Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 14: Cá Mắc Câu (1)

Muốn đoạt thần chức Tuyết Nữ thì phải tìm được nơi nàng đánh rơi hồn phách ở nhân gian. Mà muốn tìm được… Trần Phóng suy nghĩ, vẫn phải dến Tuyết Nhai thôi.

Nhưng cậu không biết Tuyết Nhai ở đâu, bản đồ không có, à ừ, một phần là do cậu không biết phân biệt đông tây nam bắc nên không sờ đến bản đồ.

Trần Phóng sờ đầu, đột nhiên nghĩ tới trong bao cá nhân có một sủng vật.

Sủng vật này là một con thỏ, tuy Trần Phóng chơi acc nữ, thu một con thỏ thật ra cũng không có gì đặc biệt. Nhưng cậu là đàn ông nhá! Chơi bằng acc nữ đã đủ buồn rồi, lại còn mang theo thỏ con, cậu không muốn biến thành đàn bà!!

Cho nên đẳng cấp của thỏ rất thấp.

Vốn Trần Phóng không muốn nuôi sủng vật, bởi vì người chơi phải mua một bó thừng yêu thì mới bắt được. Cái bó dây này là do đánh quái rớt ra, không mất tiền.

Vật phẩm này rớt xuống từ người quái có tỉ lệ rất nhỏ, trên căn bản là chưa có người nào đυ.ng phải, cho nên phần lớn mọi người đều bỏ ra một mớ bạc mua dây. À, chưa bổ sung là kể cả có dây thừng thì cũng chưa chắc bắt được sủng vật mình muốn, nếu không may thì tạch, rất nhiều người chơi đã mua rồi dùng, dùng rồi lại mua mà vẫn không bắt được sủng vật mơ ước.

Vì thế, thừng yêu là một trong những vật phẩm đứng đầu trong danh sách bán chạy ở cửa hàng.

Trần Phóng sẽ không ngốc đến nỗi vung cả nắm tiền đi mua một cuộn dây, cái này không được tính vào thù lao, cậu biết tìm ai chi trả cho.

Nhưng ông trời cho Trần Phóng chó ngáp phải ruồi, lúc cậu đánh quái ở tân thủ thôn, cư nhiên lại rớt ra một bó thừng yêu. Loại thừng này có thời gian hạn chế, mấy phút không sử dụng thì tự động bỏ.

Trần Phóng nghĩ, có dây thì cũng không có sủng vật để mà trói, nào ngờ tự nhiên có một con thỏ nhảy ra, cậu nhanh trí bắt ngay nó. Bắt xong mới phát hiện mình túm được một con thỏ thật quỷ quái, lông xanh nhạt, mắt tím.

Trần Phóng lúc đó phi thường ghét nó.

Nhưng ném thì lãng phí, tuyệt đối không phải tác phong của cậu!

Vì vậy, Trần Phóng mang theo thỏ con đi cọ kinh nghiệm một ngày, không ngờ sau khi nó thăng cấp thì đôi mắt và màu lông trở về bình thường. Trần Phóng vui ơi là vui, ném nó vào trong bao trang bị, chưa từng lấy ra.

Bây giờ mới nhìn, Trần Phóng phát hiện đẳng cấp của thỏ đã tăng không ít, nếu như cậu nhớ không nhầm thì lúc ném nó vào bao đẳng cấp đâu có cao đến thế này. Lẽ nào thỏ có thể tự lớn?

Trần Phóng nghi ngờ một giây rồi không quan tâm nữa, hiện tại quan trọng nhất là nhờ con thỏ này dẫn đi Tuyết Nhai. Sủng vật của Muôn Dân có công năng tự động dẫn đường, cho nên các đại gia mới nhất định phải nuôi một con.

Cậu nhẹ giọng với con thỏ trước mặt: “Mang tao đi Tuyết Nhai.”

Con thỏ lập tức thay đổi phương hướng, nhảy về một phía, Trần Phóng theo sau. Thỏ con nhảy rất nhanh khiến Trần Phóng chịu không nổi, người không chạy bằng một con thỏ, này có bao nhiêu buồn chứ…

Chạy đến hồ nước trong veo, thỏ bỗng nhiên dừng lại.

Trần Phóng nghĩ, đến rồi?! Không thể nào! Tuyết Nhai không phải bị tuyết phủ quanh năm sao? Chỗ này một hạt tuyết cũng chẳng có!

Thấy rất kỳ quái, Trần Phóng đột nhiên nhìn thấy một cô gái đang tắm trong hồ nước. Da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài đen như mực nổi trên mặt nước, chỉ cần nhìn bóng lưng đã biết là báu vật!

Cậu đột nhiên cảm thấy hôm nay vận khí của mình không tệ, được nhìn thấy cảnh tắm tiên nha!

