Chuyển ngữ: Juliawaw
…
“Em đã đợi được hắn rồi?”
Lúc này đây, câu hỏi của Hạ Tây Chấp kèm theo một chút ngang ngược của trẻ con.
Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, trưởng thành cả về thể xác lẫn tâm hồn. Khuôn mặt điển trai, phong thái đĩnh đạc, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến hai chữ “trẻ con”.
Nhưng mà.
Đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy kia vẫn cứ cố chấp nhìn Khương Dạng, muốn tìm ra câu trả lời nào đó từ biểu cảm của cô.
Anh muốn… muốn nhìn thấy cái gì đó để làm cọng rơm cứu mạng, để anh cầm chặt không buông.
Khương Dạng vô cùng mệt mỏi.
Đầu của cô hơi trống rỗng bởi vì bị Hạ Tây Chấp đặt câu hỏi quá bất ngờ, cô còn không kịp hiểu “hắn” mà anh nhắc đến là ai.
Khương Dạng ngây người, không hiểu ý anh.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Tây Chấp lại trầm giọng đặt câu hỏi thứ hai: “Hắn có tốt với em không?”
Khương Dạng hiểu ra một chút, đưa mắt nhìn anh không rời.
Bộ não đang hoạt động lại chầm chậm, hình như cô đã biết điều gì đó, lại cũng nhớ đến ký ức nào đó.
Hạ Tây Chấp nhìn Khương Dạng không chớp mắt. Anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh nhợt nhạt từ từ nhếch khóe miệng, nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
Nụ cười của cô như ánh sáng chói lọi, như pháo hoa rực sáng giữa bầu trời đêm xua hết đi làn sương mù đang che phủ đôi mắt.
Đôi mắt của Khương Dạng bỗng trong veo.
Và rồi Hạ Tây Chấp nghe thấy cô trả lời: “Rất tốt, anh ấy rất tốt với em, vẫn luôn rất tốt với em.”
Rõ ràng là giọng nói khàn khàn, bình tĩnh, vậy mà Hạ Tây Chấp lại nghe ra được niềm vui nhỏ bé.
Hắn, vẫn luôn tồn tại.
Dù cho hai người đã kết hôn ba năm, anh cũng chưa từng thế chỗ được vị trí của người ấy ở trong lòng Khương Dạng.
Hạ Tây Chấp hít vào một hơi, ánh mắt lưu luyến nét cười trong đuôi mắt của Khương Dạng, cuối cùng đành nới lỏng bàn tay.
…
Đêm khuya.
Vẫn là căn phòng thân quen, vẫn là chiếc giường quen thuộc.
Chiếc giường đôi cỡ lớn thế này không còn hình ảnh hai cơ thể quấn quít, giờ đây chỉ có một người đàn ông cường tráng nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên trên.
Hạ Tây Chấp nằm ngửa.
Anh khép hờ đôi mắt, vờ như đang ngủ cũng giống chẳng phải. Đôi lông mày chau chặt, chiếc cằm cương nghị cũng chất chứa nỗi phiền muộn.
Tay phải của anh luồn vào trong chăn, tấm chăn mỏng phập phồng lên xuống theo động tác tay.
Hạ Tây Chấp đang thủ da^ʍ.
Bàn tay chai sần cầm chặt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, liên tục tuốt lên tuốt xuống.
Côn ŧᏂịŧ cương to, qυყ đầυ to tròn, cây gậy dựng đứng giữa đám lông rậm dưới bụng, kiêu hãnh khoe dáng căng tràn du͙© vọиɠ.
Thế nhưng…
Hạ Tây Chấp không bắn nổi.
Đã ba mươi phút rồi, mặc cho anh tuốt thế nào, xoa qυყ đầυ thế nào, bóp túi trứng thế nào cũng vẫn không bắn nổi.
Anh đã cấm dục một tháng, du͙© vọиɠ tích cao như núi song chẳng thể tháo nước. Cứ như cây gậy này không phải của anh vậy.
“Chết tiệt…”
Trong căn phòng yên tĩnh, Hạ Tây Chấp muốn bắn đến nỗi nghiến chặt răng khẽ chửi một tiếng.
Một tháng trước, cấp dưới Tần Minh lái xe đến Cục Dân chính đưa Hạ Tây Chấp trở về doanh trại quân đội.
Ngay sau đó là một tháng diễn tập huấn luận khép kín. Hoạt động tiêu hao thể lực và trí não cường độ cao đã giúp Hạ Tây Chấp không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Tiếng đạn bắn vèo vèo bên tai, ngửi thấy mùi thuốc súng gay mũi, thời gian ngủ còn là xa xỉ đối với anh chứ đừng nói là có thời gian để thủ da^ʍ.
Cuộc diễn tập dài kết thúc với chiến thắng thuộc về đơn vị của Hạ Tây Chấp.
Sau một tháng, vẫn là cấp dưới Tần Minh lái xe đưa anh trở về ngôi nhà được quân đội cung cấp cho quân nhân đã có gia đình.
Khi Hạ Tây Chấp và Tần Minh bước vào trong nhà, cả hai cùng ngây ngẩn.
Vừa mở cửa, Hạ Tây Chấp đã nhạy bén nhận ra nhà cửa có sự dịch chuyển đồ đạc, tức đã có kẻ gian đột nhập. Anh lập tức chuyển sang trạng thái chuẩn bị tác chiến, Tần Minh còn chạm vào con dao dắt bên hông.
Bầu không khí căng thẳng, giữa lúc một cái chạm nhẹ cũng sẽ bùng nổ, Hạ Tây Chấp chợt nhớ ra.
Nhà chẳng thiếu gì cả, chỉ thiếu một nữ chủ nhân.
Anh đã ly hôn, ngôi nhà này không còn có Khương Dạng.
Thế mà Hạ Tây Chấp đã quên mất.
Tần Minh nói: “Đây là nhà của gia đình quân nhân, tại sao lại có ăn trộm cả gan dám đột nhập nhỉ?”
Tần Minh lại nói: “Đội trưởng, anh và chị dâu đã ly hôn rồi. Một tháng trước chính là em đến Cục Dân chính đón anh đấy…”
Tần Minh còn nói: “Anh và chị dâu nổi tiếng là cặp vợ chồng mẫu mực, rốt cuộc vì cớ gì mà lại ly hôn thế?”
Đúng vậy…
Vợ chồng anh là cặp vợ chồng mẫu mực…
Hạ Tây Chấp cầm côn ŧᏂịŧ mãi chẳng chịu bắn, buồn lòng suy nghĩ.