Truy Khứ

Chương 6

Hồ Túc An thất sự rất đau, mông nhỏ như lăn trên bếp than mà nóng hừng hực, những nơi bị đánh nhiều nhói lên đau đớn, Hồ Túc An giọng có chút run rẫy có chút cầu xin, cũng có chút trăn trở nói:

"Đánh nhiều như vậy rồi mà còn đếm lại ta sẽ không chịu nổi mất. Ta chết đi rồi, ai thắp nhan, hiến máu cho phu quân đây?"

Đàm Dự vẫn đầy "lạnh lùng":

"Vậy chúng ta sẽ cùng nhau ở trên núi này chờ người tới cúng vậy"

Con mẹ nó, tới chết rồi vẫn còn muốn bắt nạt ta sao?

Hồ Túc An:

"Ta muốn tự tay phụng dưỡng phu quân. Ngài cho ta nợ trước được không? Khi nào pháp lực cao cường hơn ta sẽ đến cho ngài đánh đủ"

Đàm Dự có chút nhẫn tâm mà nói lời chân thật:

"Chờ đến lúc ngươi pháp lực cao cường thì thiên địa chắc gì còn tồn tại"

Hồ Túc An không thua nhất chính là miệng lưỡi:

"Dù thiên địa có chuyển dời thế nào, ta vẫn sẽ một lòng phụng dưỡng phu quân"

Hồ Túc An cuối cùng cũng hiểu vì sao nữ chính lại không thích nhân vật phản diện mạnh mẽ, tài năng, thông minh, tinh tế này rồi. Có sở thích ác liệt thế này thì tấm thân già hồ ly còn khốn khổ khôn cùng, nữ chính xá© ŧᏂịŧ phạm nhân sao chịu nổi đây?

---

Cuối cùng Hồ Túc An đã được buông tha?

Miễn cưỡng cũng có thể cho là thế.

Ba ngày nhận mười roi, nhận đến khi nào Đàm Dự đánh đủ 50 roi thì sẽ dừng lại.

Hồ Túc An đang nằm yên trên giường cho Đàm Dự thoa thuốc, mặt đỏ như vừa ngâm mình trong bể rượu, xấu hổ chôn mặt vào gối.

Đã hai đời rồi lần đầu bị đối xử như thế, đúng là bán đi cái mặt già này rồi.

Đàm Dự thoa rất nhẹ nhàng. Y chỉ muốn cho hồ ly ngốc một cảnh cáo, y cũng không thật sự tức giận, y hiểu được tâm lý của Hồ Túc An.

Hồ Túc An đang tự thôi miên bản thân trước nghịch cảnh thì nghe Đàm Dự ra lệnh:

"Tay"

Hồ Túc An đã học được cách nghe lời, nhanh như chớp đưa tay ra, đổi lại chính là một cái "đánh yêu":

"Bên kia"

Đàm Dự yên lặng thoa thuốc lên vết thương trên cổ tay của Hồ Túc An.

Đúng vậy, Hồ Túc An đã ký kế ước bán mình.

Hồ Túc An có chút ngại ngùng đề nghị:

"Cảm ơn ngài đã giúp ta thoa bên dưới, chỗ này ta tự làm được rồi"

Đàm Dự tỏ ra thân sĩ mà từ chối:

"Phu nhân cứ để phu quân chịu trách nhiệm với ngươi"

Hồ Túc An không kiềm chế được mà để khoé môi mình giật giật mấy cái, cố nén việc nghiến chặt hai hàm răng nói:

"Tạ chủ long ân"

----

Hồ Túc An ngồi giặt quần áo bên cạnh giếng, nước là do Đàm Dự giúp hắn kéo lên. Đồ là giặt của cả hai người, hắn quả là một con hồ ly tài sắc vẹn toàn, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Đàm Dự thật ra cũng không phải quá khó ưa, ít nhất vẫn giữ cho Hồ Túc An tay chân nguyên vẹn, chỉ có cái mông hơi đau thương một chút, bình thường nhờ việc nọ việc kia thì y cũng rất sẵn lòng giúp đỡ. Đó là Hồ Túc An tự an ủi bản thân mình như thế.