Mà tâm lý cũng không khỏi than thở với con thỏ mấy lần, không ngờ mày vừa biết đường vừa biết đánh giá người đẹp! Thật xin lỗi vì đã từng nghĩ xấu về mày! À, nếu không nhìn lén thì thật phụ tâm tư lo nghĩ của sủng vật nhà mình!

Vì thế Trần Phóng cúi người, lặng lẽ thay đổi vị trí, hi vọng mình có thể nhìn chính diện mỹ nhân.

Còn chưa kịp nhấc chân thì thân thể Trần Phóng đột nhiên không thể động đậy. Một giây sau, người cậu như bị thứ gì đó lôi đi, dìm xuống nước.

Hơn nữa còn cứng ngắc, thẳng tắp lao vào đáy sông.

Muôn Dân hot vì còn một nguyên nhân, đó là tai nghe sẽ kết nối với các cơ quan cảm giác trên thân thể, nói cách khác thì trong quá trình chơi, người chơi cũng sẽ cảm nhận được những gì mà nhân vật mình đang điều khiển ở trong game trải qua.

Trần Phóng rơi vào trong nước, theo đó sinh cảm giác nghẹt thở, hô hấp khó khăn, thống khổ như sắp chết.

Mặc dù biết là giả, nhưng cậu vẫn rất khủng hoảng, cũng không phân biệt là ảo hay thực, chỉ hi vọng sự đau khổ nảy nhanh được giải thoát, liều mạng giãy dụa.

Vốn muốn nhảy lên như con cún vội vã nhảy qua tường nhưng không ngờ gông xiềng trên người Trần Phóng biến mất, trả tự do cho cậu. Trần Phóng vội vàng động đậy bơi lên, vừa nổi lên mặt nước, liền nhìn thấy một bóng người đi trên bờ.

Trần Phóng không rõ vì sao mình lại nhìn người kia, đột nhiên nghĩ đến ở Muôn Dân thì chỉ có thể công kích trong phạm vi hạn chế, cần phải có khoảng cách nhất định mới có thể tấn công người chơi khác.

Nói cách khác, ngay tại nơi này, chỉ có người ở trước mắt đủ khả năng công kích, khiến cậu không thể khống chế được thân thể!

Vừa nghĩ thông, Trần Phóng liền tức hận đến nghiến răng, từ dưới nước nhào lên, vọt tới trước mặt người kia.

Trên đầu người kia mang cái tên… Liệt Nhật Kiêu Dương. Kiêu Dương cái em gái mầy! Cái đồ bỉ ổi chuyên đâm sau lưng người khác!

Trần Phóng trong lòng chửi loạn lên.

Cậu lọc cọc gõ bàn phím: “Huynh đài, tôi và anh không thù không oán, tại sao anh lại muốn ám hại, dồn tôi vào chỗ chết?”

Liệt Nhật Kiêu Dương dùng đôi mắt hẹp dài lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phóng, sau đó không thèm để ý, áo bào trắng lướt qua muốn đi về phía trước.

Trần Phóng sốt ruột, thốt lên: “Không được đi!”

Chết cha! Cậu lại lỡ mồm! Cái tên kia sẽ không cho cậu là nhân yêu đi!

Quả nhiên, Liệt Nhật Kiêu Dương dừng bước, quay đầu nhìn Trần Phóng, cười lạnh: “Hóa ra là nhân yêu.”

“Anh mới là gay! Cả nhà anh mới là gay! Tôi chơi acc nữ, còn anh, nhìn như đàn bà, chẳng ai nghĩ là nam! Cái đồ nam nữ bất phân!” Trần Phóng như bị dẫm phải đuôi, xù lông hò hét.

“Cậu mới nói cái gì?” Người đàn ông kia vốn không muốn dây dưa với Trần Phóng, không ngờ cậu lại dại dột chọc giận anh.

“Tôi…” Trần Phóng cảm nhận được khí tức không ổn.

Anh ta chỉ tay một cái, thanh máu của Trần Phóng rớt hơn phân nửa. Cậu hiện tại chỉ muốn gào lên đại hiệp tha mạng, nhưng chưa kịp hô thì đã nằm chết dí trên đất.

[Phụ Cận][ Người chơi “Đánh rắm” đã bị người chơi “Liệt Nhật Kiêu Dương” miểu sát bằng một chiên, thù hận giang hồ, tương lai tái báo!]

Không phải chứ! Cậu nói thế nào cũng năm mươi cấp! Máu coi như trâu! Người kia có lai lịch gì mà có thể trong một chiêu khiến cậu ngã xuống như giấy vậy!

Trần Phóng chế cũng không nhắm được mắt…

Liệt Nhật Kiêu Dương liếc người nằm trên mặt đất một cái rồi lại nhìn con thỏ xinh đẹp yên tĩnh lâu hơn một chút, liền không chút lưu tình đi luôn.

