Truy Khứ

Chương 4

Đàm Dự vừa rồi còn mang tâm trạng trêu chọc Hồ Túc An, y không nghĩ hồ ngốc kia có được mảnh đá gì nên trò, chỉ định nương theo Hồ Túc An náo loạn một chút, không ngờ ngay khi Hồ Túc An vừa nói dứt lời, y liền cướp liên đá trong tay hắn.

Hồ Túc An nhìn gương mặt nghiêm túc của Đàm Dự thì sự tức giận khi bị cướp đá trong nhất thời đều cun cút xếp hàng chạy trở về.

Đàm Dự đưa hòn đá kia lên, cho ánh nắng chiếu qua, rồi cười lớn mấy tiếng, điên khùng nói nhảm:

"Thật sự đã đến lúc rồi..."

Hồ Túc An vừa yên lặng xé gà, vừa lén lút quan sát cái người bỗng nhiên phát điên kia, rồi thật lòng khuyên nhủ:

"Nó không phải đá đâu, nó là thân hay mủ gì đó của cái cây nào kia ở trong rừng, một mảnh bé tẹo như thế chẳng có giá trị gì"

Đàm Dực không nghe vào, vui vẻ vuốt ve mảnh đá:

"Ai nói với ngươi?"

Hồ Túc An:

"Ông chủ ở tiệm cầm đồ trên trấn, ông ta có thâm niên mấy chục năm. Phải chi ông ta đưa ra một cái giá bèo bọt thì còn có thể là ông ấy lừa ta, nhưng mà đến giá ông ta còn chẳng thèm đưa"

Đàm Dự:

"Ông ta không mua thì ta mua. Giá một trăm con gà nhé?"

Hồ Túc An chưa trả lời đã thấy tên cướp ngông cuồng kia bỏ mảnh đá vào túi mình, Hồ Túc An biết mình cướp lại không nổi, hơn nữa thứ này quả thực không có giá trị với hắn, gươm bén trong tay tiều phu thì cũng chỉ để đốn củi, nghĩ đến thế Hồ Túc An liền gật đầu:

"Chúng ta là phu phu đồng cam cộng khổ, cái gì mà của ta, của ngài chứ? Ngài thích thì cứ cầm lấy, gà thì đưa dần cũng được, không cần gấp gáp"

Mặt trời mỗi lúc một cao, mấy cây trúc cao cao đổ lá vào nhau kêu xào xạc, phía dưới lại có rất ít ánh nắng lọt đến, không khí lặng yên như tờ, mùi đất ẩm mốc, không chim chóc, không côn trùng.

Hồ Túc An đã ăn no béo bụng, nằm một lúc cảm thấy như có như không một sự lạnh lẽo quởn quanh bèn nhích mông tiến đến gần Đàm Dự thêm một chút lại một chút.

Đàm Dự yên lặng thu tất cả hành động của Hồ Túc An vào mắt, chỉ đến khi Hồ Túc An nhích đến mức chỉ còn cách hắn một cách tay mới trêu ghẹo hỏi:

"Không còn sợ ta nữa sao?"

Hồ Túc An vẫn còn mạnh miệng, như con nhím nhỏ không muốn lộ ra sự yếu đuối của bản thân với kẻ địch mà bung gai thủ thế:

"Trong đây quả nhiên có chút kỳ lạ nhưng ta không sợ. Yêu to yêu nhỏ ta đều đã thấy qua, ta chỉ sợ nó làm hại phu quân thôi"

Đàm Dự cười nhạt một tiếng, sau đó đừng lên nói với Hồ Túc An:

"Vậy phu nhân cứ ở lại đây nghỉ ngơi, ta vào nhà trước, phu nhân không cần lo lắng cho ta, khi nào muốn vào nhà thì nhớ dọn lửa và đống xương gà này là được"

Hồ Túc An trong lòng cuống quýt nhưng vẫn không chịu xuống nước:

"Phu quân cẩn thận"

Bóng dáng Đàm Dự vừa khuất sau rừng cây, Hồ Túc An đã cong đuôi dọn dẹp.

Thế giới này thật đáng sợ.

Khung cảnh mỗi lúc một điều hiu, không gian im lặng bỗng nhiên đôi lúc xen vào tiếng cười nói, tiếng la hét thất thanh.

Hồ Túc An lắc lắc đầu, xua mớ âm thanh đó khỏi tâm trí mình thì lại nghe tiếng chày giã vào cối lộp bộp đều đều.

Hồ Túc An hít một hơi sâu, mấy ngón tay đã có chút run, một luồng hơi lạnh từ đất ăn dần lên chân hắn, mà chính Hồ Túc An cũng có thể cảm nhận được.

Hồ Túc An đã gần như chắc chắn ngôi nhà này không hề bình thường, hắn chạy vội đi, vô tình làm ngã ống trúc vẫn còn nước xuống đất.

Bỗng nhiên vang lên tiếng nói:

"Cứu mạng, cứu mạng, mang theo ta với"

Hồ Túc An đang căng thẳng, lông đều dựng lên, nhưng nghe lời cầu xin khẩn khiết thì hắn vẫn bỏ ra chút tâm tư để chú ý.

Là con cá bên kia nói.

Hồ Túc An nhanh chóng nhận định được nó cũng là yêu.

Dù yêu khí của nó rất mỏng manh.

Đều là người cùng khổ, Hồ Túc An liền tiện tay thiện tâm cầm nó rời đi.

---------

Đã vào trưa nhưng bên trong Đàm gia vẫn u ám, cô tịch.

Hồ Túc An biết nguyên nhân chính là thiếu hơi người.

Không có một chút dương khí, tuy mọi thứ đều mới mẻ nhưng nhìn vào lại tạo cảm giác đây ngôi nhà bỏ hoang.

