Truy Khứ

Chương 7

"Đại nạn" của Hồ Túc An cuối cùng cũng chờ được Hồ Túc An trở ra.

Hồ Túc An chỉ còn hai lượng bốn trăm tám mươi quan.

Hắn kéo Đàm Dự men theo con hẻm nhỏ để xuống dưới thôn Thủy Thượng.

Đam Dự nhìn dáng dấp Hồ Túc An thoải mái, vừa đi còn vừa ca hát mấy câu từ kỳ lạ kinh hãi thế tục làm lòng y cũng có chút vui vẻ.

Đam Dự:

"Ngươi hát gì thế? Để cho triều đình nghe thấy họ sẽ đem ngươi làm áo choàng thật đấy"

Hồ Túc An đang hát một bài nhạc thời hiện đại về chuyện tình bi đát của một cô dân nữ bị hoàng đế cưỡng ép vào cung, phải từ bỏ tình yêu và chết già trong cung cấm, cả đời chỉ thấy mặt hoàng đế được ba lần.

Hồ Túc An không dám hát nữa, hắn đem nhang mình mua ra ba hoa giới thiệu với Đàm Dự.

Đàm Dự:

"Người khác sẽ không thấy ta đâu, trong mắt người khác ngươi chắc là bị quỷ nhập rồi đấy"

Hồ Túc An lập tức lo sợ nhìn trái nhìn phải xem có người không. Người dân ở đây không biết được mấy ai thấy quỷ nhưng vẫn tin tưởng lắm, hắn mà mang tiếng xấu rất khó để tiếp tục hành nghề.

Hồ Túc An giả vờ một lúc lâu mới rời khỏi trấn.

Đàm Dự:

"Ngươi không mua gà sao?"

Hồ Túc An:

"Mua chứ, nhưng trên trấn bán mắc lắm, chúng ta chịu khó đi bộ một chút, bên kia là thôn Thủy Thượng, mua của người trong thôn sẽ rẻ hơn"

Đàm Dự vẫn không có ý kiến với việc chi tiêu của phu nhân nhà mình, trong lòng hắn chỉ ghi chú thêm một dòng "hồ ngốc rất biết chi tiêu"

Ba chữ "biết chi tiêu" rất nhanh đã bị Đàm Dự gạch bỏ và thay thế bằng hai chữ "keo kiệt"

"Bây giờ một con gà trên trấn cũng 230 văn, ta ngại nó mắc mới đi xuống đây hỏi mua của mọi người, bây giờ tỷ cũng bán giá này thì ta làm sao mà mua nổi, vẫn là để ta đi hỏi xung quanh xem sao"

"230 văn thật là một cái giá hợp lý rồi. Ta không thể giảm cho ngươi được nữa, gà nhà ta đảm bảo mập mạp, ít lông, ngươi nhìn nó một cái xem, làm sao có giá 200 văn chứ, ngươi cũng đừng so đo với tỷ vài văn tiền thế chứ"

"Tỷ nói đúng thật, nhưng mấy con gà này không đồng đều, ta còn muốn mua hẳn một cặp lớn phải có chút ưu đãi mới được, không thì tỷ nghe xem thế này có được không, tỷ để cho ta hai con gà bự bên kia 400 văn, ta mua lại đám gà con của tỷ 100 văn, có được không?"

Thiếu phụ này tính toán một chút, sau đó cũng thở dài một tiếng:

"Thôi vậy được rồi, ta chịu lỗ mà bán cho ngươi vậy"

Người ta vào chuồng bắt gà, Hồ Túc An như có như không nhìn về phía Đàm Dư một cái đầy đắc ý, như thế đang hỏi "thấy ta có cừ không?".

Đàm Dự đúng là được mở mang tầm mắt, con hồ ly ngốc này thì ra cũng có lúc "lanh lợi" như thế.

Hồ Túc An tiến đến vài bước nói vọng vào:

"Tỷ đừng bắt nhầm nhé, ta muốn con gà mái lông vàng đó"

"Được rồi, chính là con này đúng không?"

Hồ Túc An bước lên nên cũng thấy một vị ca ca bên trong đang ngồi dưới gốc cây hồng đẽo cày, có lẽ là một người hiền lành vì từ nãy đến giờ không nghe hắn nói câu nào vào việc buôn bán của nhà mình.

Hồ Túc An:

"Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, người bên kia là trượng phu của tỷ sao?"

"Đúng thế đấy, vụ mùa cũng vừa xong, mới được rảnh rỗi một hôm"

"Tỷ nói trượng phu tỷ hái hồng được không? Ta muốn mua của tỷ vài cân hồng đấy"

Mấy cây ăn quả trong vườn nhà cũng không quá đáng giá, hồng dại trên núi cũng mọc đầy, người nhà nông cũng dễ tính nên cũng không thật sự tính bán:

"Để ta gọi con trai ta ra hái cho ngươi, mấy trái hồng đó mà bán buôn gì chứ?"

"Không cần đâu, ta muốn mua khoảng bốn cân, có hơi nhiều đấy"

Vì bị lòng tham chi phối nên Hồ Túc An phải vác tận bốn cân hồng, hai con gà và một thúng gà con rời khỏi nhà vị tỷ tỷ tốt tính.

Hồ Túc An đang đau khổ thở dài thì liền cảm thấy túi hồng trên vài mình nhẹ hơn rất nhiều, nhìn lại liền thấy Đàm Dự đã hỗ trợ hắn nâng lên, dù thế, để không quá bất hợp lý thì túi hồng vẫn phải treo trên vài Hồ Túc An.

