Chuyển ngữ: Juliawaw
Mười giờ sáng, tại Cục Dân chính.
Khương Dạng ngây người cầm số thứ tự xếp hàng.
Bên trên gò má là đôi mắt trống rỗng, vô hồn, càng khiến sắc mặt cô thêm phần nhợt nhạt. Mặt cô trắng như một trang giấy sạch sẽ, không hề có chút huyết sắc. Đôi mắt hơi thầm quầng nhẹ, bởi cô đã mở mắt thao láo cho đến khi trời sáng.
Đêm qua, sau khi cô đề cập đến chuyện ly hôn, cô không nhận được bất cứ câu trả lời nào của Hạ Tây Chấp. Trái lại thì chỉ bị anh đè lên, làm thêm một lần hung bạo.
Hạ Tây Chấp khi ấy như lên cơn điên, bàn tay của anh chẳng hề dịu dàng, cứ nhào nặn, mơn trớn từng tấc da tấc thịt của cô. Lòng bàn tay có vết chai sần như muốn ma sát ra dấu vết trên làn da.
Đó là còn chưa kể côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng nữa.
Kể từ lúc anh lại đè lên người cô, côn ŧᏂịŧ đó cũng cương cứng, đâm chọc liên tục vào trong lỗ nhỏ. Cứ như món đồ khổng lồ chọc rất sâu vào trong cơ thể cô.
Côn ŧᏂịŧ cứ vào rồi ra, giã nhanh không ngừng nghỉ, không cho cô thời gian thích ứng.
Hạ Tây Chấp sống trong doanh trại quân đội quanh năm suốt tháng nên quen tính thô bạo, phong cách làʍ t̠ìиɦ của anh là vừa dã man lại ngang ngược.
Lần này, anh giải phóng hoàn toàn con thú bên trong, trút hết toàn bộ cơn thịnh nộ vào trong lần ân ái.
Khương Dạng đau đến chau mày.
Ngực bị xoa bóp rất đau, lưng bị đè lên rất đau, lỗ nhỏ bị nới căng rất đau…
Cô không chịu nổi nhưng lại chẳng thốt lên lời, bởi vì Hạ Tây Chấp đang hôn cô.
Nói chính xác hơn thì Hạ Tây Chấp đang cắn cô.
Anh gặm cắn môi cô, lưỡi cô, thậm chí là cả khuôn miệng mềm…
Hàm răng sắc bén của chú chó gặm cắn làm cô run rẩy.
Khương Dạng có ngốc đến đâu đi chăng nữa cũng biết Hạ Tây Chấp đang tức giận. Là cơn giận ngút trời, ngút ngàn, làm anh hít thở trong khó nhọc.
Anh không nói bất cứ điều gì nhưng lại lấp đầy mỗi tế bào trong cơ thể cô bằng cơn giận, thậm chí còn chẳng cho cô dư chút khoảng thời gian để cầu xin tha thứ.
Không có tiếng nức nở, cũng không có tiếng rêи ɾỉ. Có vẻ như Hạ Tây Chấp đã quyết tâm phải hôn Khương Dạng cho đến khi tắc thở.
Khương Dạng đau run cả người.
Nhất là lỗ dưới của cô, lớp thịt mềm từ trong ra ngoài đều đã bị chơi sưng từ lâu, nào còn chịu đựng được cảnh giày vò thế này nữa.
Vậy nhưng, cơ thể của cô vừa kêu gào đau đớn lại cũng tự động chảy nước tình.
Bên trên côn ŧᏂịŧ của Hạ Tây Chấp, rồi thì khe mông của cô, tất cả đều là chất lỏng ẩm ướt, đặc sệt.
Chất lỏng có của cô, cũng có của tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà anh bắn vào trước đó. Tất cả trộn lẫn trở thành một bãi nhầy nhụa.
Khương Dạng trong mơ màng vừa đau vừa thích.
Cô và Hạ Tây Chấp đã kết hôn được ba năm, chẳng biết từ khi nào cô đã quen với cách yêu thô lỗ của anh. Phản ứng của cơ thể không biết nói dối.