Không một bóng dáng của sinh vật sống.

Hồ Túc An đi xuyên rừng trúc vào lại nhà, đi ngang phòng tân hôn của mình đã thấy nhan khói trên bài vị đã tàn từ lâu nhưng chiếc mũi nhạy cảm của hắn vẫn nhận ra một mùi hương nhàn nhạt pha lẫn chút tanh tưởi.

Hồ Túc An đi vào bếp, đến cạnh giếng nước kéo một xô nước lên, thả con cá kia vào xô, thành công cứu sống nó.

Trên trán Hồ Túc An đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn ngoan cố không đi vào bóng râm mà đứng giữa sân hứng nắng.

Bằng một niềm tin nào đó, Hồ Túc An tin rằng nắng là thứ tốt đẹp.

Hồ Túc An thở gấp từng nhịp, hắn không phải bị nắng làm mệt, cũng không phải vì chạy nhanh mà hao sức, chính là vì hắn kéo cái xô nước kia lên mà xém bỏ mạng.

Hồ Túc An đưa đôi tay mình ra, l*иg bàn tay hắn bị sợi dây thần cũ rít kia khứa đến mức muốn bật máu. Lúc phát hiện ra bất thường, Hồ Túc An đã cố buông nhưng không thể, không phải Hồ Túc An cầm sợi dây kia mà là nó quấn chặt vào tay hắn.

Xô nước trong giếng thì mỗi lúc một nặng, như thể Hồ Túc An vừa câu được một chú cá to nào đó mà buộc cậu phải dùng sức chín trâu mười hổ mà vật lộn.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta"

Lúc này, Hồ Túc An nhìn xuống con cá. Đó là một con cá màu trắng xanh, lớn bằng một bàn tay, vảy cá trông xù xì, xấu xí, giọng nói già nua.

Hồ Túc An:

"Ngươi là yêu quái chắc cũng không ít năm, tại sao lại bị con người bắt dễ dàng như thế chứ?"

Con cá dường như rất tức giận, đuôi vỗ mạnh khiến nước văng tung tóe:

"Ai bảo hắn ta là con người? Hắn ta đã muốn bắt thì ta làm sao tránh được"

Hồ Túc An nuốt một ngụm nước miếng, bấm ngón tay vào da thịt:

"Hắn là yêu quái phương nào?"

"Ân nhân à, ngươi bị làm sao đấy? Tu vi ngươi cao hơn ta biết bao nhiêu, làm sao không nhìn ra tên đó không phải người, cũng chẳng phải yêu, hắn là quỷ, là loại quỷ vì oan khuất và thù hận mà sinh ra"

Hồ Túc An dù đã lường trước nhưng vẫn không thể tin được:

"Thế giới này lại có quỷ yêu, thần tiên?"

"Thần tiên là cái gì?"

Hồ Túc An ngập ngừng một lúc mới tìm được từ giải thích:

"Là người có pháp lực cao cường, có thể bảo vệ nhân loại trước yêu quỷ"

Lão cá lấy làm lạ nói:

"Chưa nghe thấy bao giờ, họ là pháp sư nhân loại tu thành sao?"

Hồ Túc An không trả lời, trong đầu là một mảnh rối bời, sau hơn hai năm đến thế giới này, cuối cùng hắn vẫn chẳng hiểu mình đang ở đâu.

Lão cá không nghe hắn trả lời bèn tiếp tục:

"Có vẻ là thế rồi. Chỉ có con người mới sẵn lòng bảo vệ con người, nhưng hiện tại trên đời chỉ có lão đầu Kim Kỳ Lục ở núi La Thiên là người có pháp lực cao nhất của nhân loại. Lão đã sống năm trăm năm, chúng ta trêu lão đã tu thành yêu quái, thì ra được gọi là tiên nhân. Nhưng cũng không được, lần trước chúng ta nhờ lão đến đây tiêu diệt con quỷ này, vừa bước đến chân núi thì lão đã bỏ trốn"

Hồ Túc An:

"Trên đời có nhiều quỷ lắm sao?"

Lão cá:

"Nhiều, nhưng chúng vừa ngốc vừa điên như bọn sói mắc bệnh dại, ta chưa thấy con quỷ nào như tên này. Quỷ tồn tại lâu nhất cũng chỉ là 49 ngày, cũng không thể đứng dưới nắng hay chạm vào vật chứa một tia dương khí. Kim Kỳ Lục nói tên kia là quỷ thì chúng ta cũng tin hắn là quỷ, nếu không ta cũng nghĩ hắn là một con yêu quái nào đó mạo danh"

Hồ Túc An cắn chặt răng, thầm mắng cuốn sách đưa thông tin sai sự thật kia chín chín tám mốt lần.

Hồ Túc An sợ nhất chính là quỷ.

Sợ từ lúc còn chưa biết được ma quỷ là gì. Khi đó mỗi ngày đều có một vài người trong làng chết, mọi người nói là quỷ đến bắt đi rồi.

Đến một hôm, Hồ Túc An lẻn vào nhà trưởng thôn trộm hồng, liền thấy một con quỷ bị trói chặt chân tay trong phòng, tên quỷ đó gặm một cái chân người, máu tươi me be bét, dưới đất là nội tạng bê bếch, hắn vừa nhóp nhép nhai ngon lành vừa nhìn Hồ Túc An mỉm cười, nụ cười vừa trong sáng vừa ngây ngốc, hắn nhìn mấy trái hồng trong tay Hồ Túc An đầy thèm khát, Hồ Túc An sợ hãi mà ném vào đó vài quả liền rời đi.

Trong tâm trí của Hồ Túc An tên đó chính là quỷ dữ mà dân làng nói.