Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 15: Cá Mắc Câu (2)

Trần Phóng xem bình luận, có người nói ở trên diễn đàn đã có bài đăng gắn thẻ Như Nhược Đương Sơ vào vụ lùm xùm này rồi.

Dựa theo đường dẫn kia, cậu vào xem topic nọ.

Tiêu đề giật tít: “Tay bút vô danh Như Nhược Đương Sơ vì cái gì có thể thay thế tiểu thần Lang Yên Liễu Nhiễu? Đây là hiểu lầm hay thuyết âm mưu?!”

Trần Phóng nhào vào xem lướt qua, chú tâm đọc đoạn lầu chủ giải thích cặn kẽ từ đầu tới đuôi rồi dần hiểu rõ.

Trần Phóng hiện tại chỉ muốn lôi mụ kia ra đánh cho một trận, cô ta thì biết cái đếch gì! Cái gì mà Như Nhược Đương Sơ đố kị danh tiếng của Lang Yên Liễu Nhiễu, thuê hacker trừ âm cho Lang Yên Liễu Nhiễu chứ!

Đến cùng là bọn họ muốn cái gì chứ! Đại nhân Như Nhược nhà bọn họ cần phải ganh ghét một tên chuyên viết truyện đồϊ ҍạϊ ư?! Mấy người có đem theo não trước khi ra ngoài không thế?!

Trần Phóng bình tĩnh tiếp tục đọc, còn có độc giả nói mạng văn học Thịnh Thế sau khi phát hiện vấn đề thì đã đổi về như cũ rồi, nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa có đại diện ra đính chính? Chẳng lẽ là có ý định bao che Như Nhược Đương Sơ?!

Như Nhược Đương Sơ rốt cuộc là ai?! Lẽ nào có ô dù ở Thịnh Thế, cho nên ban quản trị mới dùng biện pháp cho yên chuyện thế này?!

Mấy người sau không ngừng nhao nhao đồng ý khả năng này, thậm chí có kẻ còn suy đoán Như Nhược Đương Sơ là tiểu tam được bao dưỡng của một vị quyền cao nào đó…

Thực sự càng ngày càng quá đáng! Trần Phóng rốt cục không nhịn được, lọc cọc gõ tiêu đề cho một topic: “Tôi chính là hacker đã tráo hai tác phẩm, tôi có quyền nói lên sự thật!”

Xong còn viết thêm một đoạn tự thuật sướt mướt lôi kéo người khác, thực chất cậu chỉ giảng giải: Tôi là fans của Như Nhược Đương Sơ, thấy tác phẩm của đại nhân nhà mình bị thui chột nên mới đem tráo hai tác phẩm, chuyện này không hề liên quan đến bản thân tác giả hay ban quản trị!"

Nhưng không ngờ cậu vừa đăng topic lên thì nhận được thông báo xóa bài của hệ thống.

Càng kỳ quái hơn, cậu nhận được tin nhắn từ website.

“Xin chào, về tranh cãi của Như Nhược Đương Sơ và Lang Yên Liễu Nhiễu, Thịnh Thế đang tìm cách giải quyết, mong bạn chớ vội vàng lập topic về vụ việc này.”

Hóa ra là website muốn ngăn ngừa gia tăng tranh cãi nên cấm người dùng đăng thêm topic nha!

Trần Phóng thấy cách lý giải này cũng đúng đúng, này cũng cho cậu thấy được website cũng đang nghĩ biện pháp giải quyết. Vậy cậu sẽ đợi xem bọn họ làm thế nào, nếu như dám bắt nạt tác giả đại nhân, cậu cũng sẽ không khách khí đăng cả đống topic lên cho coi!

Trần Phóng ngồi trước màn hình làm nóng người.

Còn Thẩm Thịnh Dương ở bên kia tức đến nỗi suýt chút nữa ném luôn không thèm quản đồ ngốc này nữa! Nếu không phải anh đang suy tư làm sao có thể giải quyết, đúng lúc thấy topic cậu gửi lên, đúng lúc xóa bỏ thì chẳng biết giờ này sẽ đại náo thế nào nữa!

Cậu nghĩ rằng mình chỉ cần nói ra sự thực thì đám người kia sẽ bỏ qua?! Thực sự là vừa ngu vừa đần! Chỉ cần tra IP là có thể biết mấy người đang thi nhau spam này chính là fans não tàn và fans trung thành của Lang Yên Liễu Nhiễu, một người lập cả đống tài khoản chỉ để dìm Như Nhược Đương Sơ!

Trần Phóng cứ thế đăng lên, còn không phải để đám antifans kia có thêm cơ hội dìm xuống, đến lúc đó thì chẳng có ai tốt cả!