Hồ Túc An:

"Cảm ơn, ngài giúp ta đỡ nó một chút nữa thôi, mấy cân hồng này là mua cho đám trẻ"

Hồ Túc An vừa nói dứt lời liền nhìn thấy hai đứa trẻ đang đùa nghịch trên đường.

"Này, nhóc con, qua đây, ta cho hồng này"

Đứa lớn hơn có hơi cẩn thận, nghi ngại nhưng đứa nhỏ hơn đã chạy đến.

Hồ Túc An cho nó hai quả hồng rồi nói:

"Con rủ các bạn nhỏ khác tới đây đi, ta cho mỗi đứa một quả"

Hồng dại trên núi không hiếm nhưng cũng phải vào khá sâu mới có thể hái, cha mẹ bọn nhỏ không cho chúng đi vào rừng nên hồng cũng là một món quà làm cho chúng vui vẻ.

Hai đứa trẻ lon ton chạy đi.

Đàm Dự hỏi Hồ Túc An:

"Ngươi muốn làm gì?"

Hồ Túc An:

"Hỏi bọn nó một chút chuyện"

Rất nhanh hai tên nhóc kia đã dẫn được thêm một đám đồng bọn tới, Hồ Túc An phát hết bốn cân hồng mới nói:

"Mấy đứa có biết năm nay nhà nào trúng vụ không?"

"Lưu gia ạ"

"Nhà của Lưu Chúc"

"Mẹ con nói là nhà của Trần Khưu Lục"

"Không có, mẹ nói nhà của ta chỉ đủ ăn thôi"

"Các ngươi đều sai rồi, là nhà của Trần Đại Khang ở cuối xóm đấy ạ. Đại Khang và Đại Phúc đều có áo mới đẹp đẹp. Ta đến rủ bọn nó đi lấy hồng bọn nó còn nói phải giữ nhà cho người lớn đi lên trấn sắm đồ. Nói rằng sẽ mua trâu đấy, nó hứa cho ta ngồi chung với nó một vòng"

"Ta cũng muốn"

"Ta cũng muốn"

"Đi thôi đi thôi, con trâu trước của nhà A Hiên còn chưa kịp ngồi đã bị yêu quái bắt đi rồi, lần này không thể bỏ lỡ"

"Là nhà bọn họ keo kiệt không chịu hiến tế đủ hồ nên mới mất trâu, nhà của Đại Khang sẽ không thế đâu"

Mấy đứa trẻ náo loạn muốn chạy đến nhà Đại Khang và Đại Phúc để xin ngồi trâu một vòng.

Hồ Túc An hài lòng phủi phủi vạt áo, nhẹ nhàng nói với Đàm Dự:

"Chúng ta cũng đi tới cửa thôn chờ nhà Đại Khang về nào"

Vốn nghĩ vài ngày nữa mới ghé lại nên mua hơi nhiều đồ, lúc này cũng chỉ có thể ôm theo mấy con gà đi hành nghề.

Đàm Dự trêu chọc Hồ Túc An:

"Hồ ly mà cũng muốn cưỡi trâu"

Hồ Túc An dạo này đã rèn được kỹ năng khoác lát không ngượng mồm:

"Không phải! Ta là đi kiếm tiền cùng phu quân nuôi cái nhà này"

----

Trước thôn có một cây đa lớn, Hồ Túc An chọn một chỗ mát mẻ để ngồi, rồi mở một thúng gà con ra nhìn, đôi mắt long lanh, nôm rất là tự hào và vui vẻ.

Chẳng mấy chốc bọn gà này sẽ lớn lên, đẻ ra thật nhiều trứng, rồi lại có gà con, vòng tuần hoàn cứ thế, rất nhanh Hồ Túc An sẽ có thể ăn gà thỏa thích.

Đàm Dự nhìn Hồ Túc An đưa tay sờ con này vuốt con kia, nuốt nuốt nước bọt, thỉnh thoảng cười mờ ám mấy tiếng, chẳng khác nào tên hoàng đế hoang da^ʍ vô độ chìm đắm vào một dàn mỹ sắc. Còn bọn gà thì co lại một góc run rẫy do cảm nhận được ánh mắt của kẻ săn mồi.

Đàm Dự nghĩ đàn gà này chắc chắn sẽ bị Hồ Túc An hù cho tới chết trước khi kịp lớn.

Hồ Túc An thấy Đàm Dự yên lặng ngồi một bên cũng không dám càn rỡ kéo tay kéo chân y, chỉ có thể mang gà qua trước mặt Đàm Dự khoe mẽ:

"Ngài nói xem ta chọn gà có tốt hay không?"

Đàm Dự nào dám chê bai, nếu y dám, Hồ Túc An chắc chắn sẽ diễn giải minh chứng cho y khuất phục mới thôi.

Ở xa xa có một cô gái đầu bù tóc rối, áo quần rách nát, đôi mắt điên loạn, vừa hát vừa nhảy múa trên cách đồng:

"Suối trong trong tận cánh rừng sâu, hình bóng giai nhân vang vọng đâu, y hồng nhuộm đỏ chiều vàng nắng, cố nhân tàn nhẫn ánh tình sầu. Xuân xanh chưa dứt tình đã cạn, nhà tranh lạnh lẽo thiếu bóng chàng, hoa nở đôi bờ chưa kịp ngắm, cớ sao người lại nỡ phủ phàng?"

Đàm Dự:

"Nếu hôm nay ngươi không về kịp đến nhà đưa máu cho ta thì có lẽ xuân xanh của ngươi cũng chỉ có thể đến đây thôi"