Đàm Dự là một kẻ nhàn rỗi, có lẽ là nhàm chán, cũng có lẽ là thiếu lòng tin nên Hồ Túc An đi đâu, y cũng đi theo hắn.

Hồ Túc An cũng rất hài lòng với vệ sĩ miễn phí này của mình, hắn chắc chắn không thể bỏ trốn, ở căn nhà quỷ dị này, dường như Đàm Dự có quyền lực rất lớn, có hắn không có con quỷ nào dám hù dọa Hồ Túc An nữa.

Đàm Dự nghe hắn mách lẽo mấy con "quỷ" độc ác hù dọa hồ ly ngốc thế nào một lúc lâu mới cau mày nghĩ ngợi rồi thành thật nói với Hồ Túc An:

"Quỷ gì chứ? Ở đây chỉ có mỗi ta thôi, thứ hù dọa ngươi là yêu quái giống như ngươi vậy"

Hồ Túc há hốc mồm, bất ngờ ngơ ngác nói:

"Con yêu cá kia nói với ta nơi đây có rất nhiều quỷ"

Đàm Dự gật gật đầu:

"Đúng thế, bọn họ đều là ta gϊếŧ, nhưng sau 49 ngày đều đi hết rồi"

Hồ Túc An:

"Ngài đã ở đây bao lâu rồi?"

Hồ Túc An nghĩ để mạnh như thế thì đáp án cũng phải gần 1000 năm, nhưng ngoài dự đoán, Đàm Dự lại trả lời là:

"Hai năm"

"Ta vẫn chưa chết, cơ thể ta đang ở trong ngọn núi Xuyên Du cách huyện An Dương chỉ nửa ngày đi bộ, nhưng ta lại bị phong ấn ở nơi này không thể ra ngoài, chỉ cần có nó ta sẽ sống lại"

Hồ Túc An nghĩa khí anh hùng xung phong:

"Nơi đó có nguy hiểm không? Ta đi trộm xác lại cho phu quân, lấy công chuộc tội"

Đàm Dự lắc đầu:

"Không có gì nguy hiểm, nhưng mà chỉ có quỷ mới vào được. Phu nhân có sẵn lòng giúp đỡ phu quân không?"

Hồ Túc An cụp tai, cụp đuôi, biết thời biết thế, biết mình biết ta trả lời:

"Chúng ta nên bàn đến việc thế nào cởi bỏ phong ấn cho phu quân thì hơn"

Đàm Dự lấy ra hai mảnh ngọc. Hồ Túc An biết hai mảnh này, một mảnh đại diện cho 100 con gà của hắn, một mảnh là của Đàm Dự nhặt được.

"Ta cần đầy đủ các mảnh của tứ linh ngọc, bao gồm thủy bích ngọc, hoả xích ngọc và hoàng kim ngọc, dạ truy ngọc"

Hồ Túc An:

"Ngài biết tìm chúng ở đâu không?"

"Chúng nó không thể quá xa huyện An Dương, cũng không quá xa núi Xuyên Du"

"Nhưng ngài không thể ra khỏi huyện An Dương"

"Nhưng ngươi thì có thể"

-------

Chẳng mấy chốc lại đến ngày hiến máu lần bốn cho Đàm Dự, Hồ Túc An sáng sớm đã bị đánh mười roi, sau đó ôm cái mông đau đớn xuống núi mua đồ, nhà đã hết nhang rồi, nếu không phải tiền do Đàm Dự chi trả chắc Hồ Túc An đã bỏ trốn lần nữa.

Đam Dự nhìn hồ ngốc ôm một tay ôm chặt túi tiền, mắt đảo điên lo trước lo sau liền không nhịn được mỉa mai:

"Có bao nhiêu bạc đâu chứ, ngươi định gạt bọn cướp sao?"

Hồ Túc An cảm khái tư duy của người giàu, nghiêm túc nói với Đàm Dự:

"Năm lượng bạc, năm lượng bạc đấy, là 500 quan, là 5.000 văn, là 20 con gà. Chúng ta phải tiêu sài thật hợp lý"

Đàm Dự cũng không bác bỏ quan điểm chi tiêu của phu nhân nhà mình, hắn gật gật đầu đoán ý nói hùa:

"Đúng đúng đúng, phu nhân nói đúng, nhớ mua đủ nhang khói và máu là được"

Hồ Túc An:

"Máu gà được không?"