Thẩm Thịnh Dương suy nghĩ một chút, tăng nhanh tốc độ viết thông cáo chính thức, đính lên đầu diễn đàn Thịnh Thế.

Vừa lúc thông báo tuyển mộ dán bên dưới, không bằng rảnh rỗi qua xem tuyển mộ ở Tieba.

Không phụ sự kỳ vọng của Thẩm Thịnh Dương, Trần Phóng lập tức nhìn thấy thông báo.

Lầu chủ dưới tên Thẩm Thịnh Dương đính chính về vụ lùm xùm giữa Lang Yên Liễu Nhiễu và Như Nhược Đương Sơ. Anh ta muốn Như Nhược Đương Sơ xin lỗi Lang Yên Liễu Nhiễu, điểm này Trần Phóng không phục! Như Nhược đại nhân vốn không liên quan đến chuyện này, làm gì phải xin lỗi chứ! Thế nhưng đọc tới phần sau, Thịnh Thế nói Lang Yên Liễu Nhiễu viết tiểu thuyết quá tục, bắt buộc cô ta phải chỉnh sửa thì mới có thể tiếp tục đăng chương mới. Trần Phóng rất sảng khoái, thu lại câu ban nãy.

Đối với kết quả này, Trần Phóng tương đối hài lòng, cũng cảm thấy những dòng chữ của Thẩm Thịnh Dương kia tràn đầy bạo ngược, ai không dám phục cường quyền chớ! Đột nhiên Trần Phóng sinh hảo cảm.

Định tắt trang web, thì cậu nhận được thông báo tuyển mộ của công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Dương. Ngón nghề của Trần Phóng là mèo quào, cậu tự biết lượng sức mình.

Nhưng… nếu nhận lời mời trở thành kỹ thuật viên cho mạng văn học Thịnh Thế, bảo vệ tường lửa cùng thăng cấp trang web… hay nói cách khác, cậu không cần dùng kỹ thuật hack mà có thể quang minh chính đại giúp tác giả đại nhân yêu quý rồi!!

Trần Phóng càng nghĩ càng thấy phương pháp này rất tốt, liền hạ quyết tâm muốn trở thành kỹ thuật viên của Thịnh Dương!!

Thẩm Thịnh Dương thỏa mãn nhìn phần CV mới nhận được. Ảnh hồ sơ thực sự rất mờ, nhưng đường nét mặt mày vẫn lộ ra chút ngốc nghếch từ hồi nhỏ, hơn nữa còn nhờ danh tự mà anh có thể xác định, cá… mắc câu rồi!

————

Trần Phóng đăng nhập game, lựa chọn hồi sinh tại tân thủ thôn, như thế sẽ không mất tiền, nếu như lựa chọn sống lại tại chỗ thì tốn không ít tiền.

Lần này cậu không tin tưởng con thỏ ngu ngốc kia nữa! Tin nó thì không bằng tin vào trực giác của bản thân!

Mở bản đồ, cậu bắt đầu lần mò vị trí của Tuyết Nhai.

Trần Phóng lần nữa chỉnh trang rồi lên đường.

Đi mười mấy phút liền lấy bản dồ ra xem mình có đi nhầm không.

Trên biển báo nói đi được, nhưng thực tế là không được vào. Trần Phóng vô cùng khổ não, làm sao để tìm được đây?!

Suy nghĩ một chút, vẫn nên lấy con thỏ kia ra thôi! Dù sao cậu không có radar tự động tìm đường a.

Thả thỏ nhỏ ra, Trần Phóng hiếm khi kiên nhẫn sờ quả đầu mềm mềm của nó, ý đồ muốn thấy người nhà sang bắt quàng làm họ: “Thỏ ngoan, tao lần nữa tin tưởng mày, mau mang tao đi Tuyết Nhai! Nếu còn sai đường thì tao sẽ nướng mày lên ăn!” còn cố đệm thêm một câu uy hϊếp tàn nhẫn.

Thỏ nhỏ như hiểu lời cậu nói, ngoan ngoãn quay người chạy về một hướng.

Trần Phóng theo sát phía sau.

Không biết là biện pháp bắt quàng làm họ hay uy hϊếp có tác dụng mà thỏ con hình như xác thực đem cậu đến nơi gọi là Tuyết Nhai. Cậu cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, gió lớn gầm thét bên tai.

Không nhịn được xoa xoa cánh tay, Trần Phóng nghĩ: Có cần làm trò chơi thật đến thế không, ông đây sắp chết rét rồi!

Trần Phóng mặc trang phục thần tiên làm từ lụa mỏng, không có chức năng chống rét.