Trần Phóng nằm ngay đơ, không thèm phục sinh, trên thi thể không ngừng phát ra một câu mắng thô túc: Cứ chờ đấy cho ông! Ông đây sớm muộn gì cũng bắt được thằng què quặt nhà ngươi!

Cái mm! Dám cưỡi lên đầu bắt nạt ông đây, anh mới là cái đồ gay chết tiệt nam nữ bất phân!

… …

Trong màn hình là một đống càu nhàu, mắng chửi…

Ngồi trên ghế, Thẩm Thịnh Dương nhìn Đánh rắm nằm dưới đất tự kỷ mắng chửi, suy tư một chút, bắt đầu động thủ tra IP tài khoản.

Nếu Trần Phóng có chừng mực, logout đúng lúc thì sẽ không bị người nào đó tra được IP, về sau cậu chỉ có thể lệ rơi đầy mặt thấu hiểu cái câu “No zou no die” [1] a!

Thẩm Thịnh Dương không mấy khó khăn tra được IP của Trần Phóng, có mấy phần tương tự với IP của hacker tấn công mạng văn học Thịnh Thế. Nhưng hacker kia dùng IP ảo, coi như là mặc lên một tầng da dê, nhưng trước mặt sói thì vẫn chẳng là cái gì cả.

Anh gọi đường dây liên lạc nội tuyến: “Hãy đăng tin tuyển mộ lên các diễn đàn, nói khoa học kỹ thuật Thịnh Dương chúng ta muốn chiêu mộ nhân viên kỹ thuật mới.”

Thư ký sửng sốt một chút, bọn họ chưa từng đăng tin tuyển mộ trên các diễn đàn, đó không phải là chỗ bát nháo, hội tụ đủ chủng loại người sao?

Nhưng ông chủ nói cái gì thì cứ nghe cái đó đi!

Không quá mấy phút sau, tin tức “Khoa học kỹ thuật Thịnh Dương tuyển nhân viên” được treo lên đầu diễn đàn văn học Thịnh Thế, diễn đàn của Muôn Dân, còn được tô đậm đỏ chót, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

————

Trần Phóng rốt cuộc cũng mỏi miệng, ngẫm lại hôm nay chơi chán rồi liền thoát khỏi game, nghỉ một lúc chơi tiếp sau.

Lúc uống nước, đột nhiên cậu nhớ ra không biết truyện của Như Nhược Đương Sơ tiến triển đến đâu rồi.

Đăng nhập vào mạng văn học Thịnh Thế, cậu phát hiện văn của Như Nhược Đương Sơ đã bị đổi về vị trí cũ, số một vẫn là “Tổng tài! Buông tôi ra!”

Thế tiểu thuyết của Như Nhược Đương Sơ đâu?!

Trần Phóng dùng công cụ tìm “Yêu là nảy nở từ bên trong”, thấy lượt click, bình luận xác thực tăng không ít, đặc biệt là ô ghi lại trên tường của tác giả tăng vọt.

Trần Phóng kéo xuống đọc, đập vào mắt lại là những lời nhục mạ Như Nhược Đương Sơ!

“Chán như vậy mà đòi thay thế vị thế của Đại Lang nhà chúng tôi sao! Nhất định là có âm mưu!”

“Không sai! Con tác giả này quả thật không cần mặt mũi nữa rồi! Dám làm ra cái hành động đáng khinh như thế! Các chị em! Tuyệt đối không nên thương tình, tất cả mọi người cùng nhau đoàn kết lại ném phân vào mặt nó đi! Phải ném cho đến khi cô ta rời Thịnh Thế mới thôi! Thịnh Thế không thể có loại không biết xấu hổ này tồn tại!”

Phía dưới là vô số những bình luận ủng hộ.

Trần Phóng lập tức ý thức được mọi chuyện trước mắt, chẳng lẽ lúc trước cậu giúp Như Nhược Đương Sơ leo lên bảng xếp hạng đã chọc đến fans của tác giả ngôi đầu sao? Bây giờ bọn họ đều nhận định Như Nhược Đương Sơ giở trò xấu, ác độc đem tác giả kia ném xuống dưới nên đi mắng chửi cô ấy?!

Đã rõ chân tướng, Trần Phóng tự chửi mình làm chuyện ngu xuẩn, tại sao lúc đó lại không nghĩ tới hậu quả này chứ!!

Nếu như Như Nhược Đương Sơ thực sự vì chuyện này mà bị đuổi khỏi Thịnh Thế thì cậu đã gây ra chuyện sai mười phần rồi!

——————–

[1] No zou no die: Nếu bạn không làm chuyện ngớ ngẩn thì chuyện đó sẽ không quay lại cắn bạn!