Đàm Dự:

"Đủ cái bát lớn trong bếp là được, còn lại tùy ngươi"

Hồ Túc An ôm chặt túi tiền một đường thẳng tiến đến cửa hàng Phong Nhẫn ở cuối phố, nằm trong một con hẻm nhỏ, vắng người qua, là một tiệm bán đồ cho việc cúng bái nổi tiếng ở vùng này.

Đàm Dự ở bên ngoài đầu hẻm, không theo Hồ Túc An vào trong, không phải hắn không vào được chỉ là cảm thấy không thoải mái.

Hồ Túc An vừa vào đã được một chàng thanh niên bước đến tiếp đón:

"Cuối cùng hôm nay cũng thấy được ngươi, mấy ngày nay đi đâu mà biệt tâm biệt tích thế? Tưởng ngươi hàng yêu không thành bị con yêu quái nào bắt về làm áp trại phu nhân rồi đó chứ"

Hồ Túc An gượng gạo cười hai tiếng đáp lời:

"Dạo này có mấy vụ làm ăn xa, vừa về đến liền đến tìm ngươi đây. Lấy cho ta chút nhang cúng"

Người nọ rất bất ngờ:

"Những thứ đó không phải ngươi luôn để gia chủ tự chuẩn bị sao? Hôm nay lại muốn"

"Là mua cho gia chủ đấy, lẽ nào ta dùng được"

"Ngươi muốn loại nào, chúng ta có ba loại, hàng bình thường, hàng cao cấp và hàng thượng phẩm, giá lần lượt là 20 văn, 20 quan và 2 lượng"

Hồ Túc An nghe báo giá liền hít một hơi sâu, mở to mắt nhìn chủ tiệm:

"Các ngươi không nể tình người quen luôn sao?"

"Đây thật sự đã là giá ưu đãi nhất. Ta còn lạ gì ngươi sao? Chúng ta cũng đã hợp tác hai năm trời, ta ăn của ngươi thêm vài đồng đó làm gì chứ? Ngươi tiếc tiền thì mua loại 2 văn này, gia chủ của ngươi làm sao biết được chứ?"

Gia chủ nhà ai không biết nhưng Hồ Túc An biết gia chủ nhà mình chắc chắn biết.

Hồ Túc An ngẫm nghĩ một lúc rồi nhịp nhịp ngón tay tính toán.

"Cứ mang ba loại ra đây ta nhìn một chút"

Đúng là tiền nào của đó, loại 2 văn thật sự rất tầm thường, được làm từ vụn gỗ từ một đám cây thông thường, loại cao cấp thì được làm hoàn toàn từ tre và trộn cùng một số loại thảo mộc, loại thượng phẩm được làm từ trầm hương và đàn hương cùng một thứ gì đó dịu nhẹ mà cái mũi của hồ ly chẳng thể ngửi ra.

Hồ Túc An phân vân một hồi, sau cùng vẫn nhịn đau mua loại thượng phẩm và một loại cao cấp. Mỗi ngày sẽ đốt hai cây cao cấp cùng một cây thượng phẩm, vừa kinh tế, vừa sang chảnh.

Dù sao cũng là bạc của Đàm Dự, dù sao cũng là bạc của Đàm Dự.

Hồ Túc An thanh toán xong liền gấp gáp rời đi, không chỉ Đàm Dự không thích, Hồ Tú An là một con yêu quái cũng chán ghét những nơi như vật.

Hồ Túc An vừa khuất bóng, một ông lão từ cửa hàng chống gậy bước ra.

Chàng thanh niên nhanh chóng tiến lên đỡ ông lão:

"Trời còn sớm, hơi sương còn nhiều, ông vẫn nên nghỉ ngơi"

"Con hồ ly đó hôm nay đến mua thứ gì?"

"Là mua hộ người ta một ít nhang thôi ạ"

Ông lão nhìn theo thở dài:

"Không hiểu sao lần này nó bị âm khí ám nhiễm nhiều đến thế, có lẽ khó thoát khỏi đại nạn"