng rất muốn có một người vợ giống như mặt trời nhỏ thế này! Chân tay của tôi cứng đờ thật rồi (bhi) "
"Nhìn mấy đôi khác, tôi chỉ hi vọng bọn họ mau hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhìn đôi này, tôi lại hi vọng bọn họ chậm rãi một chút, chậm rãi một chút! Thật sự là rất ngọt, ngọt chết tôi rồi!"
Lúc bọn họ sắp chia nhau ăn xong một cái bánh nướng thì lão bà ở bên cạnh lại cầm thêm ba cái bánh nướng mới làm xong đi tới: "Nhóc, cầm ăn đi."
Hạ Tuyên Dương: "A, như vậy nhiều lắm, đã nói trước thù lao là chỉ có hai cái thôi mà."
Lão bà khoát khoát tay, hào khí nói: "Không sao đâu, coi như bà mời cháu và tiên sinh nhà cháu ăn, nhóc là minh tinh, ký tên cho bà đi. Với cả chương trình các cháu quay tên là gì thế, về nhà bà sẽ bảo cháu trai cháu gái của bà cũng xem xem, bà của bọn nó được lên ti vi rồi đó."
Hạ Tuyên Dương: "Khụ khụ, vâng, cảm ơn bà!"
"Ha ha ha ha, chết cười mất thôi, Dương Dương và Nghiêm tổng cũng có ngày bị người ta mời khách như vậy, mà còn mời với giá hai cái bánh nướng nữa chứ."
"Nếu như cái đôi thua cuộc trong trận tranh tài vận chuyển bóng hơi trong nước hôm trước kia là Hạ Tuyên Dương và Nghiêm tổng thì Dương Dương cũng sẽ không bị đói đâu, anh ấy có thể dựa vào cái miệng nhỏ nhanh nhảu này của mình ăn từ đầu đường đến cuối phố."
"Bài đồng quê mà Dương Dương vừa mới hát thật là dễ nghe, lát nữa tôi phải ghi âm lại làm chuông báo điện thoại mới được."
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành vừa mới chào bà bán bánh nướng thì ở cách đó không xa, bác gái bán mì chua cay đã vội lao đến: "Soái ca soái ca, cậu muốn ăn mì chua cay không? Không cần cậu dẫn khách đến cho bọn tôi, chỉ cần hát một bài, ký một cái tên là được rồi, mì chua cay muốn ăn bao nhiêu cũng được!"
Chị gái bán chao đường phố cũng chạy tới: "Anh trai, anh chỉ cần chụp với em một bức ảnh, chao nhà bọn em cũng cho các anh ăn thoải mái!"
Anh trai bán đồ nướng: "Nhóc! Muốn ăn thịt thì đến chỗ bọn anh đi, thịt nướng nhà bọn anh tặng cho em năm mươi xiên! Không, tám mươi xiên! Chỉ cần em khen một câu trên Weibo là cửa hàng thịt nướng x đường phố xx ở Chu Trấn thật là ngon là được!"
Hạ Tuyên Dương đứng tại chỗ, cầm ba cái bánh nướng, vẻ mặt đắn đo, anh nhỏ giọng hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, anh muốn ăn cái nào?"
Nghiêm Mẫn Hành nghiêm mặt lại nói: "Tôi không muốn ăn gì cả."
Bình luận:
"Con mẹ nó chứ, chết cười mất thôi, ai nói Dương Dương nhà chúng ta không có đại ngôn. Không phải là mọi người ở đây đều không biết anh ấy tên là gì mà đều tranh đoạt nhau mời anh ấy làm đại ngôn hay sao."
"Nghiêm tổng lại ăn dấm rồi! Ha ha ha!"
"Nội tâm Nghiêm tổng: Tiếng hát vợ tôi chỉ có mình tôi mới có quyền nghe, tôi cũng không muốn nhìn ảnh chụp chung của vợ tôi và người khác, còn muốn cho vợ tôi giúp tuyên truyền Weibo á? Nằm mơ đi!"
Mấy vị chủ quán nhìn Nghiêm Mẫn Hành không vui lắm, nên sau đó chỉ dám yêu cầu Hạ Tuyên Dương ký một chữ ký thật to, sau đó dùng di động chụp một bức ảnh chung của mình và đôi phu phu hai người, sau đó liền đưa cho hai người không ít đồ ăn.
Hạ Tuyên Dương đi một đoạn đường thôi mà ăn no cả bụng.
Chờ nhóm bọn họ ung dung hoàn thành xong nhiệm vụ thì cũng là lúc mà kỳ thứ nhất của chương trình đến hồi cuối.
Bình luận:
"Ôi ngạc nhiên thật đấy, bọn tôi đang xem chương trình giải trí yêu đương, chứ không phải là giới thiệu ẩm thực Chu Trấn đúng không?"
"Huhuhu, vậy là kết thúc rồi sao? Thật là không cam lòng mà! Tôi còn muốn nhìn đuôi cá của Hạ Tuyên Dương thêm nữa!"
"Không có đuôi cá, thì xem cảnh ở bên nhau ngày thường của Nghiêm tổng và Dương Dương cũng được mà!"
Cùng một lúc khi chương trình kết thúc, trên Weibo, những cuộc thảo luận về Hạ Tuyên Dương hoàn toàn phát nổ lên mấy cái hotsearch, ngàn vạn fan hâm mộ, có thể nói là hiện trường hút cá online.
Độ thảo luận của các khách quý khác cũng rất cao, chương trình giải trí yêu đương « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » cũng theo đó mà trở lên nổi tiếng.
Trong hiện thực, Hạ Tuyên Dương thì đang bị Nghiêm Mẫn Hành ôm, lên tầng hai nằm, tiếp tục làm nốt chuyện vui sướиɠ vừa mới làm ở trên ghế sa lon.