Ngẫm lại thấy không ổn, mặc vậy đi vào thì cậu nghĩ mình chưa đến được Tuyết Nhai, đã chết cóng rồi!

Bảo thỏ nhỏ dừng bước, Trần Phóng nhìn quần áo trong túi. Bởi cậu không có thói quen nhặt đồ lúc đánh quái nên quần áo tích trữ đều là một đống rách nát như cái bang.

Nhưng may có một cái áo bông, tuy nhiệt độ tương đối thấp, nhưng so ra tốt hơn cái thứ cậu đang mặc trên người nhiều!

Mặc áo bông lên người, cậu thấy ấm hơn, tiếp tục tiến lên.

Không qua bao lâu, trước mắt Trần Phóng xuất hiện một bãi đất trắng xóa. Đập vào mắt đều là màu trắng tinh, hoa tuyết bay đầy trời, chạm vào mặt cậu, lạnh đến thấu xương.

Đây chính là lãnh địa băng tuyết trong truyền thuyết… Tuyết Nhai!

Phàm là người thường đi vào nơi này đều sẽ phải gánh chịu lời nguyền của Tuyết Nữ, lạnh từ trong tâm rồi dần mất đi độ ấm, cuối cùng dung hợp với băng tuyết và đất trời nơi này, quên đi chuyện cũ.

Đứng giữa một mảnh tuyết trắng, Trần Phóng nhìn quanh, không có chút dấu hiệu của sự sống.

Cậu muốn tìm được sinh vật duy nhất tồn tại ở Tuyết Nhai… tuyết thú. Tuyết thú bảo vệ cho nơi này, để những kẻ phàm tục không đến đây quấy nhiễu, đồng thời đuổi những tên tự tiện xông vào.

Trên diễn đàn có tư liệu liên quan đến tuyết thú chứ không có phương pháp tấn công. Tuyết thú máu trâu, lực công kích mạnh, trên căn bản không có nhược điểm. Nhưng tỷ lệ xuất hiện rất thấp, thường thì người chơi phải cắm lều chờ đến mấy ngày mới thấy nó, mà kể cả có thể đánh chết nó thì cũng chưa chắc rơi ra được quyển trục của Tuyết Nữ.

Đây chính là thừa tiền nên muốn ném đó!

Trần Phóng theo lời truyền thuyết kể rằng tuyết thú sẽ xuất hiện ở sơn động, nhưng đợi nửa ngày cũng chẳng nhìn thấy nửa bước chân của nó. Chẳng lẽ hôm nay tuyết thú sẽ không xuất hiện?

Vậy phải làm sao?! Nên tay trắng đi về hay ở đây bảo vệ, phải suy nghĩ thật nghiêm túc!

Trần Phóng nghĩ, không nỡ bỏ của chạy lấy người. Lần đi này không biết bao giờ mới có thể gặp được tuyết thú, lẽ nào không có biện pháp dụ dỗ?!

Cậu xem xét, nếu tuyết thú được Tuyết Nữ phái ra bảo vệ thì nhất định sẽ phải có thứ nàng muốn bảo vệ, không muốn bị động vào. Mà tàn tích để lại trên cõi đời này, chỉ sợ là nơi nàng cùng trượng phu từng một thời mặn nồng, gian nhà lá nọ.

Chỉ cần tìm đến căn nhà lá kia, nhất định phải để tuyết thú hiện thân! Tuy không dễ tìm, nhưng còn tốt hơn ngồi đây ôm cây đợi thỏ trong vô vọng.

Trần Phóng suy nghĩ một chút rồi mở bản đồ.

Nơi này là biên giới của Tuyết Nhai, nhà lá khẳng định ở vùng trung tâm. Chỉ cần đến giữa Tuyết Nhai thì có thể hồn phách Tuyết Nữ cũng ở đấy!

Trần Phóng ước lượng đại khái vị trí, thả thỏ dẫn đường.

Thỏ có lông, chắc không lạnh đâu nhỉ!

Đúng như cậu nghĩ, sau khi thỏ được thả ra thì nó run run vì bị hoa tuyết rơi xuống người rồi lập tức nhảy nhót tưng bừng, không thèm sợ khí trời rét lạnh. Thậm chí Trần Phóng cảm giác con thỏ này như được sinh ra tại đây, đôi mắt của nó đang phát ra ánh hào quang tím chói lọi kìa!

Nhưng sủng vật chỉ có chức năng tự động tìm đường, không có chức năng hiểu được ký hiệu trên bản đồ…

Nơi này tuyết rơi mấy trăm năm, tất cả mọi thứ đã bị tuyết giấu đi. Muốn tìm được gian nhà lá Tuyết Nữ và trượng phu của nàng từng ở, bộ dễ thế sao?!