Hạ Tây Chấp không chỉ làʍ t̠ìиɦ một cách dữ dội mà còn kéo rất dài. Côn ŧᏂịŧ luôn trong trạng thái cương cứng, làm không biết mệt mỏi.
Cặp mông của Khương Dạng bị va chạm phành phạch đến đau, đỏ cả một mảng. Thế nhưng Hạ Tây Chấp vẫn không hề có ý định dừng lại.
Có vẻ như cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướиɠ này sẽ không bao giờ biến mất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Khương Dạng quả thật hết chịu nổi rồi.
Cô không động đậy được, cũng không phát ra được tiếng nào. Chỉ có ngón tay cô là cào mạnh vào tấm lưng của người đàn ông, vạch ra một đường máu.
Vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với Hạ Tây Chấp.
Động tác của anh không hề dừng lại một giây.
Côn ŧᏂịŧ dữ tợn vẫn đang hung hăng xỏ xuyên qua Khương Dạng.
Anh rất muốn một khi chọc vào là sẽ không bao giờ phải rút ra.
Nhưng mà… vẫn phải kết thúc.
Hạ Tây Chấp bắn xong trở mình nằm xuống giường.
Khương Dạng lúc này không có sức cử động một ngón tay, chỉ có ngực đang lên xuống phập phồng, làm rung bầu ngực bị xoa bóp hằn đỏ.
Cô cứ tưởng phản ứng của Hạ Tây Chấp muốn thay cho câu không đồng ý ly hôn với cô, cô nào có ngờ rằng anh lại nằm xoay lưng lại với mình. Cơ thể cường tráng tạo ra bóng mờ vừa vặn phủ kín cô gái như bông hoa bị vùi dập đang cuộn mình.
Giọng nói trầm khàn, lạnh lùng vang lên: “Mười giờ sáng mai, Cục Dân chính.”
Một câu nói ngắn gọn, đủ ý, như là mệnh lệnh dành cho cấp dưới.
Khương Dạng sửng sốt nhưng cô hiểu.
Hạ Tây Chấp đã đồng ý.
Chưa đợi cô đáp lại, Hạ Tây Chấp đã rời khỏi phòng, chỉ để lại cho cô tiếng đóng cửa nặng nề.
…
Thân phận của Hạ Tây Chấp rất phức tạp.
Anh đã nhập ngũ được mười năm, ba năm trước được điều động, bổ nhiệm trở thành Đại đội trưởng bộ đội đặc chủng khu A nào đó. Quân hàm, đơn vị đóng quân, thậm chí một vài thông tin cá nhân đều được giữ bí mật.
Theo lý mà nói anh muốn ly hôn không phải chuyện dễ được xét duyệt. Sẽ cần có quy trình điều tra nguyên do theo quy định của quân nhân, nói chung khá là phiền phức.
Khương Dạng không biết Hạ Tây Chấp làm thế nào chỉ qua một đêm, hai người đã giống như một cặp vợ chồng bình thường. Chỉ việc đến Cục Dân chính lấy số thứ tự, điền vào đơn, trả lời một số câu hỏi thông dụng rồi nghe nhân viên đóng dấu cộp cộp là xong.
Khương Dạng và Hạ Tây Chấp mỗi người cầm một tờ giấy chứng nhận đã ly hôn.
Suốt quá trình làm thủ tục, Hạ Tây Chấp lạnh mặt, tỏa ra hơi lạnh, không nói thừa một chữ.
Khương Dạng thì bị khản cổ, hít thở cũng nhói họng. Nói chuyện như có con dao khứa cổ đau vô cùng.
Sau khi không còn ràng buộc hôn nhân, hai người đã hoàn toàn trở thành người lạ.
Hạ Tây Chấp đứng ngoài cửa Cục Dân chính để đợi xe. Khương Dạng cúi đầu, cầm giấy ly hôn bước chậm qua bên cạnh Hạ Tây Chấp.
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, cổ tay của cô bị kéo lại. Chưa kịp quay đầu đã nghe thấy Hạ Tây Chấp khàn giọng chất vấn.
Hạ Tây Chấp chau chặt lông mày, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt lạnh lùng lại cũng cố kiềm chế hỏi: “Em đã đợi được hắn rồi?”